Lấy Chú Của Bạn Trai Cũ

Chương 1


6 tháng


Chương 1

Sau ba năm ở nước ngoài, cuối cùng tôi đã khiến cho công việc kinh doanh của gia đình có chỗ đứng ở nước ngoài, trở thành thiên kim nhà họ Diệp được mọi người trên dưới trong tập đoàn tâm phục khẩu phục.

Lúc này, trong tiệc đính hôn giữa tôi và bạn thời thơ ấu của tôi, anh ta dẫn đến một cô gái nhút nhát xuất hiện dưới ánh sáng lẽ ra phải chiếu lên người của chúng tôi.

Nói với tôi rằng anh ta muốn hủy bỏ hôn ước.

"Thật xin lỗi Bối Bối, người mà tôi thực sự yêu chỉ có cô ấy, Thẩm Lộ Lộ."

Chỉ với một câu nói, tất cả mọi người có mặt ở đó đều xôn xao.

Tôi nghiêng đầu nhìn cô gái ở giữa sảnh, cô ấy mặc quần áo bình thường, buộc tóc đuôi ngựa cao, đầu cúi thấp đến mức tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Tôi bật cười giễu cợt: "Đừng gây thêm rắc rối nữa."

Vừa nói, tôi vừa bước về phía ánh sáng, thế nhưng anh ta lại kéo cô gái đó lùi lại một bước, bỏ tôi lại một mình đứng sững sờ tại nơi đó.

"Diệp Bối Ân, khi cô rời đi vào ba năm trước, tôi đã nói rằng nếu cô rời đi, chúng ta sẽ không còn có khả năng ở bên nhau nữa. Hiện tại cha tôi đã chết, hôn ước giữa cô và tôi cũng nên kết thúc rồi."

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ khiêu khích.

Tôi ngây người, sau đó bình tĩnh lại, cúi đầu cười khẽ một tiếng: "Chúng ta đã gặp nhau bốn lần trong bảy ngày kể từ khi tôi trở về Trung Quốc. Anh đã có rất nhiều cơ hội để nói chuyện với tôi về vấn đề này. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại chọn ngay ngày hôm nay…”

Tôi cầm ly rượu vang đỏ đáng lẽ phải được phục vụ cho khách ở đây, chậm rãi đi đến chỗ Thẩm Lộ Lộ.

“Là vì ​​không muốn giữ thể diện cho tôi, hay là do cô gái này... Sự xuất hiện của cô Thẩm đây a.”

Thẩm Lộ Lộ rụt lùi về phía sau của Kim Vũ Triết với vẻ mặt tràn đầy sợ hãi. Bầu không khí trong nháy mắt trở nên đóng băng, ngay lúc mọi người cho rằng tôi sắp tạt ly rượu vang đỏ vào mặt Thẩm Lục thì một bàn tay to lớn giữ chặt cánh tay tôi lại.

"Cô Diệp, xin thứ lỗi."

Nhà họ Kim và nhà họ Diệp quen biết nhau qua nhiều thế hệ, biết rõ nội tình lẫn nhau, người nắm lấy tay tôi lúc này vừa có vẻ nho nhã của chú Kim vừa có vẻ kiêu ngạo của Kim Vũ Triết, nhưng chỉ có một điều duy nhất đó là tôi không hề biết người này.

"Tôi là Kim Cảnh Sâm."

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, liền thuận tay lấy đi ly rượu tôi đang cầm.

Trong tiếng xì xào của mọi người có mặt ở đây, tôi đã nhớ ra người này chính là cậu con trai út của nhà họ Kim trong lời đồn, khi còn nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nước ngoài và cũng là chú của Kim Vũ Triết.

"Là do ta sai sót trong việc dạy dỗ, mong cô Diệp có thể nể tình mối quan hệ thân thiết giữa nhà họ Diệp và nhà họ Kim, không chấp nhặt Vũ Triết." Anh khẽ mỉm cười, nhìn xa xăm. Nhưng sự cảnh cáo mờ nhạt trong mắt anh ta khiến tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Tôi hất tay anh ta ra, không hề yếu thế nói: “Kim tiên sinh, hiện tại xem ra không phải là tôi không giữ thể diện cho hai nhà, mà là cháu trai bảo bối của anh thực sự rất không biết điều..."

Anh ta cười nhạt, như có như không liếc nhìn Thẩm Lộ Lộ: “Cô Diệp cứ yên tâm, mặc dù tôi mới trở về nước, nhưng tôi có thể đảm bảo với cô rằng cô Thẩm đây… Sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cửa nhà họ Kim của tôi."

Sau khi nghe điều này, Thẩm Lộ Lộ đột nhiên hành động như một kẻ mất trí, hất tay Kim Vũ Trí ra.

"Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Có tiền thì có thể xúc phạm nhân phẩm người khác à? Nhà họ Kim là thứ gì cơ chứ, tôi mới không hiếm lạ!" Vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống khiến vẻ mặt Kim Vũ Triết đàng đứng một bên đầy vẻ khẩn trường cùng luống cuống.

Tôi xoa xoa đầu, không khí của một bữa tiệc rượu vui vẻ và những lời nói ôn hòa nhỏ nhẹ đã hoàn toàn bị tiếng gào thét của cô ta quét sạch.

"Chú!" Kim Vũ Triết cũng phát điên lên, cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Hôm nay tôi nhất định phải hủy bỏ hôn ước với Diệp Bối Ân."

"Có thể."

Câu nói này của Kim Cảnh Sâm đã khiến tôi và những khách hàng nhỏ của tôi hết sức kinh ngạc. Nó cũng khiến cho vị tình nhân nhỏ ở đối diện sửng sốt.

"Chú nói gì..."

"Tôi nói là có thể." Kim Cảnh Sâm mỉm cười đi về phía Thẩm Lộ Lộ, nhẹ nhàng gật đầu một cái nói: "Cô Thẩm, nhà họ Kim chúng tôi từ trước đến nay dạy dỗ Vũ Triết đều dựa trên tiêu chuẩn của một người kế nhiệm, hiển nhiên đến hôm nay trình độ chỉ còn có như thế này. Hôm nay nếu hắn muốn phá bỏ hết thảy mọi thứ do nhà họ Kim sắp đặt thì sẽ phải trả giá đắt.”

Vừa quay đầu hắn đã có bộ mặt lạnh nhạt tàn nhẫn: "Cô Diệp, phải làm thế nào mới có thể khiến cô bớt giận?"

Tôi nhìn những khuôn mặt xung quanh đang xem náo nhiệt, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng: "Tôi nghe nói gần đây nhà họ Kim mới mua một đỉnh núi."

Tôi đến gần vị tình nhân nhỏ kia, nhướng mày nói: "Đang thiếu một người đào rau củ dại nhỉ."

Kim Cảnh Sâm thầm cười, quay lại gật đầu: "Vũ Triết, cậu đã nghe thấy rồi chứ? Sau khi đào xong, tôi sẽ đồng ý cho cậu hủy bỏ hôn ước."

"Nhân tiện, tôi cũng sẽ giúp cậu thừa kế tất cả tài sản của nhà họ Kim."

*

Kim Vũ Triết kiên trì hơn tôi nghĩ. Khi anh ta xuất hiện trước mặt tôi với thân hình lấm lem bùn đất, tôi đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa ăn sáng.

"Không lẽ là anh đã đào suốt một đêm đó chứ?!" Tôi sửng sốt nhìn vị "Hoàng tử" ngày xưa này, giờ lại sa sút như một tên ăn mày.

"Thẩm Lộ Lộ của anh đâu? Cô ta không đào cùng với anh sao?" Tôi châm chọc anh ta.

"Tất cả còn không phải là do cô... Lộ Lộ bị sỉ nhục, đến bây giờ vẫn không chịu tha thứ cho tôi..." Nói với vẻ mặt khổ sở.

Tôi mỉm cười, mang cà phê đến ghế sofa, ngồi xuống một cách thoải mái.

“Nhưng sao tôi lại cảm thấy đây chỉ là cái cớ để cô ta không đi đào cùng với anh a?”

“Cô ấy không phải loại người như vậy!” Anh ta oán hận nhìn tôi, sau đó bình tĩnh lại nói: “Quên đi, người như cô sẽ không hiểu đâu.”

Tôi bị hắn chọc cười, xì cười một tiếng: "Người như tôi? Cũng đúng, Kim Vũ Triết có cần tôi đưa cho anh chiếc gương để xem bây giờ trông anh vô dụng đến mức nào không?"

Kim Vũ Triết không nói gì, im lặng nghe tôi mắng một cách lạ thường.

"Anh muốn gì ở tôi?"

Anh ta do dự một lúc rồi cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Chú nói rằng hôn ước cần có sự đồng ý của cô mới có thể hủy bỏ."

Tôi nheo mắt nhìn anh ta: "Cuối cùng nhà họ Kim cũng có người hiểu rõ phép tắc. Hôn ước làm sao có thể là thứ mà anh muốn có liền có, muốn vứt liền vứt đi. Bao nhiêu năm giáo dục ưu tú như vậy cũng không dạy cho anh về điều này, đó là phải tôn trọng phái nữ. Các quy tắc của nhà họ Kim cũng không dạy anh cách tôn trọng tôi, Diệp Bối Ân.”

Anh ta dường như muốn muốn cứng cổ phản bác nhưng tôi đã tát vào mặt anh ta.

Anh ta bị tôi đánh liền sửng sốt một lúc: "Cô bị điên à?!"

"Anh mới là người bị điên đấy!" Cơn giận của tôi cuối cùng cũng bùng phát vào lúc đó : "Vì chuyện như vậy khiến tôi mất mặt? Cô ta xứng sao! Nếu anh đưa cô ta đến tiệc đính hôn của chúng ta, thì tôi hoàn toàn có thể hiểu thành là anh đang lừa dối tôi và cô ta là tiểu tam."

"Lộ Lộ không phải là tiểu tam!" Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: "Diệp Bối Ân, chúng ta đã chia tay ở sân bay ba năm trước! Là cô không muốn tôi!"

Tôi sững sờ nhìn anh ta, một nỗi buồn mơ hồ dâng lên trong lòng nhưng tôi đã cố kìm nén lại.

Anh ta ủy khuất nhìn tôi nói: "Diệp Bối Ân, cô có bao giờ hối hận không?"

Tôi nhìn anh ta, nghĩ đến cuộc khủng hoảng nhà họ Diệp ba năm trước, mà trong khi tôi ngày đêm phải giải quyết công việc của công ty, Kim Vũ Triết tức giận vì tôi không trả lời cuộc gọi của anh ta hoặc đi cùng anh ta đến KTV để gặp bạn bè của anh ta... Cuối cùng thất vất vả mới tìm được một tia hy vọng, anh ta đuổi kịp tôi ra sân bay.

Tôi tưởng anh ta đến đây để ủng hộ tôi.

Nhưng anh ta lại ở tại cửa kiểm tra an ninh, hét lên như trong phim truyền hình: "Diệp Bối Ẩn, nếu hôm nay cô dám đi vào, chúng ta sẽ ngay lập tức chia tay."

Niềm tin ảo tưởng cuối cùng của tôi cũng bị anh ta phá vỡ.

"Được thôi." Tôi im lặng nhìn anh ta, trước vẻ mặt có chút sửng sốt của anh ta, tôi giáng cho anh một đòn: "Tôi rất hối hận khi đồng ý cuộc hôn sự này. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng nó lại tùy tiện rẻ tiền đối với các người như vậy."

"Diệp Bối Ân!" Anh ta hét toáng lên với tôi.

"Ba!" Tôi lại tát cho anh ta một bạt tai, anh ta nhìn tôi với vẻ khiếp sợ.

"Sao cô lại đánh tôi!"

Tôi mỉm cười nhìn anh ta, ánh mắt tràn đầy vô tội, “Anh quá ồn ào.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play