Thâm Tình Thuần Phục

Chương 2: Ở một nơi như Ninh Bình này, sao có thể có…


1 tháng

trướctiếp

Xe vừa tiến vào huyện Ninh Bình, tuyết lại lặng lẽ rơi xuống.

Suốt cả chặng đường tài xế lái xe rất cẩn thận, tới gần mười hai giờ thì xe mới dừng lại ở ngoài cửa khách sạn.

Nam Đường là người xuống xe cuối cùng, tài xế đã giúp cô xách hành lý vào sảnh tiếp tân.

Cô bước nhanh vào trong, lúc đi qua vườn hoa bên ngoài khách sạn, cô nhìn thấy Trì Diễm đang đứng một mình dưới gốc cây và nói chuyện điện thoại.

Bóng cây nơi dãy núi xa xa hoàn toàn hòa vào màn đêm, những đám mây tụ thành một đám lớn nhưng không bao lâu sau lại bị gió đẩy ra. Khu vườn vắng tanh, một cơn gió lạnh cắt da đột nhiên thổi qua hành lang.

Giống như là gió đã mang tiếng bước chân của Nam Đường truyền vào trong tai Trì Diễn nên thanh âm nói chuyện của anh đã trở nên nhỏ nhẹ hơn.

Nhiệt độ lúc này đang gần xuống mức âm, vì vậy Nam Đường cũng không dừng lại lâu, cô nhanh chóng bỏ lại bóng tối kia và đi nhanh về phía khách sạn sáng đèn.

Cô không biết rằng Trì Diễm ở phía sau cô đột nhiên quay người lại, rồi thất thần nhìn chuông gió hơi lay động dưới mái hiên.

Cho đến khi cô làm xong thủ tục nhận phòng thì Trì Diễm vẫn chưa vào.

Cả ngày hôm nay bọn họ bôn ba trên xe nên lúc này ai nấy cũng đều cảm thấy mệt mỏi.

Nam Đường chào mọi người rồi xách vali lên lầu.

Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng điển hình, được cải tạo từ nhiều căn nhà phố, tổng cộng chỉ có ba tầng và cũng không có nhiều phòng.

Phòng của Nam Đường ở cuối tầng 2, phòng ngủ rộng còn có ban công, ban công được lắp kính trong suốt để giữ ấm và cũng thuận tiện cho việc ngắm cảnh.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chỉ là bây giờ bên ngoài tối đen như mực nên không thể nhìn thấy gì cả.

Hệ thống sưởi trong phòng đã được bật hết cỡ, Nam Đường tắm xong liền mặc áo choàng tắm đi ra rồi đứng trước gương sấy tóc.

Người phụ nữ trong gương sắc mặt không chút biểu cảm, thân thể quấn trong áo choàng tắm có vẻ đầy đặn, khi cô cúi người xuống, vạt áo tản ra hai bên để lộ phần da thịt trắng nõn như tuyết trước ngực cô.

Sau khi sấy khô tóc, Nam Đường chần chờ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên và mở wechat ra.

Bạn trai cũ chẳng biết từ lúc nào lại trình diễn khổ tình kế, cô giả vờ như không nhìn thấy, một lòng lướt xuống tìm kiếm một người đã lâu không liên lạc kia.

Danh sách trò chuyện sắp lật đến cuối mới dừng lại.

Nam Đường nhìn ba chữ “Trì Tinh Viễn” đột nhiên ngơ ngác hồi lâu.

Gặp được Trì Diễm ở huyện Ninh Bình là chuyện cô không thể ngờ tới.

Điều làm cô ngạc nhiên hơn nữa là chỉ vừa mới gặp lại Trì Diễm mà đã làm cho cô kìm lòng không đậu nghĩ về Trì Tinh Viễn.

Trì Tinh Viễn là mối tình đầu của cô và cũng là người đàn ông cô yêu lâu nhất.

Hai nhà là thế giao, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Tất cả mọi người đều từng cho rằng bọn họ cuối cùng sẽ bước vào lễ đường hôn nhân.

Nhưng nào ngờ, bốn năm trước, Nam Đường và Trì Tinh Viễn chia tay.

Từ đó trở đi, dù có quen thêm bạn trai nào đi chăng nữa thì cô vẫn không bao giờ có thể tận tâm như trước.

Cô đã từng yêu và từng hận Trì Tinh Viễn, thứ tình cảm này phức tạp đến mức ngay cả chính cô cũng không phân biệt được cô đến tột cùng là yêu Trì Tinh Viễn, hay là chỉ hoài niệm phần tình cảm nhiệt liệt lúc thanh xuân kia.

Tiếng mở cửa từ hành lang đã đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

Nam Đường nhìn đồng hồ, phát hiện hiện tại đã là hai giờ sáng, có lẽ là khách ở phòng bên cạnh vừa đi đâu đó và mới trở về phòng, cũng nhờ âm thanh này đã kịp thời kéo cô từ trong hồi ức trở về hiện thực.

Nam Đường như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ lớn, cô đột nhiên cảm thấy giật mình.

Cô rất hiếm khi nhớ lại quá khứ vào những đêm khuya như thế này, sự bất thường này đã làm cho cô phải nảy sinh cảnh giác.

Phải chăng cô nên tìm một người bạn trai mới để xua tan nỗi cô đơn này?

Nam Đường tắt đèn, đột nhiên ở trong bóng tối tự giễu cười cười.

Ở một nơi như huyện Ninh Bình này, làm gì có người đàn ông nào có thể làm cô hài lòng.

Nam Đường ngủ đến mười giờ rưỡi sáng mới dậy.

Khi cô đi xuống cầu thang, cô tình cờ gặp một số sinh viên đi ghép chung xe ngày hôm qua.

"Chào buổi sáng, chị!" Một cô gái có khuôn mặt tròn nhìn thấy cô đầu tiên, cô ấy mỉm cười chủ động đi tới chào hỏi cô

Một nam một nữ khác đứng ở phía sau cũng nhiệt tình vẫy tay với cô.

Trì Diễm không biết đã đi đâu không thấy anh đi cùng bọn họ.

Nam Đường gật đầu: "Chào buổi sáng, à đúng rồi, hôm qua chị có nói mời mấy em một bữa, hay là tối nay luôn nhé?”

“Thật sao?”

Cô nữ sinh vừa chào hỏi cô có vẻ khá hào hứng, sau khi thương lượng với mấy bạn học kia xong, bọn họ lập tức đồng ý: “Buổi tối sáu giờ bọn em mới về, nếu bữa ăn này do chị mời thì chị cứ làm chủ đi ạ!" 

"Được rồi."

Nam Đường ngắn gọn trả lời.

Sau khi trao đổi tin nhắn WeChat với cô gái mặt tròn, Nam Đường cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Cô đón một chiếc taxi ở ngoài khách sạn và định đi đến nhà của bà ngoại trước. ( truyện trên app T Y T )

Mười phút sau, xe taxi dừng lại trước một con hẻm ở phía nam thành phố.

Nam Đường xuống xe đi bộ qua.

Tuyết ngày hôm qua còn chưa tan hết, trên tường và dọc đường còn in những đường viền trắng như nấm.

Nam Đường dựa vào ấn tượng trong ký ức tìm được nhà tổ bà ngoại để lại khi còn sống.

Không cần đi vào, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy bức tường trắng đã sụp đổ một nửa.

Những cây táo trong sân đã chết từ lâu, vài con quạ đang đứng trên những cành cây chết phủ đầy tuyết càng tạo thêm bầu không khí u ám cho khung cảnh trước mắt.

Cô đứng đó nhìn một lúc rồi đi sang bên kia gõ cửa nhà hàng xóm.

Người hàng xóm đưa cô đi xem góc tường sân bị hư hỏng, người nọ phàn nàn do cô đến muộn nên bọn họ đã đi mua vật liệu và cũng đã kêu thợ, ý tứ là Nam Đường có thể trực tiếp đưa tiền cho người nọ.

Nam Đường cũng không phản đối, cô lấy điện thoại ứng trước cho người nọ một khoản tiền rồi nói: “Chú nhớ giữ lại biên lai, sau khi sửa sang xong thì đưa lại cho tôi.” 

Đây chỉ đơn giản là thói quen nghề nghiệp của cô với tư cách là một nhà sản xuất, những việc liên quan đến tiền bạc cô đều có thói quen giữ biên lai để làm bằng chứng. 

Nhưng đối phương thì cho rằng cô sợ bị lừa nên lập tức bày ra vẻ mặt trưởng bối: "Những lời như thế mà cũng nói ra được gì, dù sao hai nhà chúng ta cũng là hàng xóm mấy chục năm, cô còn không biết điều..." 

Ánh mắt Nam Đường lóe lên một tia lạnh lùng.

Ngũ quan của cô rất xinh đẹp, lúc cười rộ lên toát ra một loại phong tình vạn chủng giống như những nữ minh tinh ở mấy thập niên trước, nhưng một khi đã thu lại ý cười thì thần thái lãnh đạm và xa cách như thể từ trong xương cốt chui ra không thể che giấu.

Người hàng xóm tự biết mình nói sai, người nọ ngượng ngùng ho khan hai tiếng, sau đó liền đổi chủ đề: “Về phần nhà bà ngoại cô nhớ tìm thợ đến xem nhé. Lỡ như ngày nào đó tuyết rơi dày lại làm ảnh hưởng đến nhà tôi nữa, hoặc là chờ sau khi bồi thường xong tôi sẵn tiện kêu thợ qua sửa cho nhà cô luôn, tôi tuyệt đối không ăn thêm một đồng nào của cô.”

“Không cần."

Nam Đường hiển nhiên nghe ra tâm tư của đối phương nhưng cô cũng lười vạch trần: “Lần này tôi được nghỉ dài ngày, tôi tự mình làm được.”

Đối phương lại mất mặt thêm lần thứ hai, người nọ còn định mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lựa chọn im lặng.

Sau khi ra khỏi ngõ, Nam Đường đứng bên vệ đường hút một điếu thuốc.

Sau khi điếu thuốc cháy hết, cô suy nghĩ một lúc, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại rồi lại leo lên taxi.

“Đến sở công an Ninh Bình.”

Khi Nam Đường xuống xe, Hà Khải đã đợi sẵn ở ngoài cổng sở công an.

Ông ấy là một viên cảnh sát già đã ngoài năm mươi tuổi, nhờ tình hình trị an yên ổn ở huyện Ninh Bình nên hai bên thái dương ông ấy vẫn còn màu đen, chỉ có vài nếp nhăn sâu ở khóe mắt phản ánh tuổi thật của ông ấy.

Nam Đường từ xa đã nhìn thấy Hà Khải, cô đi tới nói với ông ấy vài câu, sau đó cười hỏi: “Hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi nhé?”

Vẻ mặt Hà Khải phức tạp nhìn cô vài giây, sau đó ông ấy chỉ vào nhà hàng ở phía bên kia đường: “Dù gì cũng đã trưa rồi, hay là cùng ăn cơm luôn đi.”

Đang là giờ ăn trưa nên khách khứa trong nhà hàng rất đông.

Hà Khải quen đường dẫn Nam Đường lên lầu hai, tìm được một góc yên tĩnh ít người.

Trên chiếc bàn gỗ bám một lớp dầu mỡ đã đặt sẵn một cuốn menu được bọc nhựa.

Nam Đường hào phóng giao quyền gọi món cho Hà Khải và bảo ông ấy gọi vài món ăn gia đình.

Người phục vụ nhanh chóng ghi nhớ tên món ăn rồi đi xuống lầu, nhường chỗ cho hai người bọn họ tiếp tục nói chuyện.

Hà Khải rót cho cô một tách trà, ông ấy xoa xoa tay rồi lên tiếng hỏi: “Cháu về khi nào vậy?”

Nam Đường xoa tay lên thân cốc để làm ấm tay: “Tối qua cháu mới đến.”

“Ồ.”

Hà Khải không phải là người giỏi ăn nói, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng ông ấy cũng nghĩ ra được một đề tài mới: "Chú đã xem bộ phim cháu làm rồi, thật sự rất hay.”

Nam Đường khẽ nhếch khóe môi, cô không nói thêm nữa mà chỉ nhìn vào ông ấy với đôi mắt đen láy.

Ánh mắt cô rất bình tĩnh, nhưng lại khiến trong lòng Hạ Khải dâng lên một cảm giác khó tả.

Nhìn thấy cô nhìn mình như vậy, Hà Khải không thể giả vờ được nữa.

Ông ấy vô thức dùng đũa gõ nhẹ vào thành cốc, trầm giọng nói: "Chú biết cháu muốn hỏi chuyện gì, vụ án của mẹ cháu không có tiến triển gì mới." 

“Mấy năm nay hai người còn điều tra không? "Nam Đường hỏi.

Hà Khải lắc đầu, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu của ông ấy còn mang theo vẻ an ủi:  "Cô gái à, nghe chú khuyên một câu, nhìn về phía trước đi. Vụ án đã kết thúc, hung thủ cũng đã tự sát, không có chứng cứ mới thì chúng ta cũng không thể xin điều tra vụ án lại.”

Nam Đường hít sâu một hơi, cô thò tay vào túi lục lọi hộp thuốc lá, nhịn không được lấy ra một điếu.

Cô giấu đôi tay đang không ngừng run rẩy của mình ở một nơi không ai nhìn thấy.

Vào mùa đông năm năm trước, Nam Đường về quê thăm họ hàng cùng cha mẹ, cùng với gia đình bốn người của Trì Tinh Viễn quê quán cũng ở huyện Ninh Bình.

Một buổi tối nọ, mẹ của Nam Đường là Dương Xuân Hiểu cả đêm không về, tất cả mọi người đều lo lắng chia ra tìm kiếm khắp nơi, thẳng đến xế chiều ngày thứ tư mới phát hiện thi thể của Dương Xuân Hiểu trong bụi cỏ ở ngoại ô huyện Ninh Bình.

Khi đó lễ hội mùa xuân đang đến gần, vụ án giết người này đã gây chấn động toàn huyện Ninh Bình.

Một điều còn chấn động hơn nữa đã xảy ra một tuần sau đó, cảnh sát cuối cùng đã xác định được nghi phạm là Chung Thuận Vinh, nhưng khi họ đến nơi thì Chung Thuận Vinh đã tự sát, hắn ta còn để lại một lá thư tuyệt mệnh ở nhà, nói rằng mình tự sát vì sợ tội.

Bằng chứng cuối cùng cho thấy Chung Thuận Vinh thực sự là kẻ sát hại Dương Xuân Hiểu.

Nhưng vẫn còn còn có rất nhiều nghi vấn bởi vì cái chết của Chung Thuận Vinh mà vẫn chưa có lời giải đáp.

Trong đó quan trọng nhất chính là động cơ giết người vẫn chưa ai tìm ra được.

Trên người Dương Xuân Hiểu không có dấu vết xâm hại tình dục, điện thoại di động và ví tiền bà ấy mang theo đều được tìm thấy trên bãi cỏ, gia đình họ và Chung Thuận Vinh là những người xa lạ với nhau, dù phân tích ở góc độ nào cũng không thể hiểu được tại sao Chung Thuận Vinh lại đi sát hại một người phụ nữ lạ mà không có lý do. 

Hà Khải thở dài: “Chú biết cái chết của mẹ cháu rất kỳ lạ, nhiều năm qua chú cũng âm thầm đi tìm kiếm thêm manh mối, nhưng mà…”

Nam Đường quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ vui vẻ ôn hòa thường ngày nhanh chóng biến mất, chỉ để lại bóng tối cô đơn.

Cô nhẹ nhàng ngắt lời ông ấy: "Không phải còn có một nhân vật khả nghi sao? Cháu nhớ có một nhân chứng khai rằng ngày trước khi Chung Thuận Vinh tự sát, anh ta đã nhìn thấy hắn ta xảy ra cự cãi với một người đàn ông trên đường nhưng chúng ta lại không tìm thấy dấu vết nào của người đàn ông đó."

Hà Khải tỏ ra bất lực: "Nói cho cùng người nọ có thật sự tồn tại hay không chúng ta cũng không thể dám chắc, nói không chừng là đứa trẻ kia nhìn lầm, vì muốn gây thêm ồn ào nên mới nói lung tung để lừa gạt cảnh sát."

Cuộc đối thoại tương tự trước đây cũng đã xảy ra vài lần.

Nhưng lần này Nam Đường không muốn kết thúc cuộc trò chuyện một cách qua loa như thế.

Chuyện tu sửa nhà tổ không tốn quá nhiều thời gian, sở dĩ cô xin nghỉ dài hạn về Ninh Bình chính là muốn mượn cơ hội này để tìm kiếm manh mối mới.

Nếu có thể tìm được điều gì đó, có thể cô sẽ giải quyết được khúc mắc lớn trong lòng.

Nếu không, có lẽ cô chỉ có thể chấp nhận sự thật như những người khác đã khuyên.

Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Chú có thể cho cháu thông tin liên lạc của nhân chứng đó được không?”

“Cái gì?” Hà Khải sửng sốt.

Nam Đường nói: “Cháu sẽ tự mình đi hỏi anh ta, có lẽ anh ta sẽ nhớ được một số chi tiết khác.”

Hà Khải bị thái độ của cô làm cho khó hiểu: “Người nọ chưa từng nói gì với cháu sao?”

Nam Đường khó hiểu nhìn ông ấy.

Thực khách ở tầng dưới đột nhiên gây ra một tiếng động lớn, tiếng động đó càng làm màng nhĩ của cô trở nên đau nhức.

Nhưng dù vậy nó cũng không lấn án được giọng nói của Hà Khải.

Ông ấy nói: "Nhân chứng đó là Trì Diễm."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp