Nữ Phụ Độc Ác Giác Ngộ Rồi

Chương 1: Đốt sách


2 tháng

trướctiếp

Đó là một đêm hè yên tĩnh.

Ánh trăng bạc mon men đậu bên bệ cửa sổ, óng ánh trên hạt sương tí hon giữa cánh hoa cúc họa mi mềm mại. Có cơn gió len qua cánh cửa sổ khép hờ, âm thầm nâng tấm rèm mỏng, để ánh trăng tràn vào căn phòng tối, soi sáng một góc tĩnh mịch.

Trên ban công là một thiếu nữ đang đứng, ngẩng đầu nhìn vầng trăng bạc. Gió mơn man trên làn tóc cô, trên tà váy ngủ tối màu. Trong mắt cô phản chiếu ánh trăng, là điểm sáng duy nhất giữa con ngươi đen thăm thẳm.

Vào những đêm trăng tĩnh lặng, lòng người lại đau đáu nỗi nhớ quê.

Năm nay Minh Tuệ đã hai mươi ba tuổi, cũng đã mười ba năm kể từ khi cô được cha mẹ nuôi đón lên thành phố. Mẹ ruột cô có mang cô ở thời tuổi trẻ bồng bột, sau đó bỏ cô trước cổng chùa rồi biến mất. Cô được các sư thầy nuôi lớn, tên cũng là thầy Trụ trì đặt cho. Đến năm mười tuổi, cha mẹ nuôi của cô trong một chuyến du lịch xuống tỉnh lẻ, viếng thăm ngôi chùa này, dường như thấy cô giống với đứa con gái đã mất tích của mình, bèn ngỏ ý nhận nuôi.

Phạm Văn Chí là một doanh nhân giàu có, ông với vợ là Nguyễn Xuân Hảo sinh được ba người con, hai trai một gái. Minh Lan là con thứ, lại là đứa con gái duy nhất nên nhận được tất cả sự yêu thương chiều chuộng của gia đình. Không may thay khi cô bé tròn mười tuổi lại bị bắt cóc. Gia đình tìm kiếm khắp nơi không có tung tích, ai cũng đau lòng. Mẹ Hảo là người mê tín, đi khắp các chùa chiền nổi tiếng trong thành phố và các tỉnh lân cận cầu khẩn, tuy không có kết quả, lại nhận về một đứa con nuôi trạc tuổi chính là Minh Tuệ.

Minh Tuệ rất biết ơn cha mẹ mới, ngày nào cũng nỗ lực học tập, cố hết sức lực trở thành một đứa con ngoan trong mắt gia đình, cho dù thứ cô nhận lại chỉ là sự thờ ơ.

Cha mẹ nuôi cho cô ăn học, cuộc sống không phải thiếu thốn, nhưng chưa bao giờ quan tâm cô sống thế nào, thậm chí khi cô bị sốt cao suýt mất mạng họ cũng không hay biết.

Anh cả vẫn luôn nhớ nhung đứa em ruột, coi Minh Tuệ là cái gai trong mắt, ngày nào cũng tìm cách gây khó dễ cho cô.

Em trai út rất ngoan ngoãn, cũng rất thương Minh Tuệ, nhưng không lâu sau đó lại bị ngã cầu thang, thành người thực vật.

Minh Tuệ có tài năng kinh doanh, điều này là cha nuôi phát hiện, từ đó cô bị ép học kinh tế, học rất nhiều kiến thức phức tạp mà một học sinh cấp ba không tài nào chịu nổi. Vừa lên đại học đã bị đẩy vào công ty làm việc, làm quần quật từ sáng đến tối, một ngày chẳng ngủ được ba tiếng.

Nhưng Minh Tuệ không giận. Mẹ nuôi ghét cô, cô vẫn hiếu kính với bà. Cha nuôi lợi dụng bóc lột sức lao động của cô, cô vẫn ngoan ngoãn cố gắng vì ông. Anh trai chê cô phiền phức, cô bèn nỗ lực tránh xuất hiện trước mặt anh. Em trai sống thực vật, cô tận tình chăm sóc.

Cho đến cái ngày sinh nhật hai mươi tuổi, Minh Lan được tìm về.

Có lẽ là sự gắn kết của huyết thống, cô ta không cần làm gì cả cũng có thể dễ dàng có được tình yêu của tất cả mọi người.

Minh Lan thích một món đồ đắt tiền, mẹ Hảo sẽ lấy tiền Minh Tuệ kiếm được mua hết cho cô ấy. Minh Lan làm thất lạc hợp đồng khiến công ty mất hàng tỷ đồng, cha Chí cười xòa bảo không sao rồi bắt Minh Tuệ đi xử lý. Minh Lan vừa khóc, anh trai sẽ dỗ dành rồi la mắng Minh Tuệ dù chẳng liên quan gì đến cô.

Hai năm trước, Minh Tuệ tìm được mẹ ruột, lúc này bà đã có gia đình mới, không có ý định nhận lại đứa con đã từng bỏ rơi.

Minh Tuệ ngẩng đầu nhìn trăng, thầm thở dài.

Thành phố rộng lớn như vậy, cô lại chẳng biết lấy một chốn dung thân.

Đột nhiên một cơn gió mạnh quét tới, thổi tung rèm cửa. Mây đen từ đâu kéo đến, vây kín bầu trời, che khuất ánh trăng. Minh Tuệ vịn vào lan can để đứng vững, còn chưa kịp định thần, một bóng người đã xuất hiện phía sau.

Đó là một cô gái, đứng trong khoảng tối của căn phòng. Trên người cô mặc bộ đồ tù kẻ sọc, tóc tai rũ rượi, sắc mặt trắng bệch như xác chết. Minh Tuệ nhìn kỹ, phát hiện người này có gương mặt giống mình như đúc.

Lẽ ra lúc này cô nên sợ hãi, nên hét toáng lên hoặc tìm đường trốn, nhưng kỳ lạ thay cô vẫn bình tĩnh. Trong thâm tâm có một cảm giác, người trước mặt sẽ không làm hại cô.

Quả nhiên, bóng người đó mở miệng: “Xin chào. Mình là cậu, đến từ tương lai.”

Minh Tuệ tưởng như đang mơ, cô không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm bóng người đó.

Bóng người dường như biết cô sẽ phản ứng như vậy, lại tiếp tục nói: “Chuyện này có thể rất khó tin, nhưng mình chính là cậu của hai năm sau. Và mình đã chết rồi. Chết trong tù. Bị tù nhân cùng phòng đánh chết.”

“Vì sao?” - Minh Tuệ hỏi.

"Mình bị oan. Có kẻ làm giả hồ sơ, tố mình tội tham nhũng. Quốc Phú là người tìm luật sư, nâng mức hình phạt của mình thành chung thân. Sau đó cậu ta bỏ tiền ra lệnh cho mấy tù nhân cùng phòng với mình, để bọn họ đánh mình. Sau một tuần, mình chết vì vỡ hộp sọ."

Minh Tuệ bước về phía bóng người, nhìn thật kỹ, phát hiện quả thật trên đầu bóng người có một mảng máu lớn, cả người cũng đầy rẫy vết thương. Cô muốn chạm vào bóng người, nhưng tay lại xuyên qua, bắt vào khoảng không.

“Cậu đã khổ sở nhiều rồi.”

Bóng người tiếp tục nói: “Lúc chết, mình rơi vào một không gian khác, tìm được thứ này. Chắc cậu sẽ cần.”

Nói rồi, một quyển sách dày cộp rơi xuống đất. Minh Tuệ cúi xuống nhặt lên, thấy trên bìa sách có mấy chữ: “Thiên kim trở về: nam thần lạnh lùng yêu tôi đến điên dại.”

Minh Tuệ: …

Truyện ngôn tình?

Bóng người lại nói: “Mình không thể ở lại đây được nữa. Phần còn lại giao cho cậu. Hãy sống thật tốt nhé.”

Minh Tuệ còn muốn nói gì đó, bóng người đã biến mất. Mây tan trăng lại sáng, kéo cái bóng của cô trải dài trên mặt sàn lạnh lẽo.

Một ngọn đèn vàng nhạt bật sáng ở đầu giường. Minh Tuệ tựa lưng vào gối, nương theo ánh đèn ấm áp, lật mở những trang sách đầu tiên. Trong đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách soàn soạt chốc chốc lại vang lên khều nhẹ vào màn đêm.

Mặt trời ló dạng phía hừng đông, vô số chùm sáng đánh tan đêm tối, cùng với cơn gió bình minh đánh thức vạn vật. Không gian bắt đầu xuất hiện âm thanh. Có tiếng chim líu ríu ở ngọn cây nào. Có tiếng cửa phòng đóng mở lạch cạch. Tiếng mấy cô giúp việc chuẩn bị bữa sáng dưới bếp. Xa xa có tiếng ai rao vọng về từ những gánh hàng rong. Có tiếng chó sủa người qua đường trong con hẻm nào. Có tiếng động cơ xe nối nhau trên đường lớn.

Một ngày mới đã bắt đầu.

Minh Tuệ đóng sách lại, tháo gọng kính đen trên mặt xuống, hai đầu ngón tay day day đầu chân mày, muốn khiến đôi mắt nhoè đi vì thiếu ngủ đỡ hơn một chút. Cả một đêm, cô đã đọc hết quyển sách, cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thế giới này là một quyển tiểu thuyết.

Chính xác hơn, đây vốn dĩ là thế giới thật, nhưng đã bị một thế lực nào đó cưỡng chế thay đổi, trở thành nội dung giống như trong tiểu thuyết.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này là Minh Lan. Minh Lan vốn đang sống hạnh phúc cùng gia đình, bỗng nhiên vào năm hai mươi tuổi được cha mẹ ruột tìm về mới biết mình là con gái thất lạc của một gia đình giàu có. Sau khi nhận lại cha mẹ ruột, Minh Lan phát hiện trong thời gian mình mất tích, cha mẹ đã nhận nuôi một người bằng tuổi tên là Minh Tuệ. Minh Tuệ tính tình lầm lì u ám, không được lòng người trong nhà. Ngược lại, cô là một doanh nhân cực kỳ xuất sắc. Hai mươi tuổi đã đem lại cho công ty hàng chục hợp đồng tỷ đô, danh tiếng trên thương trường không ai không biết, giữ chức phó tổng giám đốc của công ty. Khi Minh Lan gặp cô, chỉ cảm thấy áp lực đè nặng không thở nổi. 

Khác với Minh Tuệ, Minh Lan là một cô gái hoạt bát đáng yêu, bề ngoài xinh đẹp, tính tình hòa nhã, tuy có hơi hậu đậu ngốc nghếch nhưng vẫn dễ dàng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Không lâu sau khi trở về, cha Chí đã quyết định giao công ty cho cô ấy thừa kế, cũng vì vậy khiến cho Minh Tuệ ghen ghét đố kỵ mà tìm cách ngáng chân. 

Trong một lần đến công ty, Minh Lan gặp nam chính Quốc Phú, vì dáng vẻ hậu đậu đáng yêu, đã thành công lọt vào mắt xanh của anh chàng. Từ đó bắt đầu tình yêu ngọt ngào hồng phấn. Tuy nhiên, Phú lại là bạn thân từ nhỏ của Minh Tuệ, mà Minh Tuệ lại yêu thầm anh ta, từ đó đẩy mâu thuẫn của câu chuyện lên đến đỉnh điểm.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Minh Tuệ đã tìm được một số chỗ khả nghi.

Ví dụ như chuyện Minh Tuệ yêu thầm Quốc Phú là hoàn toàn sai sự thật. Cô có thể khẳng định mình không có một chút rung động nào với anh ta, thậm chí thời gian trước cô còn giúp anh ta theo đuổi người khác. Hoặc như chuyện cô tham nhũng vốn đầu tư của dự án tòa cao ốc trung tâm gây thiệt hại hàng trăm tỷ cũng là vu khống. Quả thật hai tháng trước có người nặc danh tố cáo cô khiến cô bị bạo lực mạng suốt thời gian qua, cô đã báo với cơ quan chức năng, kết quả điều tra vẫn đang ở hướng có lợi dù chưa công bố. Chuyện ba năm qua cô liên tục hãm hại Minh Lan càng không đúng. Một ngày Minh Tuệ bận đầu tắp mặt tối, đến thời gian ngủ còn không có, lại còn phải xử lý rắc rối do cô ta bày ra. Bình thường nhìn thấy Minh Lan, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, làm gì rảnh mà bày kế hãm hại. 

Thật nực cười, tác giả của cuốn sách này tự ý sử dụng con người trong thế giới này, thay đổi nhận thức của họ, bẻ cong sự thật, khiến người vô tội bị cả xã hội tẩy chay, kẻ gây họa trở thành bảo bối quý giá ai cũng yêu quý. Minh Tuệ rõ ràng là một người sống sờ sờ, cả đời chưa từng làm chuyện trái lương tâm, vậy mà lại trở thành kẻ nham hiểm độc ác trong miệng người đời.

Bây giờ thì những việc khó hiểu thời gian qua cũng đã có lời giải đáp rồi. Lý do vì sao cha mẹ nhận cô về lại đối xử như kẻ ăn người ở, vì sao anh trai lại ghét cô như vậy, vì sao tất cả mọi người đều cho rằng là cô hại em trai mà chẳng thèm nghe cô giải thích, vì sao cô cống hiến hết mình cho xã hội lại bị cộng đồng mạng đòi đánh đòi giết, tại sao cô chưa từng hại ai nhưng tất cả mọi người đều xem cô là người xấu.

Bởi vì cô là nữ phụ độc ác. Mà nữ phụ độc ác thì đáng phải chết.

Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang hun nóng mặt đất, thành phố bừng bừng sức sống, nhịp sống vội vã quen thuộc của những người lao động bình thường. Họ không xuất hiện trong cốt truyện, không bị ảnh hưởng, có thể tự do sống cuộc đời của chính mình. 

Minh Tuệ bước ra ban công, tắm mình trong ánh ban mai rực rỡ. Mặt trời rọi vào trong đôi mắt cô, xua tan tất cả u ám mờ mịt, tròng mắt lóe lên ánh sáng, cũng tràn đầy sức sống như ngày mới vậy. Cô ấn bật lửa, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, hừng hực nhảy múa. Lửa liếm lên trang sách, lập tức phực cháy, nóng bỏng, rực rỡ.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, Minh Tuệ buông tay, tro tàn cuốn theo chiều gió, bay đi xa. 

“Tôi sẽ không trở thành một kẻ độc ác. Tôi sẽ sống cuộc sống thuộc về chính tôi. Không một gông xiềng nào có thể trói buộc được tôi. Tôi sẽ sống.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp