9.
Trường học bỏ rất nhiều tiền, hiệu trưởng cũng cực kì cố gắng.
Huấn luyện viên quân sự đều là sĩ quan đang phục vụ trong quân đội.
Khóa huấn luyện cũng rất khác, có huấn luyện dã ngoại, sinh tồn nơi hoang dã, hai bên đối kháng với nhau.
Tiêu Lâm từ lính đặc chủng chuyển về thành phố làm giáo quan, bây giờ là giáo quan chính dẫn đội.
Trước kia khi nhập ngũ, mẹ anh cầm d.ao không cho anh đi.
Bây giờ công việc này lại là mẹ anh cầm d.ao ép anh đến.
Nhà họ Tiêu có hai đứa con, mẹ Tiêu thật sự xem Lý Gia Gia giống như con gái của mình.
Không nói quá chút nào, thậm chí bà ấy còn muốn đổi con với nhà lão Lý.
Hai đứa con trai ba năm năm không biết đường nhà ai muốn thì lấy đi, Lý Gia Gia nhà người ta trời mưa còn biết chạy vào trong, đói còn biết về nhà ăn cơm.
Xem đi, ngoan với đáng yêu biết bao nhiêu chứ?
Lý Gia Gia vào đại học phải học quân sự, mẹ anh nghe xong đã đau lòng khóc không biết bao lần, vừa quay đầu đã ép con trai đến chỗ này, còn nói anh phải nhường nhịn Lý Gia Gia chút.
Trước khi đến đây Tiêu Lâm cũng không nghĩ nhiều.
Cô gái trong trí nhớ anh đúng là vừa mềm mại vừa yếu ớt.
Đóa hoa được chăm sóc trong nhà hai mươi năm không dầm mưa dãi nắng đúng là cần được chăm sóc kĩ càng.
Nhưng điều khiến đội trưởng Tiêu ngàn lần không ngờ chính là...
Ngày quân sự tiếp theo, Lý Gia Gia chạy.
10.
Bố tôi là một người đàn ông có chính kiến.
Khi nghe tôi than thở khóc lóc cầu xin đủ kiểu, ông do dự mềm lòng một lát nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý cho tôi trốn quân sự.
Lý do là "Lý Gia Gia con mập lên rồi, giảm béo một chút cũng tốt”.
Tôi: “?” Đây là lời người nói sao?.
Đam Mỹ Cổ ĐạiTự bố nghe thử đi, thật sự sao?
Thấy không thể trông chờ gì vào bố ruột, tôi cắn răng, gọi cho một người khác.
Đối phương nhận máy rất nhanh, giọng nói lười biếng vang lên: “Ừm?”
“Anh trai.” Tôi ăn nói khép nép, vô cùng nịnh nọt: “Bố có ở nhà không?”
“Bố?”
Đối phương nghe xong từ này thì bật cười: “Lý Gia Gia, cậu định gả đến nhà tôi thật đấy à? Gọi thân thiết như thế này không phải lừa đảo thì cũng là có việc cần nhờ vả!”
Tôi: “Nghe lời cậu nói kìa, miệng chó không nhả được...”
“Hửm?”
Tôi: “...Đúng là lời hay lẽ phải, mình sẽ nhanh chóng lấy thân báo đáp, tối nay mình đến nhà cậu bá vương ngạnh thượng cung (1).”
(1) “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”; mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” [aka “rape”]; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” đặng thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bớt nói láo đi cho tôi nhờ.” Đối phương ung dung nói: “Rốt cuộc là thế nào?”
Tôi khẩn trương xoa tay.
“Hứa Nguyên Sinh.” Tôi cười ha ha: “Cầu bật hack!”
Hứa Nguyên Sinh chính là bạn cùng bàn thi được 655 điểm của tôi.
Quan hệ của chúng tôi rất đặc biệt, không bình thường.
Muốn hỏi vì sao không bình thường à, tôi xem người ta là bạn cùng bàn, người ta lại muốn làm bố tôi.
Ngày trước tôi trốn học đi net, Hứa Nguyên Sinh mang theo bố tôi tìm đến tận nơi, bố tôi còn chưa ra tay mà cậu ấy đã đánh tôi kêu trời than đất rồi.
Bố tôi còn chưa tức giận cậu ấy đã giận đến tím cả mặt.
Hứa Nguyên Sinh tức đến sùi cả bọt mép, vừa đánh vừa gào thét: “Cậu cmn dám trốn học à! Chính cậu nghĩ xem có xứng đáng với tôi không hả! Lý Gia Gia, cậu không muốn học thì cậu nói thẳng ra, tôi đây trực tiếp tiễn cậu đi thỉnh kinh! Miễn cho cậu sau này chịu khổ!”
“Cậu cmn còn dám nữa không? Cậu còn dám không?”
Cậu ấy ra tay đánh cho trời đất trong mắt tôi cũng trở nên nghiêng ngả.
Bố tôi ở bên cạnh trợn mắt há mồm, ông chủ quán net mang t.huốc lá đến, hai người ngồi xem tôi bị đánh, sau đó lại nhìn tôi bị kéo như bao tải về trường đi học tiếp.
Thật ra nắm đấm của bạn cùng bàn tôi rất có tác dụng.
Năm tôi học lớp mười, có cộng cả sáu môn lại cũng chưa được 200 điểm.
Không ngờ thi đại học lại được 433 điểm.
Nói từng bước tiến bộ là không đủ, phải nói là nghịch thiên cải mệnh mới đúng.
Mà Hứa Nguyên Sinh, cứ như vậy ngậm đắng nuốt cay quản lí thành tích của tôi, chặt nát đường tình duyên của tôi, vứt truyện của tôi, cưỡng chế làm bố tôi.
Thấy sự sống còn của mình đang bị đe dọa cấp độ đỏ trong kì quân sự, bố ruột không trông cậy vào được.
Bố hoang ngồi cùng bàn của tôi cứ như vậy mà xuất hiện.
11.
Thật ra Hứa Nguyên Sinh cũng không muốn dung túng cho tôi hết ăn lại nằm.
Nhưng vừa nghe tôi nói giáo quan chính là ai, cậu ấy lập tức lái xe đến trong đêm.
Nhà họ Hứa ba đời làm y, có thể nói là nhà nhà tin tưởng.
Mẹ Hứa bố Hứa cô Hứa bác Hứa dì Hứa chú Hứa, tất cả đều là bác sĩ, từ khoa nhi đến khoa mắt lại chuyển qua khoa não, tất cả đều đầy đủ.
Cho nên khi bố ruột bỏ rơi, anh trai kia chính là ánh sáng duy nhất của tôi.
Chỉ là tôi không ngờ...
Lúc đầu tôi chỉ muốn chẩn đoán thiếu m.áu gì đó.
Kết quả Hứa Nguyên Sinh mang cho tôi giấy chẩn đoán bệnh tâm thần.
Nhìn giấy xin nghỉ mình hằng đêm mong ước, tay tôi bắt đầu run rẩy.
Giỏi, rất giỏi.
“Bố mẹ tôi không ở nhà, có mình anh trai tôi thôi.”
Hứa Nguyên Sinh híp mắt cười: “Chịu khó dùng đi.”
Mặt tôi xám lại, nắm chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nói: “Bực bội, nôn nóng, có khuynh hướng b.ạo lực, tự kỉ, lưỡng cực... Cậu viết tất cả những bệnh tâm thần mình biết cho tôi đấy à?”
Anh trai kia còn rất thẳng thắn mà gật đầu: "Đúng vậy! Nếu lỡ người ta không đồng ý thì sao?”
Tôi cạn lời: “...Nếu như trường học cho tôi nghỉ thì sao?”
Hứa Nguyên Sinh mỉm cười: “Yên tâm, chẩn đoán khỏi cũng đơn giản thôi.”
Tôi: “?’”
Đây là chuyện người nên làm sao?
Bố ruột bỏ rơi, bố hoang lật kèo.
Tôi tức đến muốn ngã ngửa ra sau: “Hứa Nguyên Sinh! Cậu cmn thật đúng là người...”
“Hả?”
Thái tử chỉ dùng một câu đã dập tắt ngọn lửa của tôi: “Vậy tôi đi nhé?”
Tôi lập tức sụp đổ.
Đi, không thể để cậu ấy đi được.
Nếu cậu ấy đi rồi tôi chỉ còn đường vào nhà máy làm công mới tránh được Tiêu Lâm.
Cái này ai mà gánh cho nổi chứ?
Tôi kiên cường nhận lấy sổ khám bệnh tâm thần, chịu đựng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần của thầy chủ nhiệm làm giấy miễn quân sự.
12.
Thầy chủ nhiệm vẫn nhớ rõ tôi.
Ông ấy nhận ra tôi là một trong hai sinh viên trộm lấy đồ ăn ngoài bị bắt gặp.
Hôm qua còn gan to bằng trời.
Hôm nay đã thành người có bệnh thần kinh.
Ông chú trung niên sờ đến trọc cả đầu, vô cùng cẩn thận nhìn tôi: “Bạn học, tôi không biết... tình huống của em, người không biết không có tôi, đợi em quay lại trường rồi thầy sẽ tự mình bỏ tiền mời em ăn cơm hộp nha!”
Trong lòng tôi rất cảm động.
Nhưng bây giờ tôi là một bệnh nhân tâm thần với giấy chẩn đoán của bệnh viện top ba thành phố.
Cho nên tôi chỉ có thể dốc hết khả năng diễn xuất của mình ra nhìn ông ấy với ánh mắt âm u nhất, cứ như vậy nhìn ông ấy chằm chằm không nói một lời.
Thầy chủ nhiệm sợ run cả người: “Không ăn cơm hộp cũng được... Em ăn gì cũng được!”
Có giấy xin phép nghỉ này, chuyện gì cũng giải quyết dễ dàng.
Các giáo viên làm việc rất nhanh chóng.
Họ cổ vũ tôi chăm chỉ uống thuốc, nghiêm túc chữa bệnh.
Ánh mắt tôi rưng rưng bày tỏ mình sẽ là một bệnh nhân tâm thần ngoan ngoãn, không gây phiền phức cho người khác.
Có thể nói cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Thầy trò là bạn tốt của nhau.
Hứa Nguyên Sinh tranh thủ thời gian hoàn thành thủ tục rồi dẫn tôi đi ra xe.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, anh zai này đã mua luôn xe ô tô.
Lúc cậu ấy lái xe đến trường điền nguyện vọng mọi người đều ồn ào bàn tán, ai cũng cảm thấy Hứa Nguyên Sinh vừa tốt nghiệp đã đi làm trai bao.
Suy nghĩ này không hợp lí chút nào, nói trắng ra là nghĩ quá.
Còn có người nói cậu ấy biết suy nghĩ cho tương lai, đỡ tốn chục năm cố gắng.
Nhưng chỉ có tôi biết họ hàng nhà người ta đều làm viện trường, ai nấy đều là chuyên gia các khoa.
Nếu như nói phú bà nào đang bao nuôi người ta...
Thì đó nhất định là mẹ cậu ấy.
Mẹ Hứa, cũng là “mẹ tôi”.
Bác gái Hứa là viện trưởng khoa huyết học, là người nắm trong tay giấy chẩn đoán thiếu m.áu mà tôi khát khao mơ ước.
Đương nhiên tôi biết đây đang là dùng người tài không đúng chỗ.
Nếu là thời điểm khác thì tôi cũng sẽ xấu hổ đến mức không nói được những lời này.
Nhưng tình huống bây giờ rất nguy cấp.
Đó chính là Tiêu Lâm đấy!
Tôi biết rõ tôi là người như thế nào, tôi không thể gặp anh thêm một giây phút nào.
Vì tôi đã có suy nghĩ xằng bậy với anh.
Chỉ cần liếc mắt nhìn anh một cái là những suy nghĩ xấu xa đó sẽ mọc lên như cỏ dại, như ong mật lao đến, như núi sắp sạt lở.
Tôi không kiềm chế được.
Nhưng tôi có thể tránh.
Hứa Nguyên Sinh cũng biết tôi là người như thế nào, vậy nên cậu ấy mới trong đêm đến cứu tôi giống như lúc trước.
Chỉ chậm một bước thôi, tôi sẽ bị cuốn vào đó, rơi vào điều mơ mộng hão huyền, vạn kiếp bất phục.
(Còn tiếp)