Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 3


6 tháng


Chương 3

Nhằm củng cố hình ảnh công ty và tuyển dụng nhân tài, hàng năm nhà họ Diệp đều sẽ chọn một vài người trong nhóm sinh viên ưu tú của học viện để trao học bổng hậu hĩnh.

"Cô Diệp, thật trùng hợp." Kim Cảnh Sâm mỉm cười nhìn tôi, hoàn toàn không để ý đến bốn chữ "Oan gia ngõ hẹp" trên trán tôi.

Tôi miễn cưỡng căng ra khóe môi: "Loại chuyện nhỏ nhặt như này, sao lại cần đến Kim tiên sinh tự mình làm a?"

Anh ta kéo ghế, ra hiệu cho tôi ngồi xuống: "Vì để thể hiện thành ý."

Tôi liếc anh ta một cái rồi ngồi xuống. Thầy hiệu trưởng cầm mấy tập hồ sơ trong đó có danh sách sinh viên ưu tú của khóa này.

Thường thì tôi không nhìn nhiều, chỉ vội vàng ký tên rồi đưa cho thư ký, nhưng ngày hôm đó khi nhìn thấy Kim Cảnh Sâm ở bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc, ngược lại lại khiến cho tôi cảm thấy khẩn trương đến mức sợ mình sẽ bị bỏ xót nhân tài.

Nhìn lại lần nữa, tôi cười khẩy.

Ồ, đây không phải là, một “con lợn” bị bỏ lại dưới biển sao?

Nghe thấy tôi khịt mũi lạnh lùng, hiệu trưởng nhận thấy có gì đó khác thường ở tôi, lo lắng nhìn tôi: "Cô Diệp, có... Có chuyện gì sao?"

Tôi ngây người một chút, sau đó mỉm cười khéo léo nói: “Làm sao sẽ có vấn đề gì được chứ, thầy hiệu trưởng. Nhà họ Diệp đã tài trợ quý trường học nhiều năm, còn chưa từng thấy một sinh viên nào bày tỏ thái độ đối với việc này. Sao không nhân cơ hội này gọi tất cả sinh viên lại đây, tổ chức một lễ trao thưởng học bổng, cũng có thể khích lệ tinh thần của mọi người một chút."

Hiệu trưởng nhìn ngơ ngác, sau đó nhìn Kim Cảnh Sâm đang cười nhàn nhạt ở một bên, vẫn mỉm cười gật đầu rồi bước ra ngoài với vẻ mặt khó hiểu.

Khán phòng rộng lớn nhộn nhịp người qua lại. Trên một sân khấu lớn như vậy, nếu không có một chút hí kịch đặc sắc thì thật đúng là rất có lỗi với ánh sáng rực rỡ trên sân khấu này.

Năm phút sau, tôi nhìn thấy khuôn mặt mà tôi vô cùng chán ghét.

"Ngược lại cũng có chút bản lĩnh." Tôi ngả người về phía sau một chút, nhìn Kim Cảnh Sâm với vẻ đầy ẩn ý: "Nhanh như vậy liền có thể trở thành người nhận được học bổng, thực sự là một đứa trẻ dễ dạy."

Thẩm Lộ Lộ đỏ mặt đứng đó, chắc hẳn cô ta không thể ngờ rằng còn có một tiết mục lên sân khấu nhận giải.

Ngay lúc cô ta quay lại với tấm chi phiếu một trăm nghìn nhân dân tệ, tôi đã cầm micro lên nói.

"Bạn học Thẩm."

Cô ta dừng lại một lát, tôi khinh bỉ nhìn cô ta : "Hồ sơ cá nhân của bạn học Thẩm thực sự khiến tôi sáng mắt a."

Trước mặt mọi người, tôi đọc thông tin của cô ta: "Thẩm Lộ Lộ... Huy chương Vàng Cuộc thi Piano Quốc tế, Chứng chỉ Phiên dịch Nâng cao, Giải Biên đạo xuất sắc nhất Nhà vô địch Khiêu vũ Latin Quốc tế..."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ta, chắc hẳn cô ta cảm thấy chột dạ, xung quanh cũng có nhiều người xì xầm bàn tán: "Điểm tối đa IELTS... Điểm tối đa TOEFL?"

Tôi vừa nói vừa cười nhìn sang thì thấy nước mắt của cô ta lại bắt đầu muốn tràn bờ đê.

"Thật không nhìn ra, cô Thẩm đây lại là một người tài năng như vậy..." Tôi nhẹ nhàng nói.

"Ôi trời! Chúa ơi! Trong trường chúng ta có người như vậy sao? Người đó là ai a?"

"Đây không phải là Thẩm Lộ Lộ yếu đuối trong sáng hay sao? IELTS đạt điểm tối đa? Trong học kỳ trước không phải cô ta vẫn còn phải thi bổ sung môn tiếng Anh sao?"

"Cô ta không phải là sinh viên vừa học vừa làm sao? Học những chứng chỉ đó rất tốn kém... "

Đột nhiên khán phòng như nổ tung, các cuộc thảo luận nổi lên khắp nơi trong khán phòng, tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Lộ Lộ, vẻ mặt của cô ta chuyển từ khủng hoảng sang quyết tâm, cuối cùng cũng đối mắt nhìn chằm chằm lại tôi.

Tôi nhướng mày, cô ta đang chuẩn bị phản kích à?

Quả nhiên, cô ta cầm lấy micro nói: "Những chứng chỉ này đều được đánh số thứ tự, nếu cô không tin... Không tin thì có thể kiểm tra... "

Tôi bật cười. Tôi không ngờ lời bào chữa của cô ta lại khập khiễng đến thế.

“Tôi không nói những tấm bằng này là giả, dẫu sao những tấm chứng chỉ này cũng là do bản thân tôi ngày đêm dậy sớm làm việc chăm chỉ, chạy đua với thời gian… Đạt được tới tay.”

Lời nói của tôi khiến Kim Cảnh Sâm quay lại nhìn tôi, tiếng nghị luận trong khán phòng lên đến đỉnh điểm.

Thẩm Lộ Lộ sững người tại chỗ, không biết phải làm sao nhìn hiệu trưởng, liều mạng lắc đầu.

“Sao vậy, chẳng lẽ vị trí sinh viên ưu tú trong nhóm sinh viên cùng với danh sách bằng cấp trong tay cô không phải là do những phú nhị đại gì đó đưa cho cô hay sao?” Tôi cười một tiếng: “A, Thẩm Lộ Lộ, cho dù cô có ngu xuẩn đến mức nào đi chăng nữa thì cũng phải tự nhận thức rằng không nên lấy lý lịch của tôi, khoe ra đây để lừa tiền của tôi? Cô và Kim Vũ Triết thậm chí cũng ghép không ra được một bộ não..."

Lời nói của tôi khiến cả khán phòng bật cười, lúc này Thẩm Lộ Lộ che miệng định lao ra khỏi khán phòng thì bị người nào đó kéo cô lại và đi vào giữa sân khấu của khán phòng.

"Đủ rồi!"

6

Kim Vũ Triết, ông hoàng diễn sâu, thực sự đã kéo Thẩm Lộ Lộ đến trước mặt mọi người và hét lên đòi hủy bỏ hôn ước với tôi.

Tôi đang định đứng dậy, bước tới cho anh ta một bạt tai thì một bóng đen vụt qua bên cạnh tôi.

"Im miệng."

Đôi mắt Kim Cảnh Sâm sâu thẳm, khuôn mặt vô cảm nhưng lại lộ ra khí tràng, anh cài khuy vest và đi về phía Kim Vũ Triết trên sân khấu.

"Cậu thực sự đã bị anh trai chiều hư... Không có phép tắc..." Anh ta thờ ơ liếc nhìn Kim Vũ Triết một cái, vẻ kiêu ngạo của Kim Vũ Triết đột nhiên lắng xuống, cúi thấp đầu.

Kim Cảnh Sâm nhìn lướt qua anh ta, khóe miệng cong lên, đôi mắt nhìn Thẩm Lộ Lộ tràn đầy cảm giác áp bức.

"Cô Thẩm, trước đây là do tôi không nói rõ ràng. Hôm nay tôi nói rõ ràng với cô, cô và Vũ Triết." Anh ta cười lắc đầu: "Tôi không đồng ý."

Anh ta nhận tấm chi phiếu từ tay hiệu trưởng rồi đưa tới: "Một trăm nghìn nhân dân tệ, cũng như toàn bộ học phí của cô ở trường, coi như là trả tiền cho sự thiếu hiểu biết của Vũ Triết. Cũng mong cô, không nên dây dưa làm phiền nữa."

Thẩm Lộ Lộ rơi nước mắt, như thể sự bất bình mà cô đè nén trong lòng bộc phát, vừa định hét lên thì đã bị Kim Cảnh Sâm cắt ngang.

"Mong cô hãy chú ý đến sức ảnh hưởng ở nơi công cộng. Đây dù sao cũng là trường học. Cũng không phải ai có giọng nói to nhất thì sẽ có đạo lý. Cô biết rằng Vũ Triết đã đính hôn, nhưng cô vẫn muốn ở bên cậu ta, ở trong mắt tôi, điều này hết sức trái ngược với tiêu chuẩn đạo đức."

"Tôi không có... Chính Vũ Triết đã theo đuổi tôi...Tôi không có mối quan hệ gì với anh ta cả!" Cô ta hoảng hốt giải thích.

Nhưng Kim Cảnh Sâm cầm trong tay tờ giấy chứng nhận tư cách, cười khẽ một tiếng nói: "Không có quan hệ? Vậy thì một trăm nghìn nhân dân tệ này cùng với công việc trước đó, cô Thẩm cũng là bị ép phải nhận à? Có một số lời tôi không muốn nói quá rõ ràng.”

Kim Cảnh Sâm cẩn thận nhét tấm chi phiếu một trăm nghìn tệ vào túi đồng phục học sinh của cô ta và mỉm cười lịch sự, khi vừa mới quay đầu, Thẩm Lộ Lộ ở phía sau vẫn tiếp tục bộc phát.

Vừa chỉ vào tôi vừa khóc vừa hét: "Các người chính là xem thường tôi! Chẳng phải các người ỷ vào bản thân có tiền thôi sao?! Mấy người xứng đáng chà đạp nhân phẩm của tôi sao?!"

Tôi cau mày nhìn cô ta, nhưng Kim Cảnh Sâm rất bình tĩnh quay lại, chỉ cần nhìn một cái, Thẩm Lộ Lộ lại sợ hãi lùi về.

"Cô Thẩm, tôi cần nói rõ với cô một điều. Tôi chưa bao giờ có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào về nguồn gốc hay hoàn cảnh sống của cô. Khi Vũ Triết nói với tôi rằng, có một người bạn cần giúp đỡ, tôi đoán được đó là cô, nhưng tôi không trực tiếp hỗ trợ tài chính mà thay vào đó tôi sắp xếp cho cô một suất thực tập tại khách sạn tốt nhất nhà họ Kim, thậm chí còn phân cho cô một người quản lý có tiếng làm người hướng dẫn cho cô. Tôi tôn trọng cô, nhưng trông cô có vẻ không được thức thời cho lắm."

Anh ta vừa nói vừa bước đến gần tôi, nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng khiến tôi hết sức khiếp sợ.

"Cô cứ nói rằng những người như Cô Diệp đây... Cô ấy tập nhảy từ năm ba tuổi và học ngôn ngữ từ nhiều quốc gia khác nhau khi mới bốn tuổi. Sau năm tuổi, đối với cô ấy chỉ có buổi sáng sớm, không có buổi sáng, cho nên cô nói rằng mọi thứ bây giờ của cô ấy đều là do gia đình cho... Không sai, nhưng Cô Thẩm, cho dù Cô Diệp có cho đi tất cả những thứ này, cô cũng chưa chắc đã có thể tiếp nhận được."

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, sao anh ta có thể biết được những điều này...

Thẩm Lộ Lộ xấu hổ đến mức lao ra ngoài. Trước khi chạy ra ngoài, sắp chạy ra ngoài còn không quên nắm chặt tấm chi phiếu một trăm nghìn tệ trong tay.

"Lộ Lộ!" Kim Vũ Triết vừa định đuổi theo nhưng vẫn quay đầu lại nói: "Diệp Bối Ân, cô thật là không biết liêm sỉ..."

"Được rồi!" Tôi hít một hơi thật sâu, rống lên một tiếng, cắt đứt mọi âm thanh trong khán phòng.

Lúc này, thứ duy nhất trong mắt tôi chính là người đàn ông trước mặt vừa trút giận lên tôi.

"Tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước." Kim Vũ Triết sửng sốt, ngay cả Kim Cảnh Sâm cũng sửng sốt.

Anh ấy cau mày nhìn tôi: "Cô Diệp, nhà họ Diệp và nhà họ Kim có quan hệ thân thiết... Chúng ta không nên tùy tiện..."

"Tôi biết." Tôi ngắt lời anh ta.

Nhìn Kim Vũ Triết trên sân khấu, cười nói: "Anh nói rất đúng, hai nhà Diệp Kim không thể tách rời. Tuy nhiên, Kim Vũ Triết không phải là người duy nhất mang họ Kim."

Tôi nhìn chằm chằm vào Kim Cảnh Sâm. Lúc này chắc anh ta đã đoán được tôi muốn nói gì, cơn hoảng loạn vừa rồi đã không còn nữa.

Tôi cười nhìn anh ta: "Kim tiên sinh, anh có hứng thú muốn hôn với tôi hay không?"

Anh ta cũng bật cười, nắm lấy tay tôi. Hôn một cái nhẹ nhàng trên mu bàn tay của tôi.

"Vô cùng vinh hạnh."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play