Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 2: Rời đi


2 tháng

trướctiếp

Minh Tuệ xuống lầu, người trong nhà đã đi hết rồi, chỉ còn lại mấy cô giúp việc đang dọn dẹp nhà bếp. Một cô giúp việc lớn tuổi nhìn thấy cô đi xuống thì ngạc nhiên: “Cô Tuệ, cô chưa đi làm hả?”

Minh Tuệ vào bếp uống nước, đáp: “Dạ, nay con dậy hơi trễ, nhưng chắc vẫn kịp giờ làm mà.”

Cô giúp việc hơi khó xử nói: “Xin lỗi cô, tui không biết cô còn ở nhà, lúc nãy gia đình ông bà chủ đã ăn sáng xong rồi, tui tưởng cô đi làm sớm như mọi khi nên không có để phần. Cô ăn gì tui đi nấu?”

Minh Tuệ lắc đầu: “Dạ thôi ạ. Giờ mà bày ra nấu thì vất vả cho cô quá, con ăn đại cái gì ngoài đường cũng được.”

Nói rồi cô rửa sạch ly nước, đi thẳng ra cửa. Mấy cô giúp việc nhìn nhau, ai cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng rồi cũng chẳng rảnh mà để ý.

Minh Tuệ ra ngoài, không đi bằng tài xế gia đình mà vào nhà xe dắt chiếc xe máy của mình ra, khởi động rồi nhanh chóng hòa vào dòng người trên phố. Xe chạy bon bon trên đường lớn, gió ù ù bên tai, tiếng còi xe inh ỏi xung quanh, tiếng ồn ào của phố thị rơi vào tai cô khiến tâm trạng cô cực kỳ thư thái. 

Ngoài vỉa hè chỗ lối vào công ty có một xe bán bánh mì. Minh Tuệ tấp xe lại, mua một ổ bánh mì chả rồi chạy thẳng xuống hầm giữ xe. Chú bảo vệ hầm xe nhìn thấy biển số lạ, người lái tuy đeo khẩu trang kín mít nhưng trông cũng còn trẻ bèn quan tâm một câu: “Con gái là nhân viên mới hả con?”

Minh Tuệ chào chú rồi đáp: “Dạ con làm ở đây lâu rồi chú. Bình thường con đi ké xe, nay mới tự chạy.”

Chú bảo vệ gật gù: “À à. Thôi con tranh thủ lên nhanh đi, sắp vô làm rồi.”

Minh Tuệ chào chú rồi vào thang máy lên lầu. Thang máy dừng lại ở sảnh chính, cô xách theo bánh mì đi thẳng vào văn phòng. Lúc đi, cô cảm thấy hình như tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm thì hơi mất tự nhiên. Nếu là vì mấy lời mắng chửi nguyền rủa trên mạng thì cũng không đúng. Cô bị chửi hai tháng rồi bọn họ cũng không kỳ lạ thế này. Ánh mắt cô liếc về phía đồng hồ treo tường, tám giờ đúng, vừa kịp giờ làm, đâu có trễ đâu.

Mãi đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại Minh Tuệ mới thấy thoải mái hơn một chút. Cô vui vẻ mở giấy gói, bắt đầu vừa gặm bánh mì vừa lướt điện thoại. Trên mạng bây giờ toàn là mấy tin giật tít câu view chuyện tham nhũng, công an còn đang điều tra mà cư dân mạng đã phán như đúng rồi, có rất nhiều người còn nhắn tin đến tài khoản cá nhân của cô với những lời đe dọa rùng rợn. Minh Tuệ lướt lướt, nghĩ một hồi thì quyết định xóa luôn tài khoản, lập tài khoản mới để tiện giải trí.

Trong văn phòng yên tĩnh thoải mái, bên ngoài sảnh thì đã xôn xao cả lên. Tốp năm tốp ba tụm lại bàn tán xì xào.

“Anh thấy gì không? Hôm nay phó tổng giám đốc đi làm sát giờ hành chính kìa.”

“Lạ ha. Bình thường thấy chị ấy như kiểu cuồng công việc ấy, sớm tinh mơ đã tới công ty, ngày nào cũng tăng ca đến tối muộn. Bữa nay có chuyện gì hả ta?”

“Nãy tui thấy mắt chị ấy thâm xì, không lẽ đêm qua thức khuya nên dậy trễ?”

“Bà thấy chị ấy thức khuya bao nhiêu năm có bao giờ dậy trễ đâu. Tui nghi là có chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Thất tình đó. Bà không biết hả, cô hai Lan với anh Phú công khai hẹn hò rồi. Nghe đồn hồi xưa chị Tuệ thân với anh Phú, ai cũng tưởng là một cặp, hình như chị còn yêu thầm người ta đó.”

Mọi người gật gù, còn muốn nói tiếp thì thấy thư ký của Châu của Minh Tuệ đi tới, bèn ngậm miệng quay lại công việc. Chỉ chờ khi Châu vừa đi, màn hình máy tính của cả sảnh đồng loạt chuyển sang giao diện nhóm chat.

Dù sao thì drama của sếp, không hóng thì phí của trời.

Châu đi vào văn phòng, bắt gặp sếp mình đang ngồi khoanh chân trên ghế, tay cầm bánh mì tay cầm điện thoại cười khúc khích. Chị sững người mất hai giây mới đi vào: “Đây là lịch trình hôm nay của em, với cả bên đối tác gửi bản thảo hợp đồng tới, chị gửi cho em rồi, em ăn xong thì xem qua nha.”

Minh Tuệ ngẩng đầu, đáp một tiếng sau đó mới nói: “Chị Châu, em nhờ chị cái này xíu.”

“Có chuyện gì sao?”

Minh Tuệ thả chân xuống xỏ lại vào dép, cười cười: “Em muốn từ chức, chị chuẩn bị giấy tờ cần thiết giúp em với.”

Châu ngạc nhiên: “Sao đang yên đang lành lại từ chức?”

Minh Tuệ: “Ba đã quyết định giao công ty cho Lan rồi. Bây giờ ai cũng kêu em mặt dày cướp của người khác bị quả báo, em còn ở lại làm gì?”

Châu còn hơi do dự nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Minh Tuệ, chị vẫn đồng ý. Châu đã đi theo Minh Tuệ từ khi cô mới vào công ty, chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của cô gái nhỏ này, cũng biết rõ cô có bao nhiêu ấm ức. Từ lâu chị đã biết tổng giám đốc chỉ xem Minh Tuệ như một công cụ kiếm tiền, lót đường cho con gái ruột. So với Minh Lan chỉ biết gây rối, dùng vẻ ngây thơ yếu mềm để nhận được sự giúp đỡ của người khác, chị càng ngưỡng mộ sự thông minh và quyết đoán của Minh Tuệ. Trong lòng chị, Minh Tuệ không nên bị trói chân ở nơi này làm công cụ cho người khác, cuối cùng chẳng nhận được gì. Cô nên được tỏa sáng, được nhiều người kính nể. Vậy nên khi biết cô muốn từ chức, dù hơi bất an nhưng chị vẫn ủng hộ.

Minh Tuệ thấy Châu đã đồng ý thì càng vui vẻ, há miệng gặm một miếng bánh mì to. Mùi thơm của pate và nước tương ngào ngạt trong khoang miệng làm tâm trạng người ta trở nên thoải mái. Châu vỗ vai cô, mỉm cười: “Chúc em hạnh phúc với con đường của mình.”

“Cảm ơn chị.”

Chị Châu làm việc rất nhanh, đến đầu giờ chiều, mọi thủ tục từ chức đã hoàn thành, chỉ thiếu mỗi chữ ký của tổng giám đốc. Minh Tuệ cầm đơn, đi lên lầu, dừng trước cửa văn phòng của Phạm Văn Chí, gõ nhẹ mấy tiếng. 

“Vào đi.”

Minh Tuệ đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến trước bàn làm việc, đặt đơn xin từ chức lên rồi nói: “Thưa ba, con muốn từ chức.”

Người đàn ông trung niên cầm tờ đơn lên, ánh mắt tràn đầy khinh thường nhìn qua nhìn lại. Từ sáng ông đã nghe được chuyện Minh Tuệ muốn từ chức từ phòng nhân sự, lúc đó ông chỉ cho rằng người ta đồn bậy. Trong mắt ông, Minh Tuệ là kẻ tham công tiếc việc, mục tiêu là công ty này còn chưa đạt được, sao dám bỏ việc. Nào ngờ cô làm thật, còn tự đem đơn lên cho ông ký. Cơn nóng giận xộc thẳng lên não, ông vớ cái ly sứ trên bàn ném mạnh. Ly sứ vỡ nát, ông quát lên: “Tao nuôi mày mười ba năm trời, bỏ công bỏ sức đào tạo mày đến ngày hôm nay, bây giờ mày nói bỏ là bỏ hả? Mày có còn coi tao là ba mày không?”

Minh Tuệ bình tĩnh đáp: “Con vào công ty năm năm, số tiền kiếm được đủ để ba nuôi lớn ba đứa trẻ như con, con cảm thấy mình không mắc nợ ba. Nhưng cái gì ra cái đó, con không muốn mang tiếng là đồ vô ơn. Sáng nay con đã hẹn với bên uỷ ban rồi, chốc nữa sẽ có người đến đây làm thủ tục tách khẩu.”

“Mày nói gì? Mày còn dám đòi tách khẩu? Tao cho mày biết, tách khẩu rồi, một xu thừa kế mày cũng đừng hòng nhận!”

Minh Tuệ lại đáp: “Con không cần tiền thừa kế, ba cứ để đấy cho con ruột ba đi. Hôm qua con chiếu theo ghi chép, suốt mười ba năm qua, tất cả những chi phí gia đình bỏ ra cho con, từ ăn mặc ở đi lại đến học hành con đều tổng hợp hết rồi, cộng thêm phí dưỡng lão theo quy định, chuyển hết vào trong thẻ này. Mười ba năm qua, cảm ơn ba mẹ đã nuôi con lớn, dù con biết mọi người không thương con, con vẫn nợ mọi người. Bây giờ con trả lại hết, mong ba để con được rời đi.”

Cha Chí tức giận đến mức run người, ông nhìn tấm thẻ ngân hàng và ghi chép chi tiêu suốt mười ba năm qua mà không nói nên lời. Bản ghi chép là một xấp tài liệu dày cộp, ghi rõ từng phút, từng đồng gia đình ông đã tiêu cho cô, không ngờ được đứa nhỏ bình thường thích lấy lòng ông lại âm thầm tính toán chi ly như vậy, cứ như xem ông như một nhà đầu tư, xong việc thì trả lãi. Mà ông lại không thể phản bác được vì chính ông chưa từng xem cô là con. Trẻ mồ côi thường nhạy cảm, có lẽ từ khi được đón về, cô đã biết mình không được chào đón. Ông không cam tâm. Con trai cả của ông làm bác sĩ, không thể nối nghiệp ông, con gái ruột thì vừa vô dụng vừa phá hoại, con trai út nằm liệt giường, chỉ có Minh Tuệ là cây hái tiền của ông. Ông vốn định để mấy năm nữa, chờ cho Minh Tuệ đưa công ty của ông phát triển đến mức cao nhất, ông sẽ giao lại cho con ruột rồi đuổi Minh Tuệ đi. Nào ngờ bây giờ Minh Tuệ muốn cắt đứt, ông lại không thể ngăn cản. Nếu cô kiện ông tội bạo hành trẻ em, với bằng chứng là cả người đầy sẹo của cô, cả nhà ông sẽ tiêu tùng.

Minh Tuệ im lặng nhìn dáng vẻ tức mà không làm gì được của ông, trong lòng hơi xót xa. Hóa ra mười ba năm qua cô cố gắng như vậy lại chẳng bằng mấy đồng tiền trong mắt ông. Ngay sau đó nhân viên của ủy ban phường đến, thủ tục tách khẩu suôn sẻ, Chí đành ký đơn từ chức của Minh Tuệ, từ đây cắt đứt mọi mối liên kết giữa bọn họ.

Xong xuôi mọi thứ thì vừa hay đến giờ tan làm, Minh Tuệ xuống thẳng nhà xe, lúc gặp chú bảo vệ, cô còn chào một tiếng. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ trên các tòa nhà chọc trời của thành phố, phủ lên dòng người tan tầm vội vã. Còi xe inh ỏi trên những khúc tắc đường, trẻ con tan học luồn lách trên vỉa hè. Cô vui vẻ hòa vào tuyến đường giờ cao điểm, để bản thân được bao bọc trong sự sống, trong lời tạm biệt của hoàng hôn.

Trong nhà không có người. Cha Chí với anh trai tăng ca rồi, mẹ Hảo thì chắc lại dắt Minh Lan đi đâu chơi, có lẽ phải tối muộn mới về. Minh Tuệ đi thẳng lên lầu, vào phòng xếp hành lý. Cô không mang đi quá nhiều. Một điện thoại một laptop một ví tiền với hai bộ quần áo mặc ở nhà, xếp vào một ba lô vẫn còn thừa nhiều chỗ. Xong việc cô mới vào giỏ hàng trên ứng dụng mua sắm, chọn thanh toán toàn bộ rồi điền địa chỉ căn nhà dưới quê.

Hai năm trước Minh Tuệ có mua một miếng đất thổ cư và bốn mẫu rẫy điều ở dưới quê, nhà đã xây xong, rẫy thì thuê người làm, thu nhập cũng kha khá. Hồ sơ sửa tên đã gửi về quê, bỏ đi họ Phạm của cha nuôi, chỉ để lại cái tên Minh Tuệ được thầy đặt cho. Nếu muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, cô muốn mình phải bỏ hết mọi sự liên kết với những nhân vật trong sách, rời khỏi thành phố này. Điều này cũng chẳng có gì miễn cưỡng cả. Từ lâu Minh Tuệ đã muốn về quê sống. Cô không thích cuộc sống vội vã của thành phố, không thích công việc mà cha Chí ép cô làm. 

Minh Tuệ đi dọc theo hành lang, vào một căn phòng ở bên trái. Trong phòng chứa đủ loại thiết bị y tế, điện tâm đồ ở đầu giường kêu tít tít. Trên giường có một cậu trai trẻ đang nằm, có lẽ vì ở trạng thái thực vật quá lâu, tuy đã hai mươi tuổi nhưng cơ thể gầy nhom teo tóp, trông nhỏ như học sinh cấp hai.

Con trai út trong nhà tên là Minh Quang. Năm mười một tuổi bị ngã cầu thang, đầu đập vào cạnh tủ trang trí, trở thành người thực vật. Hôm đó chỉ có Minh Tuệ và cậu bé ở nhà, đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét, chạy xuống thì thấy em trai đã nằm bất động. Cô sợ hãi kêu cứu, giúp việc trong nhà phát hiện bèn báo với ông bà chủ. Camera trong nhà lại đột nhiên bị hư, một cô giúp việc trẻ lại liên tục khẳng định nhìn thấy Minh Tuệ đẩy em trai xuống. Không có bằng chứng, Minh Tuệ giải thích chẳng có ai tin. Mẹ Hảo hận cô, muốn đuổi cô ra khỏi nhà nhưng cha Chí vẫn muốn lợi dụng cô nên ép chuyện này xuống. Từ đó, Minh Tuệ trở thành đối tượng bị ghẻ lạnh, ai cũng có thể bắt nạt cô, mẹ Hảo nổi giận sẽ đánh cô. 

Không một ai nghe cô giải thích, không một ai chịu tin tưởng cô. Mà người duy nhất sẵn sàng nghe cô nói, đã bất động trên giường nhiều năm lắm rồi.

Minh Tuệ nắm bàn tay gầy guộc của cậu, nhỏ giọng thì thào: “Chị phải đi rồi, sau này cũng không về nữa. Nếu em tỉnh lại, hãy sống thật tốt nhé.”

Chàng trai trên giường không động đậy. Minh Tuệ giấu đi bi thương trong mắt, quay lưng đi.

Cô đeo ba lô, dắt xe ra cổng. Cô giúp việc thấy vậy thì hỏi: “Cô Tuệ, tối rồi cô còn đi đâu thế, chưa ăn tối nữa mà?”

Minh Tuệ cười đáp: “Con về nhà của con, cô ở lại giữ gìn sức khỏe.”

Nói rồi cô lập tức nổ máy, biến mất trong bóng đêm dần buông.

Đường về tuy xa, nhưng biết đích đến là nhà, cô cảm thấy bóng đêm cũng không đáng sợ lắm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp