Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 3: Anh hàng xóm


2 tháng

trướctiếp

Mất ba tiếng chạy xe, lúc đến nơi đã là chín giờ tối. Minh Tuệ mệt lả người, không kịp nhìn ngắm xung quanh đã cất xe rồi vội vã vào nhà. Từ khi nhà xây xong cô đã thuê người đến quét dọn hàng tuần, sáng nay cũng báo trước cho người ta là mình sắp về nên trong nhà cực kỳ sạch sẽ. Trang trí và nội thất trong nhà đều do cô lựa chọn, tông màu xanh dương chủ đạo tạo cảm giác mát mẻ thoải mái. 

Minh Tuệ thả ba lô lên bàn rồi nằm vật ra sô pha. Cô vừa mệt vừa đói, chẳng muốn động đậy chút nào. Nằm một lúc cô mới bò dậy, lôi hộp cơm mua dọc đường ra ăn. Quán này có vẻ nấu khá ngon, vô cùng kích thích vị giác. Thịt nướng thơm phức, tẩm ướp đậm đà, cơm tấm vừa mềm vừa thơm, ăn vào mà tỉnh cả người.

Căng da bụng thì chùng da mắt, mà Minh Tuệ đã không ngủ suốt đêm qua, lúc nãy còn chạy xe ba tiếng đồng hồ nên không còn sức nữa. Cô kiểm tra một vòng cửa nẻo trong nhà cẩn thận rồi quay lại sô pha, vừa ngả lưng lập tức ngủ mất.

Căn biệt thự ở khu đô thị sầm uất đèn đóm sáng trưng, những người đi làm đi chơi đều đã quay về. Cả gia đình quây quần bên bàn ăn đầy những món ngon bắt mắt, cô con gái vui vẻ kể về một ngày đi chơi của mình, cả nhà kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng góp lời, không khí hoà thuận ấm áp.

Đột nhiên Minh Quân, con trai cả, cất tiếng hỏi: “Tuệ đâu? Sao nay không thấy xuống ăn cơm?”

Tay cầm đũa của cha Chí khựng lại, miếng cải xào rơi bộp xuống bàn. Nhìn sắc mặt của ông, cả nhà đoán chừng đã có chuyện gì đó, im lặng nhìn ông chằm chằm.

Một lúc sau ông mới lên tiếng: “Sau này ở trong nhà đừng nhắc đến nó nữa. Sáng nay anh đã làm xong thủ tục tách hộ khẩu, nó không còn là người nhà mình, cũng không còn là người của công ty mình nữa.”

Sắc mặt mọi người thay đổi, ai cũng bất ngờ nhưng rồi cũng không quan tâm lắm. Một đứa con nuôi mà thôi, vốn đã chướng mắt lâu rồi.

Cha Chí lại nói với Minh Lan: “Ngày mai con theo ba tới công ty nhận chức phó tổng giám đốc. Sau này con quen việc ba sẽ giao toàn bộ công ty cho con.”

Minh Lan mừng rỡ, chạy sang ôm chầm lấy cổ cha Chí. Mẹ Hảo cũng cười tươi, liên tục chúc mừng, không khí bàn ăn lại khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ có Minh Quân không phản ứng gì, ánh mắt liếc nhìn ghế trống bên cạnh, trong đầu hiện lên hình ảnh người con gái dịu dàng cầm chén, yên lặng, như thể bị tách ra rìa sự ấm áp của gia đình. Trong ngực là một cảm giác khó chịu, lại không rõ rốt cuộc mình bị gì, anh nhìn những món ăn sang trọng trên bàn, tự nhiên thấy không còn khẩu vị.

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong trí nhớ, nhẹ nhàng và trong trẻo, từng tiếng từng tiếng “anh ơi” như vọng về từ trong mộng. Anh nhíu mày, cố gắng loại bỏ giọng nói kia ra khỏi đầu, lúc tỉnh táo lại thì phát hiện em gái đang gọi mình.

Minh Lan lo lắng nhìn anh: “Sao vậy anh? Nhìn mặt anh tái lắm.”

Minh Quân định thần lại, đáp: “Anh không sao, hôm nay nhiều bệnh nhân quá nên anh hơi mệt thôi.”

Minh Quân là bác sĩ khoa nội, bây giờ đang là lúc giao mùa, nhiều người mắc bệnh hô hấp, không ai trong nhà nghi ngờ cái cớ này của anh. Anh nhìn nhìn bàn ăn trước mặt rồi lại nhìn chỗ trống bên cạnh, cảm thấy rất khó chịu, bèn đứng dậy: “Cả nhà cứ ăn đi, mai con phải trực sớm, đi ngủ chút cho có sức.”

Nói rồi anh đi thẳng lên lầu, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của những người còn lại.

Tầng ba của biệt thự là phòng ngủ của mấy anh em. Phòng anh là căn đầu tiên, Minh Quang ở căn đối diện, Minh Lan ở căn rộng nhất và có tầm nhìn đẹp nhất, còn Minh Tuệ ở căn phòng nhỏ trong góc cuối hành lang. Minh Quân lên lầu nhưng không vào phòng, ma xui quỷ khiến lại đi tới cuối hành lang. Anh đứng lặng trước cửa, lúc lâu sau mới gõ mấy cái. Nếu là trước đây, cánh cửa sẽ lập tức bật mở, người con gái dịu dàng cười với anh và hỏi: “Anh ơi, có chuyện gì sao?”

Nhưng lúc này đây, cánh cửa vẫn đóng im lìm, qua năm phút rồi mà trong phòng vẫn không có động tĩnh. Anh giơ tay vặn nắm cửa, cánh cửa mở ra. Căn phòng vẫn như trước đây, đồ đạc còn nguyên vẹn. Anh bật cười khinh thường: “Giả dối. Gì mà tách hộ khẩu? Đồ đạc còn nguyên ở đây, muốn diễn mà còn chẳng diễn cho tới. Định dùng trò này để mọi người thương hại mày hả? Mơ đi! Tao chống mắt lên xem mấy ngày nữa mày khóc lóc xin quay về!”

Nói rồi anh đóng sầm cửa lại, trở về phòng mình. Ngã người xuống nệm mềm, anh nhắm mắt muốn vào giấc ngủ nhưng trong ngực lại bồn chồn không yên. Có thứ gì đó mách bảo, hình như anh vừa mất đi một thứ cực kỳ quan trọng.

Minh Tuệ ngủ một mạch đến chín giờ sáng, lúc tỉnh lại thì cả người ê ẩm. Sô pha tuy rất êm nhưng lại quá nhỏ, cả đêm nằm co ro một tư thế khiến cơ bắp mỏi nhừ. Cô ngồi thừ người trên ghế, khoảng mười phút sau mới đứng dậy đi vào nhà tắm.

Đầu óc Minh Tuệ hoàn toàn tỉnh táo đã là chuyện của ba mươi phút sau. Cô quay trở lại phòng khách, lúc này mới có thời gian ngắm nhìn mái ấm mới của bản thân. Đây là một căn nhà nhỏ một trệt một lầu, thiết kế cũng không có gì nổi bật. Tầng trệt là phòng khách, nhà tắm lớn và nhà bếp. Trong phòng khách kê một bộ bàn ghế, một ti vi, vài cái kệ treo tường trang trí. Trên trần nhà gắn bóng đèn tiết kiệm điện, chìm vào hoa văn của lớp trần cách nhiệt. Nhà bếp được ngăn cách với phòng khách bằng một quầy bar mini. Trong phòng bếp có bàn ăn hình tròn, tủ lạnh và các thiết bị khác đều đầy đủ. Cuối nhà bếp có một cánh cửa dẫn ra vườn sau. Minh Tuệ mở cửa, ánh nắng chói chang tràn vào, trong tầm mắt là thảm cỏ xanh rì tươi mát.

Quay trở lại phòng khách, lên cầu thang xoắn ốc đến lầu một. Phòng đầu tiên là phòng ngủ chính, nằm ở hướng đón nắng, tầm nhìn đẹp, có một cửa sổ sát đất dẫn ra ban công. Trong phòng đã có đầy đủ giường tủ và một kệ sách trống, còn có một nhà vệ sinh nhỏ. Trần phòng ngủ treo đèn chùm, thiết kế khá cầu kỳ nhưng cũng không quá lạc quẻ.

Đối diện hành lang là một phòng ngủ nhỏ. Minh Tuệ sống một mình, căn phòng này hoàn toàn dư thừa, nhưng lúc xây nhà cô vẫn quyết định xây thêm một phòng. Tận sâu trong lòng cô vẫn hy vọng sẽ có người cùng mình trải qua những năm tháng bình yên ở nơi này.

Cuối hành lang có một cánh cửa dẫn ra ban công phía sau, có thể tận dụng làm chỗ phơi quần áo.

Sau khi đi một vòng, Minh Tuệ mới xách ba lô vào phòng ngủ chính, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Lúc đi cô không mang nhiều quần áo. Thân là phó tổng giám đốc, lúc nào cô cũng phải giữ hình ảnh trước mặt người ngoài. Tủ quần áo trước đây toàn là những bộ vest sang trọng nhưng gò bó. Đó giờ Minh Tuệ không thích mặc vest. Gu của cô là những loại quần áo thiên hướng nữ tính và đáng yêu, đặc biệt rất mê phong cách lolita. Nhưng trong căn nhà đó, chưa bao giờ cô dám mua một bộ. Ở đó, cô luôn phải đeo lớp mặt nạ chững chạc lạnh lùng, trong mắt người ngoài thì rất ngầu, trong mắt cô thì thật giả dối.

Hành lý mang theo vốn ít, làm một loáng là xong. Sau đó cô lại đi một vòng, vẫn cảm thấy hơi trống trải. Xem thời gian đã mười một giờ trưa, dạ dày bắt đầu đánh trống biểu tình. Minh Tuệ cân nhắc một lúc, quyết định ra ngoài ăn trưa, sẵn đường mua thêm thực phẩm cho vào tủ lạnh. 

Miếng đất Minh Tuệ mua nằm ở khu quy hoạch tái định cư trên đồi, chưa có nhiều người ở, xung quanh chỉ toàn đất trống. Đối diện phía bên kia đường có một tiệm bánh ngọt, nằm ở khu vực vắng vẻ này quả thật hơi kỳ lạ. Nhìn quanh quả thật không còn hàng quán nào khác, Minh Tuệ bèn đi sang tiệm bánh.

Đẩy cửa vào khiến tiếng chuông kêu leng keng, chàng trai phía sau quầy cũng theo đó ngẩng đầu.

“Xin chào quý khách.”

Đó là một anh chàng còn rất trẻ, khoảng chừng hai lăm tuổi, rất cao. Gương mặt khá ưa nhìn, có nét dịu dàng ấm áp. Anh mặc áo thun màu trắng, đeo tạp dề màu vàng nhạt, đứng trong không gian đầy ắp những chiếc bánh ngọt đáng yêu khiến người ta nhìn vào sẽ bất giác thả lỏng. Giọng nói của anh cũng rất hay. Không phải kiểu trầm khàn từ tính như sở thích của số đông, giọng anh rất êm và rất nhẹ, như tiếng suối nguồn trong khe ẩn nấp giữa rừng sâu, vô cùng thư thái.

Minh Tuệ bước đến trước quầy, ngắm nhìn những chiếc bánh ngọt tinh xảo trong tủ kính. Muôn vàn màu sắc hiện lên trong tầm mắt, rực rỡ lại hài hòa, kích thích vị giác và cơn thèm ăn. Cô nhìn một lượt, đắn đo giữa bánh bông lan có họa tiết đại dương và bánh pudding caramel, cuối cùng, sự thiên vị về màu sắc chiến thắng, cô chọn chiếc bánh bông lan.

Lát sau, chàng trai bưng mâm đến, cẩn thận đặt một chiếc bánh bông lan, một chiếc pudding caramel và một tách trà thơm ngát lên bàn.

Minh Tuệ ngạc nhiên: “Anh ơi hình như anh nhầm rồi. Em không gọi pudding caramel đâu ạ.”

Chàng trai mỉm cười đáp: “Không nhầm đâu. Đây là anh tặng kèm, em là hàng xóm mới dọn đến đối diện mà.”

Minh Tuệ: “Sao anh biết?”

Chàng trai đáp: “Chắc là em không nhớ, nhưng lúc em đến quan sát tiến độ xây dựng, có từng ghé vào quán anh một lần. Tối qua anh thấy em vào nhà, mang cả ba lô theo nên đoán em định ở lại đây một thời gian.”

Đây là một cảm giác rất mới mẻ với Minh Tuệ. Trước giờ có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cô, nhưng đều mang theo ác ý và dò xét, chực chờ cơ hội để bắt lỗi. Nhưng ánh mắt của người trước mặt bây giờ hoàn toàn không giống. Trong đôi mắt đen sáng ngời đó chỉ có sự quan tâm và thiện chí khiến Minh Tuệ càng có thiện cảm với chàng trai.

Cô cười: “Cảm ơn anh. Chờ em dọn nhà xong xuôi sẽ mời anh đến ăn một bữa tân gia nha?”

Chàng trai vươn một tay ra đáp: “Được. Anh tên Nhật, tiệm này cũng là nhà của anh. Nếu em cần giúp đỡ gì thì cứ sang, phần lớn thời gian anh đều ở nhà.”

Minh Tuệ bắt tay với anh: “Em là Minh Tuệ, sau này sẽ sống ở đối diện, rất vui được biết anh.”

Lúc này đang là giữa trưa, quán không có khách, hai người cùng ngồi lại trò chuyện. Minh Tuệ múc một miếng bánh cho vào miệng, lớp kem mềm mịn lập tức tan ra, vị ngọt thơm ngào ngạt tràn đầy khoang miệng giúp tâm trạng tốt lên rất nhiều.

“Anh kể em nghe tình hình khu mình được không? Em dọn qua đột ngột quá nên chưa tìm hiểu kỹ.”

Họ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn tròn nhỏ, Nhật kể về rất nhiều chuyện. Vùng này là khu tái định cư, nhưng do vị trí trên đồi nên chưa có nhiều người ở. Tiệm bánh của Nhật ở khu khá vắng, phần lớn là giao hàng tận nơi, khách đến tận nơi ăn không nhiều lắm. Do gần với ủy ban xã nên an ninh rất đảm bảo. Từ đây chạy dọc theo đường tỉnh lộ năm phút là đến chợ, đi thêm mười lăm phút là tới khu trường học với con đường ẩm thực nổi danh ngon bổ rẻ trong giới học sinh.

Bên ngoài là cái nắng oi bức, có tiếng ve kêu râm ran vọng về từ các bóng cây. Thời gian chầm chậm trôi, cuốn theo hương trà thoang thoảng trong không khí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp