Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 5


6 tháng


Chương 5

Kim Cảnh Sâm đã đưa toàn bộ cổ phần của anh cho tôi. Sự việc diễn ra nhanh chóng được các phương tiện truyền thông lớn biết đến.

Tin tức lan truyền nhanh đến mức chúng tôi đã bị bao vây trước khi kịp rời khỏi tòa nhà công ty.

"Cô Diệp! Cô đã lên kế hoạch cho tất cả những điều này ngay từ đầu sao..."

"Kim tiên sinh, có phải ngài đã cướp đi tình yêu của người khác hay không?"

"Cô Diệp, tại sao cô lại từ bỏ Kim Vũ Triết tiên sinh..."

Kim Cảnh Sâm ôm chặt tôi trong tay, cau mày chặn hết mọi thứ từ thế giới bên ngoài, cho đến khi một giọng nữ vang lên.

"Tôi biết!"

Nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đó là Thẩm Lộ Lộ. Cũng đúng, cô ta luôn muốn góp mặt vào cảnh tượng náo nhiệt như này a.

Quả nhiên, phóng viên ngùn ngụt chạy về phía cô ta.

"Cô là ai? Cô có biết nội tình bên trong hay không?"

"Tôi là bạn của Kim Vũ Triết tiên sinh. Tôi có thể chứng minh hai người bọn họ là kẻ đã âm mưu đuổi Kim Vũ Triết ra khỏi nhà, chiếm đoạt tài sản của gia đình anh ấy!" Thẩm Lộ Lộ bật khóc, như thể cô ta đang tìm kiếm công lý cho mình vậy.

Các phóng viên lập tức bùng nổ, dùng đủ loại thiết bị nhắm vào Thẩm Lộ Lộ.

"Anh đuổi Kim Vũ Triết ra khỏi nhà? Cũng quá là tàn nhẫn, anh ta chắc không sống quá ba ngày đi?" Tôi lặng lẽ hỏi Kim Cảnh Sâm, nhưng anh chỉ mỉm cười vuốt sau lưng tôi.

"Làm sao có thể, dù sao thì cậu ta cũng là con trai duy nhất của anh hai anh, cùng lắm là chỉ ngưng thẻ tín dụng mà thôi."

"Ồ, tôi đoán là cô ta không có tiền nữa cho nên cô ta mới đến đây để gây rắc rối.”

Trong lúc anh đang nói thì Thẩm Lộ Lộ đã lao tới với vẻ mặt đắc thắng.

"Diệp Bối   n, thị phi cũng không phải là do một mình cô quyết định đi! Rõ ràng là cô đã có lỗi với Vũ Triết, nhưng cô vẫn giả vờ làm nạn nhân trước mặt chú của anh ấy..."

"Cô Thẩm, chú ý lời nói của cô." Kim Cảnh Sâm cau mày và kéo tôi ra phía sau anh.

Thật nực cười, tôi là ai? Khi nào thiên kim nhà họ Diệp lại cần nam nhân bảo vệ, tôi kéo Kim Cảnh Sâm ra, nhìn Thẩm Lộ Lộ.

Lần này, cô ta không hề tỏ ra một chút khiế sợ nào mà chậm rãi lấy ra một chiếc phong bì từ trong ngực.

"Kim tiên sinh, anh có muốn nhìn qua một mặt khác của vị hôn thê trong sáng và thuần khiết bên cạnh anh không? Cô ta rốt cuộc là loại người như thế nào?" Cô ta vừa nói xong liền cười, trong tay cầm một loại công tắc nào đó, ấn nó vào màn hình hiển thị ở giữa đại sảnh.

Ở giữa trận ồn áo huyên náo, tôi nhìn vào ánh đèn mờ ảo.

Tôi đang ôm hôn một người đàn ông.

10

Giữa sự hỗn loạn của các phóng viên, còn có tiếng cười đầy đắc ý của Thẩm Lộ Lộ, đầu óc tôi bắt đầu căng thẳng.

Tôi đã nghĩ sẽ không ai có thể biết về chuyện này.

Tôi e rằng ngay cả tôi cũng sẽ không tin nếu tôi nói rằng tôi không có tình cảm với Kim Vũ Triết.

Tôi ở bên cạnh anh ta cả ngày lẫn đêm đã hơn hai mươi năm và ý nghĩ anh ta sẽ trở thành chồng của tôi đã khắc sâu vào DNA của tôi kể từ khi tôi sinh ra.

Khi ông nội qua đời, cha tôi bất tài, gánh nặng nhà họ Diệp đè lên vai tôi, lúc đó tôi chỉ mới có hai mươi tuổi.

Ngoại trừ lý lẽ và chứng chỉ của tôi, về cơ bản tôi chỉ là một chiếc bình hoa vô dụng trong mắt mọi người.

Trong khi tôi bị những người nguyên lão trong tập đoàn hắt hủi và nghi ngờ, ngay cả thứ kia không biết lựa chọn thời điểm, Kim Vũ Triết lại cần tôi bảo lãnh vì chiếc siêu xe của anh ta chạy quá tốc độ.

Tôi đã đi khắp nơi để kéo đầu tư, nhưng Kim Vũ Triết đã lấy hàng chục triệu mà chú Kim cho tôi vay và dùng chúng để đánh bạc ở Ma Cao.

Mỗi lần tôi cần thì anh ta đều có mặt nhưng lại đứng trên đống rơm bức bách tôi.

Vào sinh nhật lần thứ 21 của mình, Kim Vũ Triết đã giơ một chiếc nhẫn kim cương và cầu hôn tôi giữa sự reo hò cổ vũ của một nhóm các chàng trai, tận hưởng sự sự ồn ào náo nhiệt của bọn họ.

"Bối Bối, gả cho anh nhé." Mặt anh ta tràn đày vẻ đắc ý, không chút nào nhớ rằng đêm qua chúng tôi đã cãi nhau đến tức đỏ mặt vì anh ta đã thua hàng chục triệu.

Anh ta thậm chí còn không nhớ mình đã nói gì, anh ta đã nói rằng dù thế nào đi chăng nữa thì số tiền đó cũng là của nhà họ Kim, anh ta dùng tiền của chính mình còn phải muốn để ý đến sắc mặt của tôi sao.

Lúc này anh chỉ muốn tôi, một chiếc bình hoa, gả cho anh ta, trở thành "Bà Kim".

"Vậy thì nhà họ Diệp..."

Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng anh ta đột nhiên cau mày, cúi mặt xuống, tặc lưỡi một tiếng.

“Tại sao em luôn nghĩ đến nhà họ Diệp vậy? Tôi không thể chịu đựng được việc em phải tranh giành mọi thứ từ khi còn nhỏ ... Đứng đầu trong kỳ thi hay đoạt huy chương vàng thì thế nào cơ chứ?" Vừa nói, anh ta vừa không phục đứng lên, cất chiếc nhẫn lại vào túi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng không phải là muốn kiếm tiền từ tôi thôi sao."

"Anh nói gì?" Tôi không thể tin được nhìn người đàn ông đã ở bên tôi hàng chục năm này.

Anh ta dường như cũng nhận thấy rằng bản thân không đúng, nhưng anh ta lại trở nên bạo dạn hơn trong mắt đám người đang vây quang xem kịch vui.

"Thế nào? Tôi đã nói gì sai sao? Diệp Bối Ân, cô không nên quá coi trọng bản thân mình. Gả cho tôi thì có cái gì không tốt, cũng không phải đều giống nhau cả sao, ở nhà họ Diệp làm thiên kim đại tiểu thư, còn không bằng ở nhà họ Kim làm thiếu phu nhân đâu... Cô chắc hẳn cũng đã nghĩ đến chuyện này đi..."

"Ba!"

Đó là lần đầu tiên tôi đánh người và cũng là lần đầu tiên tôi đánh chó.

Thành thật mà nói thì nó rất thú vị.

Cái tát đó đã chấm dứt mối quan hệ hơn hai mươi năm của tôi với anh ta, đó cũng là giọt nước tràn ly cuối cùng đối với tôi.

Nhưng số phận của tôi vẫn chưa đến đường cùng, khi tôi đang tuyệt vọng thì có tin từ Mỹ có một công ty ở nước ngoài sẵn sàng góp vốn đầu tư.

Ba năm, chỉ ba năm, tôi đã có thể lấy lại tất cả những gì mình từng có và đưa nhà họ Diệp trở lại thời kỳ đỉnh cao.

Khi Kim Vũ Triết đuổi theo tôi đến sân bay, tia hy vọng cuối cùng đã lóe lên trong lòng tôi.

Tôi mỉm cười với anh ta, nhưng anh ta lại hét vào mặt tôi: "Diệp Bối Ân, cô làm tôi thật mất mặt! Có bản lĩnh thì cô đừng quay trở lại nữa! Nếu hôm nay cô dám rời đi, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!"

Mặt anh ta tràn đầy vẻ uy hiếp, như thể anh ta còn nghĩ rằng tôi là công chúa lớn lên trong nhà ấm đâu.

Đáng tiếc là tôi đã sớm không còn là kiểu người như vậy nữa.

Tôi nói nhỏ một vài câu với nhân viên bảo vệ bên cạnh, vừa chỉ chỉ vào Kim Vũ Triết.

Chưa đầy nửa phút, vài nhân viên bảo vệ đã đưa "kẻ bám đuôi" này đi.

Tôi đeo kính râm, không để Kim Vũ Triết vào mắt mình nữa.

Ba năm qua, mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, cuối cùng tôi đã khiến tất cả mọi người lúc đầu còn nhìn từ trên xuống dưới, biến thành bây giờ ai nhìn thấy tôi cũng phải kính cẩn hô lên: "Diệp tiểu thư".

Đêm trước khi trở về Trung Quốc, tôi đã đến từ biệt thành phố đã đồng hành cùng tôi trong quá trình biến đổi.

Đường phố Los Angeles nhộn nhịp, sầm uất lại có vẻ nguy hiểm. Quán bar tràn ngập ánh đèn, ồn ào huyên náo, không thể nhìn rõ mặt mũi của nhau.

Trong cơn hoảng loạn, có vài người vây quanh lại, có ý xấu đối với tôi, tôi cau mày tránh né họ, cuối cùng lại rơi vào một cái ôm .

Không biết qua bao lâu, nhóm người giải tán, tôi nhìn người đàn ông trước mặt nồng nặc mùi rượu.

Trông quen quen, ngoại hình rất hợp gu tôi.

Tôi kéo lấy cà vạt của anh, người tôi nóng bừng bừng...

Tất nhiên là sáng hôm sau tôi thức dậy với tinh thần sảng khoái, có tiếng nước chảy từ bên trong phòng tắm, còn có đồ lót vương vãi trên đất, tất cả đều là minh chứng cho việc chè chén say sưa tối hôm qua.

Tôi vội nhặt quần áo mặc vào, lấy vài đô la còn sót lại trong ví, ném mình lên giường rồi vội vã bỏ chạy...

Sau khi về Trung Quốc, chuyện này, tôi liền quên mất.

Tôi vẫn đồng ý hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Kim, nhưng lần này không phải vì Kim Vũ Triết mà là vì công việc.

Ai có thể ngờ rằng chuyện xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của tôi.

Nhất là bây giờ, vào giờ phút này, những hình ảnh nam nữ đầy dục vọng như ẩn như hiện xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Tôi vô thức liếc nhìn Kim Cảnh Sâm... Hả?? Biểu tình của anh là sao? Đang xem? Còn có sở thích này sao?

"Ngược lại anh không thể ngờ tới..." Kim Cảnh Sâm trầm ngâm gật đầu, buông tay tôi ra.

"Ân Ân, có vẻ như anh không thể giấu giếm được nữa rồi."

Tôi sững người tại chỗ, tim tôi như rớt ra ngoài.

“Kim tiên sinh, anh đã thấy rồi sao, đây là bộ mặt thật của Diệp Bối Ân!” Thẩm Lộ Lộ gần như điên cuồng chỉ vào tôi, như thể cô ta đang vô cùng phấn khích.

Tất cả các phóng viên cũng lao về phía chúng tôi, Thẩm Lộ Lộ mất thăng bằng và bị đẩy xuống, cô ấy sắp úp mặt xuống đất! Nhưng một bàn tay to lớn đã tóm lấy cánh tay của cô ta từ phía sau!

Cô ngượng ngùng quay lại, nhưng chưa kịp nói "Kim tiên sinh", cô ta đã bị Kim Cảnh Sâm ném sang phía một bên!

Giây tiếp theo, Kim Cảnh Sâm đã đứng ở bên cạnh tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Em không sao chứ?"

"?"

"Suýt chút nữa là cô ta đè lên em rồi."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play