Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Thủ Phụ [Cẩm Y Vệ]

Chương 3


6 tháng

trướctiếp

Đợi sau khi nhìn thấy Hoằng Tuyên Đế tiến vào, mới quỳ lạy trên mặt đất, hành đại lễ: “Thần Thẩm Nhiêu tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Hoằng Tuyên Đế nay đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn anh dũng tuấn dật như cũ, không thấy nửa phần già yếu, mặc long bào kim long xuất tường vân, càng lộ ra uy nghiêm, ông ta chậm rãi đi tới trước án, thanh âm uy nghiêm: “Ngươi có biết trẫm truyền ngươi vì chuyện gì không?”

Ông ta nhìn chằm chằm nữ tử đang quỳ gối trong điện, tuổi còn trẻ nhưng trong khoa cử lại đạt cao trung trạng nguyên, tài hoa hơn người, nên là tiền đồ như gấm.

Chỉ tiếc vị phụ thân của nàng từng làm thủ phụ kia, bởi vì tội mưu nghịch, ở trong chiếu ngục sợ tội tự sát, nên cả nhà cả nhà bị tịch thu, cả nhà đều bị chém chết.

Nếu không phải do kim bài miễn tử và đám lão thần kia liên thủ cầu tình, nàng làm sao có thể ở lại tiếp tục trong triều làm quan.

Thẩm Nhiêu nghe xong chậm rãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, giống như người vô hại: “Thần có nghe thấy, có phải là vì chuyện của Bình Quận Vương? ”

Hoằng Tuyên Đế mặt không chút thay đổi quát lớn: “Ngươi dám mưu hại Bình Quận Vương, có biết tội không?”

“Thần không biết! Thần vô tội!” Thẩm Nhiêu giống như bị kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, cũng không biết là bởi vì sợ hãi hay do bi phẫn, nước mắt tràn ra, lách tách rơi xuống đất.

Hoằng Tuyên Đế không nghĩ tới nước mắt nàng lại rơi nhanh như vậy, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người nàng: “Vậy ngươi có thể tự chứng minh trong sạch hay không?”

Hô hấp của Thẩm Nhiêu phảng phất như dừng lại, sau đó kiên định ngẩng đầu, như trở về từ cõi chết mà cởi mũ ô sa xuống, rồi đặt trên mặt đất, bày ra bộ dáng trung trinh không thể nghi ngờ.

Cảnh tượng quen thuộc này, tựa như từng thấy qua ở đâu rồi.

Hoằng Tuyên Đế trong lúc nhất thời sửng sốt, lập tức nghĩ đến điều gì đó, khóe mắt giật giật. Vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy thanh âm hữu lực của nữ quan: “Hôm qua thần đi thắp hương đích xác đã gặp qua Bình Quận Vương, nhưng hắn lại đối… Đối với thần nổi lên ác tâm. Nếu không phải thần kịch liệt phản kháng chạy trốn, sợ là chỉ có thể đập đầu mà chết ở Tĩnh An tự, mới có thể giữ được trong sạch.”

Hoằng Tuyên đế nhíu mày, Bình Quận Vương kia ham mê mỹ sắc, quả thật có thể làm ra loại chuyện này.

Thẩm Nhiêu trên mặt kiên quyết, chỉ lên trời thề nói: “Bệ hạ, thần không dám nói mình là người băng hồ thu nguyệt, nhưng cũng là Xích Tử chi tâm, thiên địa chứng giám!”

“Thần hôm nay cho dù là thân nát xương tan, cũng phải lưu lại trong sạch ở nhân gian!”

Như thế nào hạ triều rồi mà vẫn có thể nhìn thấy cái chiêu mà văn quan ngự sử thích chơi nhất? Cảnh kịch tiếp theo chẳng lẽ là muốn đâm đầu vào cột biểu thị trung thành sao?

Trong đầu Hoằng Tuyên Đế hiện lên ý niệm này, thì lập tức thấy Thẩm Nhiêu thật sự muốn đập đầu vào cột trụ, vỗ mạnh ngự án một cái, lớn tiếng nói: “Người đâu tới ngăn cản nàng!”

Chết cũng không thể chết ở đây!

Khi Thẩm Nhiêu còn cách cột một cánh tay, nàng giống như một gà con, bị nắm lấy cái gáy của mình, mạnh mẽ xách về.

Thanh âm trầm ổn lãnh đạm của nam nhân vang lên: “Thẩm đại nhân, mong suy nghĩ kỹ.”

Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe thanh âm là nàng đã có thể biết được là ai.

Thẩm Nhiêu dùng sức quá mạnh suýt nữa đã không phanh lại được, nếu nàng thật sự đụng chết ở đây, sợ là muốn lưu danh sử sách. Nàng bất mãn vặn vẹo thân thể, mạnh mẽ giãy dụa ra, ý bảo hắn buông tay, sau đó thì xoay người về hướng phía sau rồi chắp tay thi lễ: “Tạ chỉ huy sứ ngăn cản hạ quan làm gì! Hạ quan phải tự chứng minh trong sạch!”

Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Tạ Cẩn năm nay mới hai mươi sáu tuổi, lại là một nhân vật chỉ cần nghe tên thôi đã khiến người ta sợ hãi. Rất ít người dám trêu chọc hắn, bởi vì hắn không chỉ là cận thần của thiên tử, mà còn là người có thù tất báo, tâm ngoan thủ lạt.

Bắc Trấn Phủ Ty dưới tay hắn, cách cửa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

“Ngươi cứ trấn định một chút.” Hoằng Tuyên Đế thấy vở kịch này thì vô cùng đau đầu, ý bảo Tạ Cẩn cẩn thận trông chừng nàng, sau đó thì chậm rãi ngồi xuống: “Trẫm truyền ngươi tiến cung, chính là bởi vì việc này còn tồn tại hoài nghi, ngươi không cần phải đi chết, đứng cẩn thận ở đó!”

Thẩm Nhiêu ngoan ngoãn nhặt mũ ô sa lên, đội xong, hai tay cất trong tay áo, “Được, bệ hạ, ngài có gì phân phó?”

Cuối cùng là chỉ chờ ông ta nói lời này đúng không? Hoằng Tuyên đế sắp bị nàng chọc giận. Cứ đi đến cái trụ trong điện của ông ta, thì chính là một cái đầu!

Thân là cận thần Cẩm Y Vệ của Thiên tử, Tạ Cẩn phải hộ vệ ở gần Thiên tử, hắn mặc quần áo cá dệt vàng màu đỏ thẫm, bên hông đeo tú xuân đao, đi đến gần Hoằng Tuyên đế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua Thẩm Nhiêu, không có bất kỳ dị sắc nào.

Hoằng Tuyên đế thấy nàng thành thật, mới nói: “Ngươi ở Tĩnh An tự ngoại trừ gặp được Bình Quận Vương, còn có người bên ngoài nào khác không?”

“Hôm qua khách đi Tĩnh An tự thắp hương không ít, không biết bệ hạ chỉ là người nào?”

Hoằng Tuyên Đế thấy nàng giả vờ hồ đồ mới nói: “Ngươi nói xem?”

“Thần ngoại trừ đụng phải Bình Quận Vương, còn ngẫu nhiên gặp được Tả đông đô ngự sử Ôn đại nhân của Đô sát viện. Nếu không phải hắn trượng nghĩa tương trợ, thần hôm nay sợ là không gặp được bệ hạ.” Nàng nói xong thì lén liếc Tạ Cẩn một cái, thấy thần sắc hắn không có gì dị thường, thầm nghĩ đúng là lão hồ ly, giả bộ thật tốt.

Mật thám Cẩm Y Vệ trải rộng khắp kinh thành, tay mắt thông thiên. Bệ hạ hỏi như thế, tất nhiên là vì Cẩm Y Vệ đã báo cáo, vậy thì vị chưởng ấn chỉ huy sứ này thật sự sẽ không biết?

Khó trách a, tối hôm qua hắn giống như một con chó điên, vừa cắn vừa gặm!

Tạ Cẩn ngay cả liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không có, chỉ là ngón tay chậm rãi vuốt ve chuôi đao, không có phản ứng gì.

“Trẫm sẽ phái Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ Tạ Cẩn giám sát tiến độ xử lý vụ án này, ngươi cần trong vòng ba ngày phải phá được án. Nếu không, ngươi lập tức bồi táng cùng Bình Quận Vương đi.”

Tạ Cẩn khẽ nhíu mày, đối với Thẩm Nhiêu đang ở hộ bộ mà nói, thời gian này quả thật quá ngắn.

Chẳng lẽ muốn dùng cách này để giết chết mình? Thẩm Nhiêu chần chờ một chút, thăm dò nói: “Vậy nếu thần phá được án thì sao?”

“Như thế nào, còn muốn ban thưởng?” Hoằng Tuyên Đế ý vị thâm trường nhìn nàng.

Được rồi, lần này có vẻ như là có kịch hay!

Thẩm Nhiêu chân đứng thẳng, nói chuyện cũng không run, nghiêm trang nói: “Thần dĩ nhiên không dám đòi, chỉ là bệ hạ luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, nên cố thần có câu hỏi như vậy.”

Phải không, phải không, không thể không có thưởng, phải không?

“Nếu phá được án, trẫm sẽ thăng quan cho ngươi. Nếu như không được, trẫm cũng ban thưởng cho ngươi.”

Không phá được án cũng ban thưởng? Làm thế nào lại có chuyện tốt như vậy trên thế gian? Thẩm Nhiêu giật giật chân mày, khẳng định rằng “thưởng” ở đây không phải là thứ gì tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó Hoằng Tuyên đế lập tức nói: “Trẫm thưởng ngươi một cái quan tài thượng hảo.”

Thẩm Nhiêu: “…”

Nàng đột nhiên muốn cho lão hoàng đế này hai đấm, có thể không?

Bất quá Hoằng Tuyên Đế luôn luôn mưu tính sâu sắc, không phải chỉ là nhất thời hứng khởi để cho nàng đi phá án, sợ là không đơn giản như vậy. Bất quá hiện giờ nàng cũng không còn đường lui, chỉ có thể nghênh đầu mà lên, chắp tay nhận lệnh: “Tạ bệ hạ.”

“Được, ngươi lui ra đi.”

Hoằng Tuyên Đế nhìn bóng lưng nàng, dường như là đột nhiên nhớ tới, nói: “Trẫm sẽ phái Tả Đông Đô Ngự Sử hiệp trợ ngươi xử lý vụ án này.”

Thẩm Nhiêu chân kẹt ở bên cửa, lại thu về, xoay người hành lễ, gật đầu đồng ý, mới rời khỏi đại điện.

Ông già tồi tệ này, thật là rất xấu xa.

“Thủ phụ tiền nhiệm Thẩm Đoan khi còn sống, ngược lại đã cùng trẫm nhắc tới, muốn trẫm tứ hôn cho Ôn Tĩnh Thành và Thẩm Nhiêu.” Hoằng Tuyên Đế lật xem tấu chương đầu cũng không ngẩng lên, cầm bút phê chú: “Lúc ấy trẫm có cân nhắc khác, mới tạm thời đem việc này bỏ qua.”

Thân thể Tạ Cẩn hơi căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm.

Qua một khắc đồng hồ, Hoằng Tuyên đế giống như là nói chuyện phiếm, hỏi hắn: “Đều nói có phụ thân như nào con như vậy, ngươi nói Thẩm Nhiêu này có phải phản cốt hay không? Trẫm hôm nay ngược lại nhìn không thấu nàng.”

Tạ Cẩn là cận thần của thiên tử, rất được tín nhiệm và trọng dụng. Nhưng biết rõ đạo lý làm bạn với vua như đùa với hổ, nếu có chút sai sót, sa tháp sẽ lập tức sụp đổ hôi phi yên diệt. “Hồi bệ hạ, một nhà Thẩm thị hiện giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Nhiêu. Tuy nói nàng rất có tài hoa, nhưng bệ hạ bày mưu tính kế, nàng khó có thể ở trong tay ngài mà nổi lên sóng gió. Nếu như giữ lại được, cũng có thể khống chế được.”

Lư hương bốc lên từng làn khói trắng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài cửa sổ. Hoằng Tuyên Đế thần thái tự nhiên, qua một lát mới gật đầu: “Vậy nàng và Ôn Tĩnh Thành. Ngươi nghĩ sao về mối quan hệ của họ?”

Tạ Cẩn suy nghĩ một lát, trả lời: “Thần cũng không nhận được tin tức hai người bọn họ qua lại, nói vậy hôm qua chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau.”


Hoằng Tuyên Đế ý vị không rõ cười cười: “Nàng rốt cuộc cũng có thân phận đặc thù, để ý một chút.”

“Vâng.”

Thẩm Nhiêu ngồi xe ngựa về nhà, rồi đơn giản rửa mặt chải đầu, thay quần áo màu xanh biếc, sau đó thì một mình đi chợ tìm chút đồ ăn. Nàng nhẹ nhàng đi đến chợ sầm uất, mua mấy miếng bánh lá, sau đó tìm một nơi hẻo lánh, rồi ngồi xuống thềm đá bên bờ sông.

Cô kéo lá trúc bên ngoài ra, cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi, trong lòng ngược lại được an ủi không ít.

Lúc ăn đến miếng thứ ba, thì sau lưng đột nhiên vươn tới một bàn tay, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, lấy đi thỏi bánh trong tay nàng, cắn một miếng. “Thứ này vừa ngọt vừa dính, sao nàng ăn bao nhiêu cũng không đủ?”

Người này lúc tới một chút động tĩnh cũng không có, nếu không phải đã thành thói quen, thì Thẩm Nhiêu sợ là đã bị hoảng sợ.

Bất quá tuy rằng giọng điệu này của Tạ Cẩn rất ghét bỏ, rốt cuộc cũng không trả lại miếng bánh trong tay cho nàng, đại mã kim đao ngồi xuống bên cạnh nàng. Hắn mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, mái tóc đen dài dùng kim quan thắt thành một cái đuôi ngựa.

So với bình thường thì thiếu đi vài phần sắc bén sát khí, ngược lại rất có khí chất của một thiếu niên.

“Ngài cướp đồ của người ta, còn dám ghét bỏ? Vậy thì ngài mau trả lại cho ta.” Nàng làm bộ muốn giành lại.

Tạ Cẩn tới gần, há miệng, nhíu mày: “Ăn đều đã ăn rồi, trả lại cho nàng kiểu gì? Ta ngược lại không ngại miệng đối miệng đút cho nàng.”

Hắn nói xong còn tiến về phía trước, mắt thấy người đều muốn dán lên.

“Bậy bạ.”

Thẩm Nhiêu lấy khuỷu tay đập vào thắt lưng hắn, nhét khối bánh lá trong tay vào miệng hắn, lè lưỡi, có chút vui vẻ: “Nghẹn chết ngươi đi!”

Tạ Cẩn không thích loại thức ăn ngọt lịm này, chỉ là bình thường Thẩm Nhiêu ăn nhiều, nên hắn cũng ăn vài lần.

Hắn bị nhét đầy miệng, nhịn không được nhíu mày, nhưng cũng không phun ra ngoài, hung tợn nhai nuốt, rồi mấy ngụm liền nuốt vào. “Hôm qua sao nàng lại đi gặp Ôn Tĩnh Thành?”

“Chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.” Nàng ngồi sang bên cạnh, tay nâng cằm, bộ dáng lười biếng giải thích.

Tạ Cẩn hồi tưởng lại lời Hoàng đế nói với mình, lại nhìn thái độ có lệ này của nàng, nhất thời trong lòng nổi lên cuồng phong bão táp, không cách nào ức chế, được: “Cũng đúng, vị thanh mai trúc mã này của nàng đã vinh thăng Tả đông đô ngự sử, cũng khó trách nàng tìm tới hắn. Sao, nàng hối hận khi ở với ta rồi à? ”

“Chỉ là không biết Ôn Ngự Sử…”

Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi lập tức nắm lấy eo nàng, mạnh mẽ ôm vào trong ngực, ý cười lạnh như băng, ở bên tai nàng âm trầm nói: “Có chê nàng đã từng ở với người đàn ông khác hay không?”

Đô sát viện Tả đông đô ngự sử, Ôn Tĩnh thành. Hiện giờ trên triều đình đang được trọng dụng, lại đến nay vẫn chưa cưới thê thiếp, sợ không phải là đang chờ Thẩm Nhiêu đi!

Nghĩ đến đây, sự chua xót trong lòng Tạ Cẩn điên cuồng sinh sôi nảy nở. Hắn ghen tị với bọn họ quen biết từ nhỏ, ghen tị Ôn Tĩnh Thành đã nhìn thấy sự trưởng thành của nàng, đã có mặt trong cuộc sống của nàng từ rất lâu về trước.

“Cút đi.”

Tai Thẩm Nhiêu nóng lên, người đàn ông này lại đang nói cái quỷ quái gì vậy? Nàng tức giận đẩy hắn một cái. Kết quả Tạ Cẩn phản xạ có điều kiện né tránh, mà nàng cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, nên nhào vào khoảng không, lập tức đâm đầu xuống ao.

Tạ Cẩn: “?”

Khóe miệng hắn co rút suýt nữa muốn cười.

Thẩm Nhiêu căn bản không biết bơi, cảm giác chết đuối làm cho nàng hoảng loạn hít thở không thông, dưới hồ sen này đều là bùn, nên chân của nàng bị mắc kẹt trong đó, không cách nào rút ra được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp