Thẩm Nhiêu đi về phía trước mấy bước, nâng tay lên nắm chặt vạt áo, chỉ thấy lồng ngực đau tức không chịu nổi, không nhịn được mà nhìn về phía sau một cái, thấy phụ thân vẫn đang nhìn mình mỉm cười hiền lành, khẽ phất tay một cái, thật giống như những ngày bình thường ông ở nhà chờ nàng trở về vậy.
Nội tâm nàng lúc này rối như tơ vò, nàng dứt khoát quay đầu, kiên quyết bước đi.
Lần ly biệt này sợ là không ngày gặp lại.
Ngày thứ ba sau khi nàng rời khỏi ngục thất, trong ngục truyền tới tin tức phụ thân nàng sợ tội tự vẫn. Ngay sau đó Hoằng Tuyên đế hạ chỉ thị trừ Thẩm Nhiêu ra, toàn bộ người còn lại của Thẩm gia đều bị chém đầu để răn đe thị chúng.
Một Thẩm gia lớn như vậy lúc này lại bị diệt môn, toàn bộ tài sản bị tịch thu, cả cơ ngơi ầm ầm sụp đổ, những vinh quang trước đây phút chốc chẳng còn lại gì.
Hoằng Tuyên Đế khai ân cho phép nàng đến nhặt xác cho người nhà, gần như toàn bộ người trong kinh thành đều đang chờ ở đó để cười nhạo nàng.
Thế nhưng vị Thẩm đại cô nương này lại phụ lòng kì vọng của bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ thấy nàng mắt lạnh đứng một bên, trấn định như thường mà theo dõi, tựa như mọi chuyện đang diễn ra chẳng có liên quan gì với nàng vậy.
Tổ phụ và nàng nhìn nhau từ phía xa, sau đó ông quỵ xuống đất, sống lưng vẫn thẳng tắp, cất cao giọng nói: “Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn.” (Dịch nghĩa: Ta tự vung đao ngửa mặt cười, đi ở gan dạ hai ngọn Côn Lôn)*
Tổ mẫu than thở: “Vô nhân tín cao khiết, Thuỳ vị biểu dư tâm?” (Dịch nghĩa: Không ai tin điều cao khiết, còn ai bày tỏ hộ nỗi lòng ta?)**
Mẫu thân không buồn không vui, thần sắc kiên quyết nói: “Phục thanh bạch dĩ tử trực hề, Cố tiền thành chi sở hậu.” (Dịch nghĩa: Thẳng ngay mà chết, ấy là chết trong! Tiếc nhận lối mà không biết lối)***
Nhị thúc khóc run lên một cái, nói: “Sao trước khi chết còn phải ngâm thơ, mọi người có phải có tật xấu gì hay không? Vậy ta bây giờ phải nói gì đây? Chúc bản thân sớm tới miền cực lạc, đời sau được đầu thai vào nhà giàu có, chỉ cần ngây ngốc cứ ăn rồi chờ chết là được?”
Tổ phụ trợn mắt trừng hắn: “Tiểu tử vô liêm sỉ, đời sau đi học cho giỏi vào cho ta, nói nhảm cái gì vậy.”
Cuối cùng, ông nhìn về phía Thẩm Nhiêu, ánh mắt hiền hòa, ôn nhu: “Đừng sợ, cũng đừng đau lòng khổ sở, con sau này phải biết tự chiếu cố bản thân thật tốt, đừng nhớ đến chúng ta.”
Thẩm Nhiêu trầm mặc không nói, bất chợt nàng quỳ xuống ngay dưới bậc thang, từ phía xa quỳ lạy, làm một đại lễ, dùng sức dập thật mạnh đầu xuống đất đến mức trán bật máu. Thế nhưng thần sắc nàng vẫn dửng dưng, còn quỳ cảm ơn hoàng ân cuồn cuộn.
Những người Thẩm gia lần lượt đầu rơi xuống đất, máu đỏ nhuộm đẫm pháp trường. Đất trời giờ phút này tựa như nháy mắt trở nên âm u.
Người vây xem xung quanh pháp trường không khỏi thổn thức, lại thấy dáng vẻ không cảm xúc của Thẩm Nhiêu thì không khỏi bàn luận sôi nổi.
“Kia là hạng người gì vậy, người nhà chết nhưng không rơi một giọt nước mắt? Ta đây vừa rồi còn thấy không đành lòng mà rơi lệ này.”
“Hừ, nhà bọn họ còn dùng miễn tử kim bài bảo vệ cho nàng một mạng, không ngờ lại là bảo vệ một bạch nhãn lang.”
“Người không có lương tâm như vậy còn có mặt mũi mà sống trên đời này sao? Không bằng cùng chết theo đi còn hơn.”
“…”
Thế nhưng Thẩm Nhiêu vẫn bỏ ngoài tai những lời bàn tán, chỉ trỏ của người ngoài. Nàng lần lượt mang thủ cấp và thi thể của người nhà lên xe ngựa, dùng hai bàn tay đầy vết máu lái xe ra khỏi nội thành, hướng về phía ngoại thành chạy đi.
Nàng tìm một địa phương hẻo lánh, an tĩnh ở ngoài kinh, lại tìm kiếm một vị trí tốt, xung quanh là thanh sơn lục thủy vờn quanh, đích thị là một địa phương tốt để linh hồn yên nghỉ.
Nàng lấy ra chiếc xẻng đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu đào hố trên mặt đất.
Nơi này không có người khác, những đau thương nàng nhẫn nại đã lâu từng chút từng chút mà lộ ra. Dừng động tác trên lại, cả hai tay nàng đang run rẩy, đôi môi cũng không ngừng run lên, cả người nặng nề giống như bị đổ chì vậy, không thể động đậy nổi.
Mãi cho đến khi có người đến lấy đi chiếc xẻng trong tay nàng, nàng mới hoàn hồn lại. Nhìn về phía bên cạnh, là một người đàn ông mặc đồ đen, tóc phía sau được một sợi dây màu trắng buộc lại thành đuôi ngựa, trông giống một thiếu niên lớn lên trong gia đình tốt.
Tạ Cẩn chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó giúp nàng tiếp tục đào.
Thẩm Nhiêu không có cách nào bình tĩnh giống như vừa rồi nữa, nàng không dám nhìn thi thể của người nhà. Trong lòng đau như xé từng khúc ruột, đau đến mức khiến nàng nghẹt thở, cuộn chặt tay lại thành hai nắm đấm, đầu ngón tay lõm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu: “Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Chỉ cần ta còn sống trên đời này một ngày, bọn họ sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục. Thiên đạo bất công, thế thì ta sẽ tự tìm lại công đạo.”
Tạ Cẩn đối với những lời nói này của nàng cũng không cảm thấy ngoài suy đoán, vẫn tiếp tục động tác trong tay: “Ta sẽ che chở nàng, để cho nàng đem những người đó từng bước từng bước kéo xuống địa ngục.”
Thẩm Nhiêu biết nàng đang bảo hổ lột da, có thể, nàng nguyện ý đem thân xác và linh hồn đều giao cho hắn, đổi lấy sự che chở của hắn để nàng có thể sống sót đến ngày trả đại thù.
Chờ đào hố xong, nàng cẩn thận đem thi thể người thân đặt xuống, sau đó đổ chỗ dầu đã chuẩn bị trước ra, mồi lửa, chần chờ một chút mới hạ tay, đem thi thể họ tất cả đều hỏa thiêu.
Cổ nhân có câu nhập thổ vi an, nếu có thể, nàng lại mong linh hồn họ không thuộc về đất đai, không hề bị câu nệ, quản thúc, có thể tự do đi khắp thiên địa.
Thẩm Nhiêu nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, ánh mắt đầy tia máu, máu tươi từ kẽ tay rỉ ra. Mặc dù chật vật không chịu nổi, khắp người là bùn lầy nhưng lưng nàng từ đầu đến cuối vẫn thẳng tắp, chưa từng cong dù chỉ nửa phân.
Nàng giống như không cảm nhận được đau đớn trên tay, vẫn chằm chằm nhìn ánh lửa. Cùng lúc đó, trong lòng nàng nghiệp hỏa cũng đang đốt lên hừng hực, tràn đầy oán hận, không cam lòng, gần như muốn đem linh hồn nàng thiêu rụi.
Cặp mắt vằn đỏ như muốn nhỏ máu, nàng gằn từng chữ: “Cừu nhân không chết, thanh danh Thẩm gia chưa lấy lại, ta sẽ không bao giờ than khóc.”
…
Ba năm sau.
Ninh triều, Hoằng Tuyên thứ mười lăm.
Giang Nam bị ngập lụt nghiêm trọng, các quan chức địa phương không cứu viện kịp thời, lại từ chối mở kho phân phát lương thực, coi mạng người như cỏ rác, đến nỗi đói khát khắp nơi. Sau đó lưu dân bạo động, dựng cờ hiệu thay trời hành đạo, cướp đoạt vật tư khắp nơi, tập kích nha môn.
Việc này càng náo càng lớn, rốt cuộc cũng giấu giếm không được, kinh động trời cao, Hoằng Tuyên đế nghe thấy thì vô cùng tức giận. Bãi nhiệm gần hết các quan chức địa phương, nghiêm trọng nhất thậm chí còn bị chém đầu thị chúng. Sau đó thì điều binh áp chế bạo dân, mở kho phát lương thực cứu tế nạn dân mới bình ổn được dân chúng phẫn nộ.
Lại để cho Lại bộ phái các quan viên đắc lực đi chủ trì đại cục, rồi lại bổ sung các chức vị trống. Lệnh cho Hộ bộ cứu trợ thiên tai, Công bộ thì đi xây dựng nhà cửa đê điều.
Lần này long nhan giận dữ, các quan viên không khỏi nơm nớp lo sợ, như ngồi trên đống lửa, sợ cũng bị bãi miễn về nhà làm ruộng. Ngay thời điểm này, mọi người đều an phận thủ thường, ai cũng không dám để xảy ra sai sót gì.
Nhưng… Đôi khi cũng có ngoại lệ, ví dụ như hiện tại.
“Thẩm lang trung.”
Thái giám Chưởng Ấn Triệu Tây bên cạnh bệ hạ đi vào Hộ bộ, nhìn về phía nữ lang ngũ phẩm duy nhất của Hộ bộ, nói: “Bệ hạ tuyên ngài đến Cần Chính điện.”
Đại Ninh cho phép nữ nhân tham gia thi khoa cử và vào triều làm quan. Chẳng qua số lượng nữ quan cực kỳ thưa thớt, cũng không hiếm thấy.
Nữ quan đang xử lý công vụ trước bàn, thoạt nhìn bất quá là đào lý niên hoa, mặt hạnh má đào. Nghe tiếng gọi thì chậm rãi đứng dậy, thanh âm giống như châu lạc ngọc bàn: “Dám hỏi Triệu công công, có biết bệ hạ triệu vi thần vì việc gì không?”
Nàng là nữ quan duy nhất của Hộ bộ, nên rất được chú ý. Huống chi còn dược Triệu Tây đến để triệu hồi, mọi người khó nén được tò mò, nhìn như đang bận rộn trong tay, nhưng thực tế đều đang dựng thẳng lỗ tai lên để nghe lén.
Việc này từ trên xuống dưới đều biết, cũng không phải cơ mật. Triệu Tây vung phù trần, nghiêm mặt nói: “Lý Ngự sử tấu, nói có nhân chứng chứng kiến ngài và Bình Quận Vương ở Tĩnh An tự phát sinh xung đột, còn có hiềm nghi hành hung hắn.”
Đêm qua có người phát hiện thi thể Bình Quận Vương ở Tĩnh An tự, việc này đã truyền khắp cả triều đều biết, khiến mọi người bàn tán rất xôn xao.
Thật trùng hợp chính là, buổi chiều hôm qua, Thẩm Nhiêu đích thực ở trong chùa gặp được Bình Quận Vương. Nói đến cũng xui xẻo, cái gọi là xung đột kia, chính là bởi vì tên đăng đồ tử kia có ý đồ đùa giỡn nàng.
Không ngờ hắn đã chết, còn không quên gây thêm phiền phức cho nàng.
Sau khi Triệu Tây đi, có đồng liêu ôm sổ sách đi tới, nhỏ giọng nói: “Hôm nay bệ hạ ở trên triều đình nói việc này liên quan đến mưu hại hoàng thân, vụ án quá trọng đại, giao cho Bắc trấn phủ ti, Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ xử lý.”
Hắn nói xong thì trong mắt tràn đầy thương hại, Cẩm Y Vệ chưởng ấn chỉ huy sứ, rơi vào trong tay Diêm Vương kia, nào có êm đẹp đi ra? Huống chi là một nữ tử yếu đuối như vậy.
Có lẽ người khác sẽ sợ Tạ Cẩn, thế nhưng đối với Thẩm Nhiêu lại là nửa phần cũng không sợ, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì, ai lại sợ người đã thân mật với mình chứ?
Thẩm Nhiêu đang tính toán làm thế nào để vượt qua kiếp nạn này, không nhanh không chậm đi trên đường ở trong cung. Trên đường gặp được cung nhân vận chuyển rau củ quả, trong lòng đột nhiên nghĩ ra một kế. Thuận tay lấy hành tây, rồi cười tủm tỉm cho đối phương một nắm bạc.
Tuy nói nàng đối với bộ dạng khuyên can của ngôn quan không được, khịt mũi coi thường cái tác phong muốn chết muốn sống. Nhưng thỉnh thoảng lấy ra dùng một lần, cũng không tệ.
Điện Cần Chính.
Thẩm Nhiêu tư thái đoan chính đứng ở trong điện, ngoan ngoãn rủ mặt mày xuống. Thân hình nàng gầy yếu mảnh khảnh, có vẻ có vài phần yếu đuối.
Khuôn mặt kia thanh lệ động lòng người, mái tóc phù dung, trên mặt có vài phần mị thái, vừa thuần khiết lại mị hoặc, bộc thanh liên mà không lẳng lơ.
Tác giả có lời muốn nói:
[Người mới sách mới, xin chư vị khoan dung! Cường cường, 1v1, vai chính giả trư ăn cọp, bề ngoài nhu nhược nội tâm mạnh mẽ, ngôn cổ văn không có thật, xin miễn khảo cứu!]
* Trích “Ngục trung đề bích” – Đàm Tự Đồng. Sau khi Mậu Tuất chính biến thất bại, đứng đầu phái ngoan cố là Từ Hy thái hậu thả sức bắt bớ tàn sát phái Duy Tân. Có người khuyên Đàm Tự Đồng trốn sang Nhật Bản, ông kiên quyết, nói với vẻ lẫm liệt “Biến pháp các nước thành được, không có nước nào không từ đổ máu mà ra, nay trung quốc chưa từng nghe có người vì biến pháp mà đổ máu, thì đây xin bắt đầu từ Tự Đồng”. Ngày 28-9-1898, Đàm Tự Đồng cùng Đương Nhuệ, Lâm Húc, Lưu Quang Đệ, Khang Quảng Nhân, Chương Thẩm Tú đều bị hại.
** Trích “Tại ngục vịnh thiền” – Lạc Tân Vương. Bài thơ này làm ra thời năm thứ Nghi Phong 3 (678) đời Cao Tông. Đương thời Lạc Tân Vương đang nhậm chức Thị ngự sử, nhân vì dâng sớ bàn luận sự việc chạm đến Vũ hậu, bị dèm pha, vu vào tội tham nhũng hạ ngục.
*** Trích “Ly tao” – Khuất Nguyên