Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 4


6 tháng


Chương 4

Vào buổi tối, Kim Cảnh Sâm lấy danh nghĩa đã đính hôn với nhau, trực tiếp chuyển thẳng vào biệt thự của tôi.

"Kim tiên sinh..."

"Còn gọi là Kim tiên sinh." Anh nhẹ nhàng quở trách tôi trong khi di chuyển vali vào trong.

"Kim Cảnh Sâm..."

"Xưng hô không thuận miệng sao?" Anh vừa nói vừa bắt đầu dọn đồ đạc của mình ra.

"Vậy thì gọi là gì?"

Anh đột nhiên dừng lại, ngồi cạnh tôi, chống hai tay lên ghế sô pha nói: "Em có thể gọi anh là A Sâm."

Tôi nuốt khan, không đề cập đến, Kim Vũ Triết và tôi biết nhau hơn 20 năm, anh ta cũng là một cậu học sinh đẹp trai, nhưng nếu đặt cạnh Kim Cảnh Sâm, anh ta chỉ giống như một đứa trẻ không có tóc hơn.

Tôi dịch mông sang một bên, cười khan hai tiếng: “Ha ha ha ha, Kim tiên sinh, anh nhìn xem, ban ngày là do tôi bốc đồng, vì mặt mũi của chính mình, vì tương lai của nhà họ Diệp! Dĩ nhiên! Đó cũng là vì tương lai của nhà họ Kim! Đó là lý do tại sao tôi mới đưa ra hạ sách này..."

"Tôi là... hạ sách sao?" Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên ủy khuất.

"Không, không, không!" Tôi vội xua tay: "Anh là cực phẩm!"

Anh đột nhiên nắm lấy đôi tay đang lắc lư của tôi và hỏi tôi một cách nghiêm túc: "Làm sao, em tình nguyện muốn gả cho Vũ Triết còn hơn là gả cho anh sao?"

Tôi thở dài: "Điều đó không đúng, nhưng dù sao, tôi đã biết anh ta nhiều năm như vậy, hiểu biết mọi thứ của nhau, anh cùng với tôi, chúng ta cũng chỉ mới quen biết nhau được vài ngày..."

"Tình yêu cũng không thể đánh giá qua thời gian." Anh có vẻ hơi tức giận, buông tay tôi ra, tiếp tục bước sang một bên sắp xếp lại hành lý của mình.

"Tôi không có ý đó... Đợi chút, anh đang làm gì vậy?" Tôi định giải thích nhưng bất lực nhìn anh lấy ra một chiếc giường gấp từ trong hành lý...

"Kể từ hôm nay trở đi, anh sẽ sống ở đây để vun đắp mối quan hệ với em. Ngủ ngon, Ân Ân."

Lời vừa nói xong, tôi còn chưa kịp có thời gian phản ứng lại, Kim Cảnh Sâm liền chui vào trong lều, không thấy người nữa.

Tôi bị bỏ lại một mình trong căn phòng khách rộng lớn, bừa bộn.

Hôm nay, tôi vừa mới hủy bỏ hôn ước mấy chục năm của mình.

Nhưng tôi lại có một vị hôn phu mới rồi sao?

Những ngày sau đó, Kim Cảnh Sâm hoàn toàn khác so với lần đầu tôi gặp anh.

Sáng sớm dậy đã để sẵn báo cho tôi, điều chỉnh kênh và làm bữa sáng cho tôi.

"Ân Ân."

"Anh có thể gọi tôi là Bối Bối... Mọi người đều gọi tôi như thế." Tôi xấu hổ cắn một miếng bánh mì.

"Quá tốt rồi, vậy Ân Ân cũng chỉ có mình anh gọi thôi sao?"

Tôi sửng sốt trước trọng điểm kỳ lạ của anh.

Nhưng tôi phải công nhận rằng kỹ năng nấu nướng của Kim Cảnh Sâm rất giỏi. Chỉ là một bữa sáng cũng giống như một bữa tiệc thịnh soạn.

"Tôi đặc biệt học nấu ăn vì em. Nếu em không quen với đồ ăn Trung Quốc, sẽ có thể ăn đồ ăn phương Tây. Anh thấy em thích đồ ăn cay nên anh còn đi học bữa sáng kiểu Thái. Hôm nọ anh thấy em xem tạp chí Pháp, ngày mai anh sẽ học bữa sáng kiểu Pháp..."

"Không cần, không cần, tôi chỉ thích ăn... Sữa đậu nành... Sữa đậu nành ..."

Sự thật đã chứng minh rằng tôi đã đánh giá thấp năng lực biến thái của Kim Cảnh Sâm.

"Ân Ân, hôm nay em mặc chiếc váy Channel này hay chiếc váy Prada này?"

Thành thật mà nói, khoảnh khắc anh giơ chiếc váy lên, tôi có cảm giác như đang nhìn thấy bố mình ...

"Ân Ân, cái quần lót nhỏ này đã được giặt sạch, nó được treo ở..."

"A! ! !" Tôi cuối cùng cũng bùng nổ, chộp lấy chiếc quần nhỏ của mình, mắt ngấm lệ nóng mặt nhìn "vị hôn phu" điên rồ này.

"Kim Cảnh Sâm! Anh rốt cuộc là đang muốn làm gì a! Tại sao anh lại bám lấy tôi cơ chứ!"

Anh mỉm cười, lấy lại cái quần nhỏ từ trong tay tôi, dũ căng nó rồi kẹp lên: "Chậc, em vẫn thích kiểu ren như vậy a..."

Anh vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt rất hoài niệm...

"Anh là đồ biến thái, Kim Cảnh Sâm, rốt cuộc anh đang âm mưu chuyện gì a!"

Anh nhìn tôi một cách hồn nhiên, trả lời một cách nghiêm túc: "Em cứ yên tâm, anh chắc chắn sẽ không theo đuổi tiền của em. Suy cho cùng thì anh cũng rất giàu. Khi một người đàn ông đối xử tốt với một người phụ nữ, đó không phải vì tiền mà vì một thứ khác."

Tôi bị hắn nói đến mức á khẩu không nói nên lời, nhưng anh chỉ mỉm cười và xoa đầu tôi.

"Nhìn em hoang mang quá. Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em. Đêm tân hôn, mới có cảm giác lễ nghi..."

Trời ạ, điên rồi, không phải là anh ta điên, thì là tôi bị điên rồi...

8

Tôi đang bất lực ngồi trong xe đi đến công ty. Lúc này Kim Cảnh Sâm vẫn đang ngồi ở bên cạnh tôi, người đàn ông bên cạnh đang ngâm nga một bài hát nhỏ, rõ ràng là tâm trạng rất tốt, như thể “cuộc chiến” giữa nhà họ Kim và nhà họ Diệp chẳng có liên quan gì đến anh ta cả.

"Anh không lo lắng chút nào à? Anh sẽ mất thị trường trong nước của nhà họ Kim ?" Tôi dò xét hỏi anh.

Nhưng anh chỉ cười khẽ, nhìn tôi kiên quyết nói: "Mất đi?"

"Đúng vậy, tôi có thể nhanh chóng khẳng định mình ở nước ngoài chỉ vì tôi đã đồng ý với một số công ty ở nước ngoài. Sau khi trở về Trung Quốc, họ sẽ có quyền đại lý của nhà họ Diệp ở Trung Quốc, nhưng đây vốn là việc kinh doanh của nhà họ Kim của anh.

Ý tôi là..."

Tôi ấp úng, quả thực là tôi nợ nhà họ Kim trong chuyện này, để làm cho nhà họ Diệp lớn mạnh hơn, tôi đã vi phạm nguyên tắc tương trợ lẫn nhau giữa hai nhà.

"Nó giống như khiến nhà họ Kim mất đi 40% nguồn thu nhập vậy? Anh biết."

"Anh biết?"

"Biết." Anh đột nhiên quay người sang nhìn tôi, cười nói: "Anh cũng biết chính vì điều này mà em mới đồng ý tiếp tục cuộc hôn nhân."

Tôi kiên định nhìn anh, trong lòng cảm thấy có lỗi với anh, sự hiếu kỳ đối với anh cũng tăng lên.

"Kim Cảnh Sâm, tại sao anh lại biết rõ về tôi như vậy."

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng tôi.

"Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Kim Cảnh Sâm hơi sửng sốt, nhưng chỉ mỉm cười, không đáp lại tôi mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong công ty, các trưởng lão nhà họ Diệp và nhà họ Kim đang tranh cãi nảy lửa, nhưng Kim Cảnh Sâm chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn hợp đồng trước mặt.

"A Sâm, xin hãy nói gì đó đi!" Tôi không thể tranh cãi nên bắt đầu kêu gọi viện trợ bên ngoài.

Kim Cảnh Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: "Các chú, đã nói xong hết chưa?"

Rõ ràng phản ứng của hắn khiến đám người cổ hủ rất tức giận và bất mãn. Nhưng không có cách nào, Kim Cảnh Sâm nắm giữ cổ phần lớn nhất, cùng với cổ phần của chú Kim, anh tuyệt đối có quyền có tiếng nói ở đây.

"Các chú, xin hãy xem hợp đồng này." Nói xong, anh phát những chiếc kẹp trên tay ra.

"Tôi đã làm việc này cả đêm qua. Nếu không có vấn đề gì thì cứ ký đi."

"Tối hôm qua sao? Không phải anh..." Tôi nhìn anh, anh nghiêng người về phía tôi với ánh mắt cưng chiều, nhẹ giọng nói: “Sau khi giặt quần áo ga trải giường, rửa bát và lau sàn, anh còn đắp chăn bông ở cho em."

Chỉ đến khi thấy tôi đỏ mặt, anh mới đứng thẳng lên với vẻ hài lòng.

"Cái gì? Thu mua lại?!"

"Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể! A Sâm!"

Tôi hoàn toàn ngây ngốc ở đó, trên hợp đồng viết... Kim Cảnh Sâm đã đưa cho tôi tất cả cổ phần...?

Nói cách khác, nhà họ Kim bây giờ là của tôi?

Kim Cảnh Sâm đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đúng vậy, tôi tự nguyện giao toàn bộ cổ phần của nhà họ Kim đang đứng tên của tôi sang cho vị hôn thê của tôi, Cô Diệp."

Những người đó còn muốn nói thêm gì nữa nhưng đã bị anh ngắt lời: “Các vị không cần phải nóng nảy, tiếp tục xem đi. Ngoài ra, tôi dùng tiền túi của mình bỏ ra để mua cổ phiếu của các vị tăng thêm một chút. Nói cách khác, sau này các vị cũng có thể phân chia lợi nhuận của hai công ty. Đây không phải là một thương vụ tồi."

Anh vừa nói xong, những người đó đều im lặng và nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc.

"Vậy... Giá thu mua...?"

"Giá thu mua?" Kim Cảnh Sâm nhướng mày với vẻ khinh thường trên mặt: "Không có."

"Cái gì?!" Những ông già đó rơi vào trạng thái điên cuồng, tôi là người duy nhất nhìn chằm chằm vào Kim Cảnh Sâm từ đầu đến cuối.

"Ân Ân." Anh nhẹ giọng gọi tên tôi, những ông già ngay lập tức im lặng, vểnh tai lên.

"Đây là sính lễ anh tặng em. Em có thích không?" Đôi mắt anh sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong đó. Tôi im lặng nhìn anh không nói gì, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi đặt lên ngay ngực của anh.

"Nếu em vẫn còn thấy chưa đủ thì hãy thêm anh vào. Anh hy vọng em sẽ không ghét bỏ nó."

Tôi nuốt khan, nhìn khuôn mặt đẹp trai thật gần.

“Em có phải là đang nghĩ rằng anh rất lãng mạn hay không?” Anh nhìn tôi mỉm cười.

Lúc này tôi mới chậm rãi mở miệng.

"Kim Cảnh Sâm. Có phải tôi đã cứu mạng anh hay không?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play