Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 2


6 tháng


Chương 2

Khi Kim Cảnh Sâm gọi đến, Kim Vũ Triết đang trưng ra bộ mặt mà tôi gọi là "búp bê đại phúc".

"Cô Diệp, cô có bận không?"

Tôi liếc nhìn Kim Vũ Triết, từ tốn nói: "Đang bận đánh chó."

Đầu bên kia điện thoại sửng sốt một lúc rồi khẽ cười một tiếng: "Được. Vậy thì làm phiền cô sau khi đánh xong hãy cho người đưa cậu ta trở về nhà họ Kim."

"Còn nữa, tối nay không biết cô có thể nể mặt cùng đi ăn tối với tôi được không?"

Tôi ghét bỏ nhìn Kim Vũ Triết một cái, ngoắc tay ra hiệu cho tài xế đưa anh ta trở về, cảm thấy nhứt đầu khi nghe anh ta kêu khàn cả giọng: "Tôi không yêu cô! Tôi muốn hủy bỏ hôn ước!"

Giống như ba năm trước, anh ta đuổi theo cô đến sân bay, hét lên trước mặt mọi người: "Diệp Bối Ân, anh yêu em! Không cần rời đi!"

Đã ba năm rồi mà vẫn không có một chút tiến bộ nào cả.

Nhà hàng mà Kim Cảnh Sâm chọn nằm trên tầng cao nhất của trung tâm thành phố, nhìn xuống có thể thấy sự hối hả, nhộn nhịp nhưng lại không có sự ồn ào, náo nhiệt.

"Cô Diệp, cô có thích nơi này không?" Anh như có như không nhìn tôi rồi nhấp thêm một ngụm rượu.

“Thích, cảm giác như mọi thứ đều đang ở dưới chân tôi vậy.” Tôi không chút sợ hãi đối mắt với anh: “Anh tìm tôi để cầu xin cho đứa cháu vô dụng của anh sao?”

Anh rót rượu cho tôi, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cậu ta không xứng."

"Anh hai tôi đã qua đời cho nên mới gấp rút gọi tôi về nước để giúp Vũ Triết. Tôi cũng không có hứng thú gì với tài sản của nhà họ Kim... Nhưng hiện tại xem ra, với tính tình như vậy của Vũ Triết, có lẽ cũng sẽ không thể tiếp quản được."

Tôi cầm ly rượu hơi sững người, có chút không kịp phản ứng: "Cái đó, Kim tiên sinh, cho hỏi có phải hiện tại chúng ta là đang công khai lên kế hoạch tính toán làm sao để có thể chiếm đoạt gia sản của chồng sắp cưới của tôi sao?”

Kim Cảnh Sâm cười lớn, vội vàng xua tay nói: “Không, không, không, tài sản trong nhà là tâm huyết cả cuộc đời của anh hai tôi. Có thể đám hỏi với nhà họ Diệp, cũng là tâm nguyện của anh ấy, cho nên..."

Tôi khịt mũi lạnh lùng ngắt lời anh ta: "Ồ, đây là anh đến đây để hòa giải hay là anh rốt cuộc vẫn không hiểu những gì tôi muốn chỉ là sự tôn trọng, chứ không phải là một tờ hôn ước.”

Tôi bực bội ngửa đầu một hớp uống hết ly rượu, nhưng cũng do đứng dậy quá nhanh, rượu cũng nhanh chóng xông lên, giây tiếp theo tôi cảm giác như mình sắp ngã xuống, đột nhiên có một đôi tay từ phía sau ôm lấy eo tôi.

Chỉ như vậy cả người tôi đã rơi vào vòng tay của Kim Cảnh Sâm.

Anh ta cười khẽ nhìn tôi: "Cô Diệp, cô say rồi."

4

Tình cảnh lúc này, ánh mắt Kim Cảnh Sâm nhìn về phía tôi luôn mang lại cho tôi cảm giác đã từng quen biết.

Tôi hơi hoảng loạn, đẩy anh ta ra nhưng trong lúc xoay người lại đụng phải một đống đồ ăn thừa lên trên người.

Kim Cảnh Sâm muốn kéo tay tôi lại, nhưng vẫn dừng lại giữa không trung, mà tôi nhìn chính mình cả người nhếch nhác, hung tợn nhìn về phía tên "đầu sỏ" kia.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi không cố ý..."

"Lại là cô."

Thẩm Lộ Lộ tràn đầy nước mắt, trưng ra khuôn mặt đẫm nước mắt chọc người thương xót, người bị đụng trúng là tôi, mà người khóc lại là cô ta.

Tôi hít một hơi thật sâu, nói một cách bình tĩnh nhất có thể: "Gọi cho quản lý của cô ra đây."

Cô ta vừa khóc vừa luống cuống tay chân: "Không được, quản lý tới thì công việc của tôi cũng khó có thể làm được nữa... Học phí học kỳ này của tôi, học phí học kỳ này của tôi đều phụ thuộc vào công việc này..."

Vào lúc này, sự kiên nhẫn của tôi chỉ còn 20%, tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

"Tôi nói lại lần nữa, gọi quản lý của cô đến đây."

Lúc này Thẩm Lộ Lộ cũng sững sốt, thậm chí cũng đã ngừng khóc, tức giận nhìn tôi, lau mặt thật mạnh vài lần: "Tôi biết, cô muốn dùng việc công để báo thù riêng, bởi vì cô cảm thấy rằng là do tôi đã cướp mất Kim Vũ Triết, cho nên cô là đang muốn trả thù tôi..."

Tôi bị hành động của cô ta chọc giận đến mức bật cười, quay người nhìn Kim Cảnh Sâm một cái, cau mày cười nói: "Anh có nghe thấy không? Kim tiên sinh, tôi đề nghị anh tốt nhất là nên quay lại kiểm tra đầu óc hoặc mắt của Kim Vũ Triết đi. Làm sao cậu ta lại nhìn trúng kiểu người như thế này đâu?"

Tôi liếc nhìn anh ta một cái rồi quay người định rời đi, nhưng giọng của Thẩm Lộ Lộ lại vang lên từ phía sau tôi.

"Cô chính là chỉ biết ỷ vào mình có tiền, vậy thì đã sao! Vũ Triết đã chọn tôi chứ không phải cô! Nếu cô thua một món hàng như tôi, có vẻ như cô cũng không phải là thứ đồ tốt gì a!" Thẩm Lộ Lộ rống lên, toàn bộ không gian vang vọng giọng nói của cô ta cùng với tiếng xì xào bàn tán của những người khác.

Tôi đứng đó, người đầy vết dơ bẩn, nhìn xung quanh, cuối cùng sự kiên nhẫn của tôi đã đạt đến đỉnh điểm.

Tôi sải bước đi đến trước mặt cô ta, cô ta thế nhưng lại rụt rè lùi lại một bước.

"Vũ Triết của cô, anh ta đã có bao giờ khóc vì cô chưa?"

"Cái gì?" Cô ta dường như chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ hỏi điều này, mặt đầy hoang mang.

"Anh ta có bao giờ quỳ xuống vì cô chưa? Anh ta có bao giờ khóc lóc van xin cô đừng rời xa anh ta chưa?" Tôi cười nhẹ, lạnh lùng nhìn cô ta: "Cũng chưa từng có... Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng anh ta không cần tôi là vì cô?”

“Có điều cũng không có vấn đề gì, anh ta chỉ là một người đàn ông mà thôi. Nếu anh ta không phải là người của nhà họ Kim thì cô có nghĩ rằng tôi sẽ cho anh ta một ánh mắt sao?”

Thẩm Lộ Lộ thua trận, lại bắt đầu khóc lóc sướt mướt.

"Người như cô làm sao hiểu được... Học phí của tôi..."

"Im miệng." Tôi mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Thẩm Lộ Lộ, chẳng lẽ kiến thức cùng với chỉ số thông minh của cô không đủ để hiểu ba chữ đạt học bổng hay sao?"

"Tôi đã từng thấy rất nhiều con em nhà nghèo còn đáng thương, khốn khổ hơn cô, nhưng họ cũng không cần con nhà giàu tiêu tiền như rác giúp họ tìm công việc bồi bàn trong một nhà hàng sang trọng này…” Tôi liếc nhìn cô ta, như thể là bị tôi nói trúng, cô ta chỉ biết cúi đầu thấp hơn.

Quả nhiên, với bộ dạng ngu xuẩn của cô ta, làm sao cô ta có tư cách xuất hiện ở đây được cơ chứ? Chỉ cần suy nghĩ một chút liền có thể biết, đây đều là do tên chó má Kim Vũ Triết kia đã tìm công việc này cho cô ta.

"Bọn họ vẫn đang tiến về phía trước, đến cuối cùng từ trong miệng cô, những người như chúng tôi đứng ngang hàng với nhau. Thẩm Lộ Lộ, đừng dùng sự kém cỏi của mình để chê bai chúng tôi. Cô nghèo, nhưng tiền của cô cũng không phải là tôi không lấy đi.”

“Chỉ lo oánh trách than trời ở nơi này... Hưởng thụ mọi thứ mà Kim Vũ Triết đã cho cô, còn dám gây ồn ào ở đây…” Tôi khoanh tay lại, trong lúc đi ngang qua quẹt vào vai của cô ta, nhìn cô ta từ trên xuống dưới.

Giữa răng và môi khạc ra hai chữ.

"Rác rưởi."

"Cô!" Thẩm Lộ Lộ lại bị thua trận, khóc đến mức không thở được.

Tôi nhìn về phía Kim Cảnh Sâm đang đứng xem kịch vui ở bên cạnh, trút hết cơn tức giận còn lại ra ngoài.

"Kim tiên sinh."

Anh ta nhướng mày đáp lại tôi.

"Đây là khách sạn của nhà anh. Tôi cũng không muốn làm khó cô gái này, nếu cô ta muốn bồi thường thì chín mươi sáu nghìn, đây là giá trang phục của tôi."

"Cô ta nếu đã quan tâm đến công việc này đến vậy, tại sao không để cô ta tiếp tục làm việc ở đây cho đến khi trả hết tiền. Anh nghĩ sao, Kim tiên sinh?"

Kim Cảnh Sâm nhìn Thẩm Lộ Lộ ở một bên, không ngừng lắc đầu, mỉm cười gật đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía tôi.

"Có lý."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play