Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 6


6 tháng


Chương 6

Trong phút chốc, anh đột nhiên cười lớn: "Ân Ân, em thực sự không nhớ anh một chút nào...”

Những lời này khiến tôi càng thêm mơ hồ, trên trán tôi hiện lên mấy dấu chấm hỏi lớn.

"Cô Thẩm." Anh không nói tiếp mà nhìn Thẩm Lộ Lộ với vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn có chút tức giận: "Tôi nghĩ cô cũng là sinh viên đại học, chắc cô cũng không biết chuyện đem video riêng tư của người khác lan truyền khắp nơi, là phải chịu trách nhiêm pháp lý tương ứng đi."

Nét cười trên mặt của Thẩm Lộ Lộ cương cứng lại, trong lúc nhất thời không biết phải có biểu cảm như thế nào.

Ngay sau đó, Kim Cảnh Sâm bước đến trước mặt cô ta, lấy điều khiển từ xa trong tay cô ta.

"Đừng dừng lại, tiếp tục đi chứ."

Khi anh nói vậy, màn hình vẫn tiếp tục phát.

"Kim Cảnh Sâm!" Tôi có chút hoảng loạn, vừa định bước tới thì phát hiện sắc mặt của các phóng viên xung quanh đều biến sắc, ngay cả Thẩm Lộ Lộ cũng hoảng sợ lùi lại, lẩm bẩm, "Không thể nào" ......

Tôi ngập ngừng quay đầu lại, hoàn toàn chết lặng.

Người hôn tôi trên màn ảnh lại là Kim Cảnh Sâm?

Tôi kinh hãi nhìn anh, còn anh thì nhướng mày, dường như có chút đắc ý?

"Được rồi, cảm ơn các vị đã đến chứng kiến nụ hôn của tôi và vị hôn thê của tôi, Cô Diệp đây. Loại video này bị người có lòng muốn quay lại, thực sự khiến cho Cô Diệp có chút xấu hổ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp lý liên quan và truy cứu vụ việc này, mong các vị có thể đăng tin tức thỏa đáng."

Các phóng viên trố mắt nhìn nhau, vẫn có chút miễn cưỡng không muốn buông tha một cách dễ dàng như vậy.

"Vậy thì anh đã xen vào..."

"Xen vào?" Kim Cảnh Sâm liếc nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, phóng viên kia vô thức lùi về phía sau. Kim Cảnh Sâm mỉm cười, kéo kéo cà vạt, thờ ơ chỉ vào Thẩm Lộ Lộ đang đứng ở một bên.

"Ngược lại các người có thể hỏi cô Thẩm đây một chút, các người cũng đã gặp qua cô ta ở tiệc đính hôn mấy ngày trước..."

Các phóng viên nhìn chòng chọc một lúc, trong mắt lóe lên tia sắc lập tức thốt lên : "Cô ta chính là cô gái đã khiến cho Kim Vũ Triết bởi vì cô ta mà từ bỏ gia đình giàu có của mình! Tin tức này còn thú vị hơn!"

Vừa nói xong, đám người này ùa đến như thây ma, không còn nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của Thẩm Lộ Lộ nữa.

12

"Đừng động vào tôi."

Sau khi trở về nhà, Kim Cảnh Sâm vừa nảy muốn đến ôm tôi, nhưng tôi nhanh chóng tránh sang một bên.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt bi thương: "Sao vậy? Ân Ân."

Tôi cảnh giác nhìn anh, từ từ tránh ra xa.

"Kim Cảnh Sâm, tôi không phải là con ngốc. Trên đời này không có chuyện trùng hợp đến như vậy."

Anh sửng sốt một lúc rồi buông hai tay xuống, mỉm cười bắt đầu đi về phía tôi .

"Đứng yên đó!"

Thấy thái độ kiên quyết của tôi, anh gật đầu một cái rồi lùi lại.

“Muốn… Quỳ xuống sao?” Anh cười ha ha: “Trong phim truyền hình anh từng xem, họ luôn dỗ dành vợ của họ như thế này.”

Anh quả thực là biết, cái nhìn ngây thơ và hai chữ “vợ” gần như khiến tôi đánh mất chính mình, may mà ý chí của tôi kiên định không bị lung lay.

"Thật sự đó không phải là ngẫu nhiên." Anh nhìn tôi mỉm cười: "Ân Ân, nhà họ Diệp xác thực là không còn cách nào để cứu được nữa."

Tôi đứng đó ngạc nhiên nhìn anh trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Nhà họ Diệp chỉ có một mình ông nội em chống đỡ, đã sức cùng lực kiệt rồi. Về phần chú Diệp… À, Ân Ân, chính em cũng đã biết rõ, chú ấy không có thiên phú trong việc kinh doanh."

"Bất quá..." Anh vừa nói, vừa dò xét bước về phía trước một bước: "Thật trùng hợp, kế hoạch kinh doanh sách mà em đưa cho Vũ Triết mang đến cho anh trai anh đã đến tay anh. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú đối với em, Ân Ân, vì xem trọng tài năng của em, anh đã đầu tư vốn vào công ty của em."

Tôi nhất thời không thể bình tĩnh: "Là anh?"

"Là anh." Anh cười khúc khích: "Nếu không thì còn ai có bản lĩnh giúp em vực dậy nhà họ Diệp."

"Từ đầu anh đã đối xử với tôi như vậy... Kim Cảnh Sâm! Lúc đó tôi là bạn gái của Kim Vũ Triết! Anh..."

"Không, không, không, đừng hiểu lầm!" Anh xua xua tay với vẻ mặt không nói nên lời: "Lúc đó, làm sao anh có thể để ý đến em đâu!"

Tôi tức giận đến đỏ mặt, anh mới nhận ra mình đã nói sai.

"Ý anh là, hóa ra em rất giỏi, tốc độ trưởng thành của em ngoài sức tưởng tượng của anh. Ân Ân... Em thậm chí còn ưu tú hơn so với những gì anh đã nghĩ ..." Anh nhẹ giọng nói, tôi ngẩn người trong chốc lát.

"Cho đến đêm trước khi em trở về Trung Quốc, anh nghĩ đã đến lúc phải nói sự thật cho em biết, nhưng ai biết em..." Anh đột nhiên cười lớn, như thể đang hồi tưởng điều gì đó : "Thật chủ động."

Tôi đột nhiên đỏ mặt và không nói nên lời.

"Kết quả là em đã trở về Trung Quốc và đồng ý hôn ước với nhà họ Kim." Trong giọng nói có chút thất vọng, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại được tinh thần: "May mắn thay, Vũ Triết cũng không như mong đợi."

"Đợi đã." Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, toàn bộ sự việc đột nhiên kết hợp lại với nhau.

"Là anh..." Tôi ngơ ngác nói: "Là anh để Thẩm Lộ Lộ vào. Ta đã nghĩ, tiệc đính hôn là nơi riêng tư, làm sao có người ở dưới mí mắt tôi mà có thể lẻn vào được nươi đó mà tôi không biết được... Là anh cố tình để tôi thấy được."

Anh đút tay vào túi và nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nheo mắt: "Còn có... Chính là lúc ở trường... Nghĩ lại, Thẩm Lộ Lộ đã lấy lý lịch của tôi, nhưng trong đó có rất nhiều giải thưởng, là lúc tôi đang ở Hoa Kỳ, Kim Vũ Triết thậm chí còn không biết ... Là anh? Anh đã tráo đổi nó! Anh đã đổi lý lịch của Thẩm Lộ Lộ thành của tôi! Cố tình bêu xấu cô ta... Tại sao?"

"Vì để trút giận giúp em." Anh mỉm cười nhìn tôi, từ từ bước lại gần tôi cho đến khi dừng lại ở khoảng cách bằng nửa cánh tay.

Nhìn tôi có chút oán trách: "Còn vì để nhắc nhở em, Kim Vũ Triết không phải là người duy nhất mang họ Kim."

Tôi có chút ngây người, nhưng váo lúc này anh lại quỳ xuống một lần nữa.

"Ân Ân, em có thể nghĩ anh mưu mô, cũng có thể nghĩ anh tâm cơ. Mọi việc anh làm đến hôm nay đều là sự chân thành của anh. Anh nghiêm túc muốn hỏi em một lần, anh cũng hy vọng đây không chỉ là một giải pháp tạm thời của em, không cân nhắc lợi hại."

Anh lấy từ trong túi ra chiếc hộp nhung màu xanh đậm, mở ra và mặt đầy khẩn trương nhìn tôi.

"Ân Ân, em có nguyện ý gả cho anh không?"

Tôi nhìn anh không nhịn được cười lên, tôi không nghĩ có ai lại nỡ từ chối một tổng tài phúc hắc tự nguyện ở rể đi...

"Em nguyện ý."

Tôi đưa tay ra, anh vui vẻ ôm lấy tôi.

"Anh vẫn chưa tìm được người soạn thảo, hợp đồng đính hôn của chúng ta cũng chưa có." Tôi lẩm bẩm trong lồng ngực anh, nhưng anh lại ôm tôi siết chặt hơn.

"Không cần."

Tôi bối rối ngước nhìn anh, anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi.

"Ân Ân." Anh đặt tay tôi lên ngực anh: "Việc đính hôn là ở trong lòng anh, không phải trên giấy."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play