Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 5: Tiệc tân gia


2 tháng

trướctiếp

Trước đây Minh Tuệ có mua bốn mẫu rẫy điều từ một gia đình ở gần đây. Lúc đó kinh tế khó khăn, đứa con gái lớn trong nhà vào đại học, cha mẹ không vay mượn được ở đâu bèn bán rẫy lấy tiền cho con lên thành phố. Lúc Minh Tuệ đến hỏi mua, thấy chủ đất là một đôi vợ chồng trung niên, nghe kể lại mới biết bốn mẫu đất đó là toàn bộ tài sản thời trẻ kiếm được, định bụng chờ hai đứa con gái lớn rồi chia đều. Nào ngờ người chồng bị tai nạn, không thể tiếp tục công việc trong nhà máy. Xưởng may của người vợ cũng đóng cửa, hai vợ chồng chỉ có thể dựa vào miếng đất này gồng gánh nuôi hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học.

Minh Tuệ biết hai vợ chồng phải bán đất cũng có nghĩa là đã đến đường cùng. May sao khi ấy cô vẫn dư dả bèn hỏi ý hai vợ chồng có muốn giúp cô trông coi và thu hoạch mảnh đất này không. Trong năm thì mỗi tháng đều có lương, đủ cho một nhà bốn người không phải thiếu thốn, đến cuối mùa thì tổng tiền bán được chia sáu bốn, cô chỉ lấy bốn phần. Hai vợ chồng nghe vậy thì mừng lắm nhưng vẫn hơi e dè. Họ bảo rằng nếu đã nhận lương hàng tháng rồi thì tiền thu được trong mùa phải chia cho Minh Tuệ bảy phần. Cô không thuyết phục được họ nên đã đồng ý. 

Lúc giấy tờ chuyển nhượng quyền sử dụng đất được làm xong, hai vợ chồng lại đến tìm Minh Tuệ, người vợ rưng rưng nước mắt nhờ cô để ý giúp đứa con đang một mình trên thành phố. Minh Tuệ gật đầu, lúc tìm đến trường cô gái thì nghe tin cô ấy đã bỏ học một thời gian, bạn bè đều bảo do sợ cha mẹ ở nhà lo lắng nên cô gái nhận bốn công việc làm thêm, lúc đầu vẫn đi học đầy đủ nhưng một tháng gần đây thì không thấy nữa, hình như là tìm được một việc lương cao trong quán bar.

Minh Tuệ thấy có điềm bèn dẫn theo hai vệ sĩ đến quán bar các bạn học chỉ, quả nhiên thấy cô gái đang làm tiếp viên, bị một đám người quấy rối cũng chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn. Cô nhờ vệ sĩ đưa cô gái ra ngoài. Khi nghe Minh Tuệ kể về lời nhờ vả của mẹ mình, cô gái bật khóc nức nở.

Từ hôm đó cô gái không còn làm thêm ở quán bar nữa mà quay lại trường học. Cô gái học ngành tài chính, vừa hay là lĩnh vực Minh Tuệ am hiểu nhất nên hai người thường xuyên gặp nhau. Giai đoạn Minh Tuệ bị bạo lực mạng, một mình cô gái lập sáu tài khoản phụ, chiến nhau với đám bình luận ác ý tràn lan trên mạng.

Vừa hay gia đình đó sống gần đây, Minh Tuệ lập tức ra chợ mua một giỏ trái cây tươi ghé thăm nhà.

Đứa con gái nhỏ học lớp mười một, nhìn thấy Minh Tuệ đến thì vui vẻ gọi với vào nhà: “Ba má ơi! Chị Tuệ tới nè!”

Đang là cuối hè, cả nhà bốn người đều ở đây. Đôi vợ chồng thấy Minh Tuệ thì mừng rỡ, vội mời cô vào nhà. Minh Tuệ đưa giỏ trái cây cho người vợ, gật đầu chào hỏi: “Con mới chuyển về đây sống, cách đây hai lô đất. Nay con qua chào hỏi sẵn tiện thăm cô chú với hai em.”

Người vợ cười, những đốm đồi mồi trên lớp da sạm nheo lại: “Tới chơi là được rồi, qua cáp làm gì. Vô nhà ngồi uống ly nước.”

Cuộc nói chuyện diễn ra rất bình thường, cho đến khi nói sang lý do chuyển nhà, cô con gái nhỏ bỗng hỏi: “Ủa chị, mấy tháng nay em thấy trên mạng có nhiều người nói chị lắm, chị có ổn không?”

Minh Tuệ mỉm cười: “Chị bình thường mà. Mấy người đó nói gì thì kệ họ, công an đang điều tra rồi, sau này có kết quả thì họ sẽ im miệng thôi. Mà lỡ họ không im thì mình cũng chả biết họ là ai nên cứ lơ đi cho nhẹ nhàng.”

Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm Minh Tuệ nhưng cũng không nhìn ra một tí xíu sự đau lòng hay khó chịu nào trên gương mặt cô. Họ thở phào nhẹ nhõm, lái đề tài nói chuyện sang hướng khác, chỉnh bầu không khí trở lại bình thường.

Minh Tuệ nói: “Chiều nay con định nấu vài món mừng nhà mới, cô chú với hai em có rảnh thì ghé sang chơi cho vui.”

Người chồng đáp: “Được được được. Sau này hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau.”

Cô chị mở lời đề nghị: “Em nấu ăn cũng ổn lắm đó, hay để em qua trước phụ chị nha?”

“Vậy thì kỳ quá, em sang chơi là được rồi.”

Cô gái lại nói: “Có kỳ gì đâu chị. Sẵn tiện em hỏi thêm mấy vấn đề liên quan đến thực tập luôn, tháng sau là em học năm cuối rồi.”

Minh Tuệ thấy cô có việc cần nhờ thì không tiện từ chối, họ hẹn nhau ba giờ chiều sẽ bắt tay vào nấu nướng. Minh Tuệ ra về, thấy cũng đã gần trưa bèn vòng lại chợ mua thêm nguyên liệu nấu nướng. Giữa trưa về nhà cất đồ rồi sang tiệm bánh ăn một cái bánh mì bơ chà bông. Nhật đang trang trí một cái bánh kem màu hồng nhạt thì nghe Minh Tuệ nói: “Chiều nay tầm sáu giờ anh sang ăn bữa cơm với em nha?”

Nhật ngẩng đầu, cất bánh vào tủ kính rồi đáp: “Được. Có cần anh phụ không?”

Minh Tuệ khoát tay: “Không cần đâu anh. Em có bạn phụ rồi.”

Trong thành phố, tại một nhà hàng sang trọng, phòng tiệc rộng lớn được bao trọn gói chỉ có một đôi nam nữ đang thưởng thức bữa trưa kiểu Tây đắt đỏ. Tiếng nhạc giao hưởng du dương, hòa cùng tiếng dao nĩa va chạm với đĩa sứ, thỉnh thoảng xen kẽ âm thanh cụng ly vang trắng đem đến cảm giác sang trọng và quy củ. Minh Lan từ tốn cắt nhỏ miếng bò áp chảo trên đĩa, nhẹ giọng hỏi: “Phú, mấy ngày nay trông anh lạ lắm, có chuyện gì sao?”

Quốc Phú đang lơ đãng nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, nghe vậy thì chợt hoàn hồn: “Đâu có chuyện gì, gần đây công việc hơi bận nên anh mất ngủ tí thôi.”

Minh Lan không nói nữa, xiên một miếng bò vào miệng. Quốc Phú đắn đo mãi, cứ hé miệng rồi lại thôi, dùng dằng mãi mới chịu lên tiếng: “Lan nè, em có biết mấy ngày nay Tuệ đi đâu không? Hình như cô ấy xóa hết tài khoản mạng xã hội hay sao ấy, anh không tìm thấy nữa, gọi điện thoại cũng không được, đến công ty thì nghe bảo cô ấy vừa từ chức.”

Động tác trên tay của Minh Lan khựng lại, ánh mắt tối đi. Cô hỏi: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”

Quốc Phú không nhận ra điều gì khác thường, tiếp tục nói: “Anh mất liên lạc với cô ấy ba ngày rồi, tình hình trên mạng lại đang căng thẳng, anh lo có chuyện gì xảy ra.”

Mũi dao kim loại rạch một đường trên đĩa sứ tạo ra chuỗi âm thanh chói tai, giống như tiếng rít gào của quỷ dữ. Minh Lan nghiến răng: “Em không biết. Cô ta tách hộ khẩu rồi, không còn liên quan gì đến gia đình em hết. Anh hỏi em thì em cũng chịu.”

Quốc Phú thấy Minh Lan có vẻ tức giận thì không dám hỏi nữa, dựa lưng vào ghế, bỗng cảm thấy bữa ăn sang trọng này chẳng còn mùi vị gì. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là lo lắng cho cô bạn thân chẳng biết tung tích, thậm chí còn không để ý đến việc mình quên dỗ dành người yêu.

Minh Lan thấy anh lơ mình, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng lại khó chịu đến nghiến răng nghiến lợi.

Con khốn Minh Tuệ! Sao mày biến mất rồi mà anh ta vẫn nhớ đến mày? Sao mày còn chưa chết quách đi?

Căn phòng rõ ràng tràn ngập âm nhạc, nhưng lại chẳng có ai được thư giãn.

Năm giờ chiều, Nhật bê theo một cái hộp giấy lớn sang nhà đối diện. Vừa bước đến cửa anh đã ngửi thấy mùi hương thơm lừng tỏa ra từ nhà bếp. Hai cô gái chụm đầu nhìn vào cái nồi to đùng, một cô cầm vá, múc một miếng nước trong nồi, thổi mấy hơi rồi nếm thử và thốt lên: “Tuyệt vời!”

Minh Tuệ nghe tiếng động, quay đầu thấy Nhật đến thì chạy ra đón. Nhật đặt hộp giấy lên bàn, hỏi: “Người bạn em nói là Giang à?”

Minh Tuệ ngạc nhiên: “Hai người biết nhau sao? Em có quen biết với cô chú, mấy năm trước ở thành phố thì thân với em ấy.”

Nhật gật đầu: “Khu này được có mấy nhà, anh đều quen cả.”

Minh Tuệ tặng anh một ngón cái: “Đối ngoại đỉnh đấy.”

Nhật bật cười: “Đương nhiên, anh là ông chủ tiệm bánh mà!”

Giang ở trong bếp nói vọng ra: “Nước lẩu được rồi chị ơi, mình dọn ra bàn luôn nha?”

Minh Tuệ đáp: "Để chị phụ cho." rồi chạy vào bếp. Nhật cũng theo vào, phụ bưng món ra bàn ăn và chuẩn bị chén đũa. Vừa xong việc thì cô chú cũng dẫn Hà - em gái Giang sang đến nơi. Chú còn bê thêm một thùng nước ngọt và một túi lớn đầy đá viên.

Sáu người quây quần bên bàn ăn. Bữa tiệc hôm nay có món lẩu hải sản, cá diêu hồng chiên xù, gỏi gà và miến xào lòng vịt. Nhật cũng mở cái hộp mình mang đến, lấy ra một chiếc bánh kem trong tiếng trầm trồ của mọi người. Bánh được tạo hình giống y đúc căn nhà của Minh Tuệ nhìn từ bên ngoài. Từng chi tiết như chuông gió ở cửa trước hay hàng rào hoa râm bụt đều được làm rất tinh xảo, trên thảm cỏ sân trước viết một dòng chữ 'Chúc mừng tân gia', có thể thấy người thợ đã phải bỏ rất nhiều tâm huyết cho tác phẩm này.

Anh đưa dao nhựa cho Minh Tuệ và nói: “Chủ nhà cắt bánh kem nhé?”

Minh Tuệ nhận dao, chần chừ mãi vẫn không dám cắt, cuối cùng cô rút điện thoại ra, vừa chụp ảnh vừa suýt xoa: “Đẹp thế này sao nỡ ăn đây!”

Nhật cười: “Không sao. Nếu em thích, sau này anh làm thêm cho em cái khác.”

Nghe đến đây Minh Tuệ mới chịu hạ dao xuống. Cô chia bánh thành sáu phần bằng nhau, mỗi người một phần thay cho món tráng miệng. Mọi người bắt đầu nhập tiệc. Có lẽ vì là hàng xóm, mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, người nối tiếp người chẳng có khoảng lặng. Bầu không khí thân thiện thoải mái, tâm trạng tốt khiến đồ ăn càng thêm ngon miệng.

Giữa chừng, tựa như có cảm ứng, tất cả mọi người đều đồng loạt nâng ly nước ngọt hô lớn: “Một! Hai! Ba! Dô! Chúc mừng tân gia!”

Sau bữa tiệc, tất cả các món đều hết sạch, kể cả nồi nước lẩu cũng cạn đáy. Nửa đường hai ký bún chuẩn bị đã thất thủ, Minh Tuệ bèn vui vẻ chia sẻ kho báu mì gói của mình. Mọi người cũng chẳng ngại, chốc chốc lại cụng ly, tiếng nói cười rộn ràng xen lẫn tiếng ly nhựa va vào nhau vui tai.

Xong xuôi, hai người đàn ông xung phong nhận việc rửa chén, những người còn lại mỗi người một tay dọn dẹp. Rất nhanh đã xong, Minh Tuệ dẫn mọi người đi tham quan căn nhà mới của mình, sẵn tiện dạo cho tiêu cơm.

Đêm đã buông, ánh đèn vẫn chưa tắt, soi ra một góc nhỏ náo nhiệt giữa màn đêm yên tĩnh.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp