Tạ Cẩn nào ngờ nàng còn có thể lăn xuống nước như vậy? Muốn cười nhưng lại không dám cười quá lớn tiếng, tiến lên phía trước rồi nâng cái người còn đang giãy dụa mạnh mẽ lên, làm cho người ta có thể vững vàng đứng, tựa tiếu phi tiếu nói: “Nhìn xem nước này mới đến nơi nào của nàng.”

Nàng tỉnh táo lại nhìn nước mới không qua thắt lưng mình, không khỏi giơ tay lên che mặt mình, đúng là quá mất mặt!

Lúc Thẩm Nhiêu lên bờ thì cả người đã ướt đẫm, trên giày thêu còn có bùn. Nàng bất lực cúi đầu, hung hăng quăng bùn trên chân, kết quả không cẩn thận văng cả giày ra ngoài, rồi rơi xuống ao, khiến nước bắn tung tóe, tạo thành bọt nước lớn.

Tạ Cẩn: “?”

Hắn nhịn không được, nên cười lớn, rồi ôm người vào trong ngực, xoa xoa cánh tay và lưng của nàng, giống như đang trấn an, sờ sờ đầu cô còn đang dính cỏ nước, nên cũng thuận tiện phủi sạch sẽ.

Thẩm Nhiêu: “…”

Giày là không tìm lại được, tức giận lại càng không có chỗ phát. Nên nàng vô cùng buồn bực, lập tức đẩy người ra: “Tạ Cẩn!”

Người trong ngực không còn, Tạ Cẩn lưu luyến xúc cảm trong lòng bàn tay, vuốt ve hai cái, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút không tốt: “Nàng có ý đồ đội nón xanh cho ta, đáng đời. ”

Đã có hắn mà còn cùng nam nhân khác hẹn riêng, hắn không một đao chém nát nàng và cẩu nam nhân kia là đã may mắn lắm rồi, còn không cảm tạ trời phật đi, mà nàng cư nhiên còn dám tức giận?

“Ai đội nón xanh cho ngài? Nếu ta thật sự có thể cùng với hắn có cái gì, sợ là hài tử đều đã chạy đầy đất gọi nương, sao có thể còn có chuyện gì với ngài!”

Tạ Cẩn tự động xem nhẹ những chữ khác, chỉ nghe được trọng điểm. “Nàng còn muốn cùng hắn sinh con?”

“Đàn gảy tai trâu! Không chịu nói lý!” Thẩm Nhiêu cảm thấy đây căn bản là ông nói gà bà nói vịt, nói không vào được nửa câu.

Hai người ở chung mấy năm nay luôn như vậy, một hồi nồng tình mật ý, vu sơn vân vũ, một hồi sau một lời không hợp thì sẽ lập tức đối chọi gay gắt, cuối cùng náo loạn đến không vui mà tan.

Tạ Cẩn nhìn nàng tức giận không nhẹ, lo lắng nàng mấy ngày sau sẽ không để ý tới mình, nên nhanh chóng bỏ qua đề tài này. “Nàng thay vì tức giận chuyện này, còn không bằng suy nghĩ làm thế nào để bảo trì cái mạng nhỏ của nàng.”

Thẩm Nhiêu không để ý tới hắn, lập tức xoay người rời đi, ngay cả dư quang khóe mắt cũng không để lại cho hắn.

Chậc, người phụ nữ nhẫn tâm này.

Ngón tay thô ráp của Tạ Cẩn vuốt ve chuôi đao, lười biếng vặn cổ: “Ra đây.”

Hắn vừa dứt lời, bên người đột nhiên hạ xuống một người áo đen, ôm quyền hành lễ: “Chỉ huy sứ, bệ hạ có lệnh, muốn ngài và Bắc Trấn Phủ Ty tạm thời không nhúng tay vào vụ án Bình Quận Vương.”

Tại sao lại đột ngột thay đổi kế hoạch? Đây không giống tác phong của Hoàng đế, ánh mắt Tạ Cẩn rét run: “Vậy bây giờ là người nào xử lý vụ án này?”

“Trưởng công chúa điện hạ tiến cử với bệ hạ, tiếp tục để tả thiếu khanh Lưu Hạ của Đại Lý tự xử lý vụ án này.”

Tạ Cẩn nghe xong chậc chậc một tiếng, nhìn phương hướng Thẩm Nhiêu rời đi, chần chờ một chút: “Đi điều mấy Cẩm Y Vệ đắc lực đến Tĩnh An tự. ”

“Nhưng bệ hạ không cho…”

Tạ Cẩn mắt như đao, lợi hại lại lạnh như băng: “Còn cần để cho ta nói lần thứ hai?”

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Lại náo loạn không vui mà tan, Thẩm Nhiêu đã thành thói quen, cũng may bọn họ vừa rồi ở nơi hẻo lánh, không có người, bằng không chuyện nàng mất mặt như vậy toàn bộ kinh thành đều có thể biết, trở thành chuyện phiếm để bọn họ nói sau bữa cơm.

Nàng khập khiễng đi về nhà, lòng bàn chân bị cộm đến khó chịu, vào cửa thì lập tức thấy thị nữ Cao Ngọc trong nhà vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Vừa rồi người trong cung truyền chỉ.”

Nhà nàng không lớn, ngoại trừ nàng còn có hai thị nữ. Là ba năm trước nàng ở ven đường cứu được một đôi tỷ muội, tỷ tỷ tên là Cao Ngọc, tính tình trầm tĩnh thích hợp chiếu cố nội trạch. Muội muội tên là Cao Châu, tính tình nóng nảy, nói nhiều. Bất quá lại có một thân võ nghệ tốt, có thể làm hộ vệ.

Nàng không cần nhìn cũng biết trên thánh chỉ viết cái gì, khoát tay áo, không quá để ý.

Đi vào giương mắt thì nhìn thấy trong viện, nam tử mặc y bào màu lam nhạt đang ngồi trên ghế đá, ánh mặt trời chiếu xuống, vạt áo bày hoa lan thêu bằng bạc tuyến, rạng rỡ sinh huy, làm cho cả người càng thêm thanh quý tuấn dật.

Ngón tay hắn ta cầm quân cờ, nhìn từ xa, trên bàn cờ đã xuất hiện một mảng lớn màu đen và trắng.

Thấy nàng trở về, Ôn Tĩnh Thành chậm rãi đứng dậy, vung ống tay áo lên, hướng nàng hành một cái lễ, thanh âm ôn hòa như gió mát thổi vào mặt: “Thẩm đại nhân, tại hạ phụng mệnh đến hiệp trợ ngài, quấy rầy rồi.”

“Ôn Ngự Sử khách khí.”

Thẩm Nhiêu thấy bàn cờ thì bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước nàng và Tạ Cẩn cũng đã từng chơi cờ với nhau, nhưng hắn ta đối với phương diện này một chút cũng không biết, chơi bao nhiêu ván thì thua bấy nhiêu ván. Cuối cùng thì rút đao chém nát bàn cờ, bàn đá cũng đều bị hắn ta chém nát.

Nghĩ đến đây, Thẩm Nhiêu không nhịn được cười.

“Trước đây có rất nhiều bất tiện, chưa bao giờ đến thăm. Bây giờ nhìn ngươi trong ồn ào lấy tĩnh, ngược lại là một nơi tốt.” Hắn ta nhìn quanh bốn phía, lại nhìn bầu trời, tựa hồ có chút cảm khái.

Nàng sửng sốt, cảm thấy hắn ta đang nói đùa: “Bây giờ không giống ngày xưa nữa, có chỗ nào tốt chứ? ”

Ánh mắt Ôn Tĩnh Thành ôn hòa, chiếu sáng, nhìn nàng từ xa: “Dù nhỏ cũng không sao, ngươi không phải vật trong ao, nơi này không trói buộc được ngươi.”

“Ta không tốt như vậy.” Thẩm Nhiêu đi tới trước bàn đá, đánh giá ván cờ giằng co không dứt, nhặt lên một quân cờ, động tác kiên định đánh xuống, phá đi cục diện.

Bất quá quả thật, xương cốt của nàng rất cứng rắn, tuyệt đối sẽ không khuất phục vận mệnh.

Ôn Tĩnh Thành đánh giá quần áo nàng đang ướt đẫm, trên chân còn dính đầy bùn lầy, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, ngươi vừa đi đâu vậy? ”

“Lúc trở về gặp phải một người… Tên trộm! Hắn có ý định cướp đồ đạc, kết quả không thành, còn đánh ta xuống nước.”

Cao Ngọc vừa nghe được thì kinh hãi thất sắc: “Đại nhân ngài thế nào? Đã bị đánh cắp những gì?”

Thẩm Nhiêu sắc mặt tái mét: “Giày.”

Cao Ngọc: “…Thật là một tên trộm kì lạ!”

Người ta nói Tĩnh An tự có rất ít bậc thang, thế nhưng lại có tận ba bốn trăm bậc, rất dốc đứng, đi lên tốn không ít thể lực. Nhưng nơi này hương khói không tệ, phong cảnh cũng tốt, khách đến lui có rất nhiều hương khách.

Thân thể xương cốt Thẩm Nhiêu không giống bề ngoài cứng rắn, da là da đậu hũ, hơi dùng sức thì sẽ thấy đỏ, thể lực lại càng không đáng nhắc tới, thật sự là rất nhu nhược.

Khi nàng đi đến cổng chùa, đầu đã cảm thấy choáng váng, chân run rẩy, đỡ hai đầu gối, hung hăng thở hổn hển hai hơi.

Vốn cũng không đến mức mệt mỏi như thế, đều là do tên khốn kiếp Tạ Cẩn kia! Đêm qua phát điên giày vò nàng.

Cái tên chó chết này!

“Thẩm Nhiêu.” Ôn Tĩnh Thành muốn đỡ nàng, nhưng lại kiêng kỵ nam nữ khác biệt. Nên chỉ giơ tay ngăn ở phía sau, lo lắng nàng sẽ ngã xuống.

Đợi sau khi nàng đứng vững, hắn ta mới thu tay lại. “Nếu ngươi không khỏe, trước tiên nghỉ ngơi đi đã. Tuy nói thời gian không nhiều lắm, nhưng cũng không vội vàng nhất thời ba khắc này.”

“Không có gì.”

Căn hầm nơi phát hiện thi thể của Bình Quận Vương hiện đã bị Đại Lý Tự phong tỏa. Nha dịch luân phiên canh gác, không cho bất kỳ ai được phép đến gần.

Lưu Hạ là Tả thiếu khanh Đại Lý Tự phụ trách vụ án, lúc này đang ở dưới gốc cây hóng mát, nhàn nhã thư thái nằm trên ghế lắc, không gấp gáp cũng không hoang mang.

“Đại nhân, hiện giờ thời tiết nóng nực, nếu thi thể không được bảo quản một cách thỏa đáng, chỉ sợ sẽ rất nhanh bị thối rữa.”

Ngỗ tác đứng bên nhỏ giọng thì thầm với ông ta, Tả thiếu khanh Lưu Hạ chê hắn ồn ào, lập tức nhướng mày, đôi mắt híp lại càng thể hiện rõ sự cay nghiệt, khiển trách hắn: “Lẽ nào bản quan lại không biết chuyện này? Cần ngươi phải lắm miệng nhắc nhở sao? Cút ngay.”

Ông ta tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, hưởng thụ việc tắm nắng. Chỉ là vừa nằm xuống đột nhiên cảm thấy có bóng râm to lớn che mất ánh mặt trời, khi nãy thời tiết rất đẹp, lẽ nào đột nhiên mây đen kéo đến chuẩn bị đổ mưa sao?

Ông ta mở mắt, trong lòng không vui, đầu tiên là sửng sốt, sau đó suýt chút nữa đã té nhào từ trên ghế xuống.

Ngự sử!

Khuôn mặt Ôn Tĩnh Thành mang nụ cười dịu dàng ấm áp, ý cười không chạm xuống đáy mắt: “Lưu thiếu khanh phụng lệnh xử lý vụ án, thật sự chăm chỉ, vất vả cho ngài rồi.”

Lưu Hạ thật sự không biết Ôn Tĩnh Thành quay trở lại, tất cả các đô ngự sử đều có quyền giám sát bách quan, sao lại để hắn ta bắt gặp mình đang vô cùng lười biếng chứ?

Ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, cười xòa: “Hiểu lầm hiểu lầm, Ôn ngự sử sao lại ở đây? Ban nãy ta có chút trúng nắng nên mới nằm một lát.”

Các ngự sử của Đô giám viện vạch tội người khác giống hệt chó điên vậy, lục thân không nhận, ngay cả bệ hạ cũng không để trong mắt.

Hy vọng Ôn Tĩnh Thành này là một kẻ thức thời, bớt lo chuyện bao đồng, tránh để bản thân tự rước lấy phiền phức.

Ôn Tĩnh Thành vẫn bộ dáng ôn hòa như cũ: “Bản quan phụng mệnh hỗ trợ ngài và Thẩm đại nhân xét án.”

“Ha ha.” Lúc này Lưu Hạ mới chủ ý đến Thẩm Nhiêu bên cạnh, chậc, chỉ là phụ nữ, ông ta không để trong mắt, khách sáo chào hỏi một câu rồi thu ánh mắt về.

Thẩm Nhiêu cũng đã quen với chuyện này, nàng không hề để ý. Chỉ là, tại sao ở đây chỉ có người của Đại Lý Tự, Bắc trấn phủ ty đâu?

Nàng không nhịn được thắc mắc, trực tiếp hỏi thẳng: “Dám hỏi Lưu thiếu khánh, Bắc trấn phủ ty đang ở đâu?”

Lưu Hạ làm bộ, sẵng giọng nói: “Trưởng công chúa điện hạ nghe được tin dữ, trong lòng đau đớn, lại lo lắng Bắc trấn phủ ti có nhiều công vụ, không thể chuyên tâm xử lý, vì vậy tiến cử bản quan ở đây xử lý vụ án, chuyện này đã được bệ hạ đồng ý.”

Trưởng công chúa Tống Lạc Nhạn?

Bà ta là chị em ruột với đương kim bệ hạ, thiên tôn vạn quý, quyền cao chức trọng, từng buông rèm nhiếp chính hơn mười năm.

Bà ta đã mở lời, bệ hạ cũng sẽ cho bà ta thể diện.

Trong lòng Thẩm Nhiêu khó tránh có chút thất vọng, nghĩ đến Chỉ huy sứ đại nhân sấm rền gió cuốn, lại nhìn Lưu Hạ bùn nhão mắt chó nhìn người, nàng không nhịn được mà khinh thường một phen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play