5.

Lấy đồ ăn ngoài bị bắt tại trận.

Tôi và Vu Hoàn có chớt cũng không chịu khai đồng bọn, chỉ nói 12 hộp cơm này là hai chúng tôi tự ăn.

Đúng là tấm gương nữ dũng sĩ tiêu biểu.

Vẻ mặt thấy chếch cũng không sờn này của hai đứa nhỏ chúng tôi khiến các sĩ quan không nhịn được mà bật cười.

Chủ nhiệm đi rồi, họ nhân từ nương tay để lại hai hộp cơm cho chúng tôi ăn.

Sau đó lại không chút nể tình mà phạt chúng tôi chạy quanh sân tập 10 vòng.

Niềm vui lúc ăn cơm lớn bao nhiêu.

Thì lúc chạy quanh sân trường lòng như tro tàn bấy nhiêu.

Vu Hoàn vừa thở dài vừa cầu xin tôi, cô ấy kêu gào thảm thiết nói: “Chị em tốt, chị gái, không phải cậu và người ta quen biết sao?”

“Van xin cậu, cậu đi xin anh ấy đi, để anh ấy thả chúng ta đi đi!”

Tôi đã chạy 5 vòng, mệt như chó sắp đi đời, chân vừa đau vừa run, bước cũng không bước được.

Nhưng miệng tôi còn cứng hơn: “Con mẹ nó chứ, hôm nay cho dù có c.hết đói, cho dù có nhảy từ nơi này xuống thì bà đây cũng không xin anh ta! Không ăn của anh ta một miếng cơm!”

Vu Hoàn kêu rên thành tiếng.

Những huấn luyện viên khác đều đi họp.

Huấn luyện viên phụ trách giám sát nhìn xung quanh, sau khi xác định bốn phía đều không bóng người thì nhanh chóng ngoắc tay với tôi: “Mau, Tiểu Gia, nghỉ một chút đi!”

Tôi nhanh chóng ngã xuống đất: “Thật là mệt.”

Vu Hoàn bị hành động này của tôi dọa sợ ngây người.

Nhưng cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều, cũng lập tức nhanh chóng nằm xuống.

Hai chúng tôi mệt mỏi ngã xuống đất thở hổn hển.

Bình thường Vu Hoàn đã lười, bây giờ mệt đến mức chịu không nổi, cảm xúc của cô ấy như đứng trên bờ vực sụp đổ: “Mình không chịu được nữa! Mình muốn nghỉ học! Cmn chứ… đúng là nghiệp chướng!”

Tôi chỉ nằm trên mặt đất chuyên tâm thở, ngực không ngừng lên xuống.

“Lát nữa họ về.” Huấn luyện viên giám sát đi đến thấy dáng vẻ như chó ngắc ngoải này của chúng tôi thì cười: “Tôi sẽ nói các em chạy xong rồi, đừng để bị lộ.”

Tôi ngã trên mặt đất nhìn anh ấy chằm chằm.

“Anh Ngôn Tử.” Tôi hỏi anh ấy: “Sao mọi người lại đến nơi này?”

“Anh Tiêu chuyển đến trường quân sự, anh ấy không nói với em sao?” Vương Ngôn cười nói: “Tiểu Gia, sau này anh Tiêu ở gần em rồi, em không cần phải mất công chạy xa như thế để thăm anh ấy nữa.”

Lời này khiến Vu Hoàn nhìn tôi với ánh mắt vô cùng thâm ý.

Không nhắc đến chuyện này còn tốt, nói đến chuyện này là tôi lại muốn bốc hỏa.

Sự giận dữ xấu hổ và nỗi thù hận khiến tôi nhảy từ dưới đất lên: “Vu Hoàn, đứng dậy, nghỉ học!”

“Cầm búa lên, chúng ta vào xưởng làm công!”

Vu Hoàn nắm lấy cánh tay tôi, ánh sáng trong mắt bắn ra bốn phía: “Gia Gia, cậu rất lạ, cậu có gian tình à?”

Tôi thiếu chút nữa bị tức chớt, tức hổn hển mắng: “Ai có gian tình với tên chó Tiêu Lâm kia chứ?”

“Mình không phải người ngu!”

Vương Ngôn phát hiện có chuyện không ổn, vô thức muốn ngăn tôi lại.

Mà lúc đó tôi đã dõng dạc phát biểu:

“Tiêu Lâm, chó cũng không cần!”

“…”

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Vu Hoàn há mồm kinh ngạc, Vương Ngôn cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Tôi mắng tên đàn ông chó kia xong thì cảm thấy sảng khoái hơn nhiều, uất ức trong lòng bay sạch sành sanh, vừa quay đầu… đã bị dọa cho run chân.

Người đàn ông chó cũng không cần không biết đến từ lúc nào, lại lần nữa bắt tôi tại trận.

Ngày thường vẻ mặt Tiêu Lâm đều lạnh như điều hòa âm độ, bây giờ lại lộ ra ý cười nhạt.

“Chạy xong mười vòng rồi?”. ngôn tình hoàn

Nghe câu hỏi c.hết người này, tôi và Vu Hoàn đồng loạt nhìn về phía huấn luyện viên Vương.

Vương Ngôn tê cả đầu, nhưng vẫn kiên trì nói: “…Báo cáo đội trưởng Tiêu, các em ấy đã chạy xong.”

Tiêu Lâm mỉm cười với chúng tôi: “Lại thêm năm vòng nữa.”

Vu Hoàn đứng tại chỗ kêu gào thảm thiết.

Mà tôi lại đứng đó rất quật cường không lên tiếng, cũng không động đậy.

Tôi hung dữ nhìn anh chằm chằm, nhìn đến khi mắt đỏ bừng lên.

6.

Thật ra để mà nói thì khoảng thời gian đó cũng không dài.

Từ khi trở mặt, tôi và Tiêu Lâm đã không gặp nhau hai năm.

Tiêu Lâm là anh trai hàng xóm nhà tôi, lớn hơn bốn năm tuổi.

Từ nhỏ thành tích của anh đã rất tốt, cuộc sống cứ vậy một đường thẳng băng.

Nhìn thế nào cũng là một hạt giống phi công tốt.

Đáng tiếc nhà anh đã có truyền thống từ trước, từ đời ông nội đã cầm s.úng lên chiến đấu, cho nên khi thi đại học đã trực tiếp chọn trường quân đội.

Mẹ anh là vợ quân nhân, bà đã chịu đủ gian khổ khi làm vợ một quân nhân, hơn hai năm nay bố anh mới chuyển nghề về nhà, vợ chồng hòa thuận gia đình vui vẻ.

Nhưng vừa quay lại đã thấy con trai mình làm quân nhân.

Tinh thần mẹ Tiêu suy sụp.

Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nhưng Tiêu Lâm lại quyết tâm nhập ngũ, ai khuyên cũng không được.

Lúc anh đi, mẹ anh cầm dép lê đánh anh, tôi lại ôm chân anh như koala giữ anh lại, vừa khóc vừa làm loạn cũng không ngăn cản được bước chân của anh.

Chuyến này anh đi đầu cũng không quay lại.

Tôi và Tiêu Lâm quen biết chắc được hơn 20 năm rồi.

Vừa là hứa hôn trong bụng mẹ, vừa là thanh mai trúc mã.

Thật ra trước kia anh rất thương tôi, xem tôi như em gái ruột của mình.

Từ nhỏ có cái gì ngon anh đều để cho tôi.

Mà tôi mắc lỗi gì phải ăn đánh thì chỉ cần hu hu khóc lớn là anh sẽ đứng ra nhận lỗi thay.

Anh che chở tôi, lần nào người lớn trong nhà cũng cười ha ha nói: “Tiêu Lâm, con không thể bảo vệ vợ không biết đúng sai như vậy được!”

Cấp hai tôi gặp đại ca trường học, cũng là anh đứng ra bảo vệ tôi, đánh cho tên đại ca kia răng rụng đầy miệng.

Lúc đó cũng là thời điểm trái tim thiếu nữ nở rộ, khó tránh chuyện rung động mới lớn.

Lúc đó Tiêu Lâm cũng chưa chó như bây giờ.

Thiếu niên nhà bên cạnh cao lớn đẹp trai, chỉ là ăn nói không khéo, khó có khi cho người khác sắc mặt tốt.

Nhưng anh lại dịu dàng như vậy.

Thật lòng thương tôi như thế.

Lúc trước hai nhà chúng tôi ngay sát bên nhau.

Tôi luôn chạy đến nhà họ ăn tối, làm bài tập.

Một cái bàn học hai người chen chúc, tất cả đề khó đều trở nên đơn giản dưới ngòi bút của Tiêu Lâm.

Tiêu Lâm lúc nào cũng như người lớn, mà tôi lại như một đứa bé vậy.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi cười hì hì mở cặp anh lấy tiền trả tiền ăn, sau đó lại lấy thư tình bạn học nữ viết cho anh.

Tiêu Lâm không cho tôi nghịch, anh nắm lấy tay tôi để tôi yên lặng làm bài tập.

Tôi không nghe lời, chân trần chạy lên giường anh không cho anh bắt được, còn muốn mở thư ra lớn tiếng đọc lời tâm tình của thiếu nữ.

Cuối cùng khi đó Tiêu Lâm không giữ được sự bình tĩnh như bình thường.

Thời thiếu niên chưa đủ trầm ổn, vẻ mặt cũng xuất hiện sự ngại ngùng hốt hoảng hiếm thấy.

Nhưng khi đó anh đã rất cao, sải bước vượt qua đầu giường dễ dàng túm được tôi.

Anh giữ lấy tôi, tôi cười bí mật nói với anh, lấy một thứ giống hệt từ trong túi ra.

“Đây là thư người khác viết cho em.”

Tôi vô cùng đắc ý nhìn anh: “Em chưa từng nằm ngoài top 3 trong cuộc bình chọn nữ sinh xinh đẹp của trường đâu đó!”

Tôi mở thư tình của mình ra như hiến vật quý, vô cùng kiêu ngạo mà đón nhận sự yêu thích và ca ngợi của người khác.

Khi đó…

Tiêu Lâm chỉ nhìn tôi nhíu mày.

Anh không nhịn được nữa, cầm lấy thư đọc một lượt.

Sau đó sắc mặt vô cùng khó coi, không chút do dự xé thư ném vào thùng rác.

“Không được.”

Thiến niên Tiêu Lâm nghiêm túc cảnh cáo tôi: “Em phải học thật giỏi, thành tích ban đầu vẫn kém, nếu như phân tâm vào những chuyện không quan trọng thì sau này càng khó chọn trường đại học.”

Tôi cảm thấy không phục.

Khi đó tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn chưa trưởng thành, tôi chỉ cảm thấy không công bằng.

Dựa vào đâu mà Tiêu Lâm anh có thể ngày ngày được nhiều bạn học nữ theo đuổi còn tôi lại không thể?

Tiêu Lâm quá hiểu tính tôi.

Cho nên anh nói: “Nếu như họ ưu tú hơn anh thì anh cho phép em suy nghĩ một chút.”

Đúng vậy.

Khi đó Tiêu Lâm chính là con nhà người ta trong mắt tất cả người khác.

Thành tích của anh tốt, thể dục thể thao tốt, suy nghĩ rõ ràng, tính cách lại lễ phép.

Tôi nhìn móng tay mình mới lén lút sơn trộm trong giờ nghỉ giải lao, trong lòng âm thầm tính toán.

Đúng là như vậy.

Tôi và Tiêu Lâm đã quen nhau nhiều năm như vậy, nếu người yêu sau này của tôi không bằng anh thì mất mặt đến mức nào chứ?

Cho nên tôi cũng chỉ có thể đầu hàng: “Vậy được.”

“Vậy anh cũng phải như vậy.” Tôi nghiêm túc nói với anh: “Những nữ sinh kia phải xinh hơn em thì em mới cho phép anh nói chuyện với các cô ấy!”

Tiêu Lâm đã lần nữa mở bài tập của tôi ra chữa tiếp: “Được.”

Tôi dừng lại, có chút không yên tâm: “Em rất đẹp đó, anh thề đi!”

Đầu anh cũng không ngẩng lên: “Anh thề.”

Nghe vậy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng, vui vẻ ngồi xuống sát bên cạnh anh.

Khi đó tuổi tôi còn nhỏ, đối với tình cảm nam nữ cứ tỉnh tỉnh mê mê, một chút cũng không biết.

Nhưng tôi biết anh Lâm Tiêu của tôi rất tốt.

Tiêu Lâm rất ưu tú, phán đoán của anh chưa bao giờ sai, cho nên lời anh nói đều đúng.

Đáng tiếc tất cả thanh mai trúc mã đều là một đôi oan gia vui vẻ, ai cũng không tránh khỏi sự chán ghét lẫn nhau đến mức độ đời này cũng không muốn gặp lại.

Ngày đó tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình nói Tiêu Lâm là người chó cũng không thèm.

Chuyện bắt đầu từ khi Tiêu Lâm thi đại học.

Anh học trường quân đội, hơn nữa vì quá xuất sắc mà được chiêu mộ nhập ngũ, từ đó về sau khoảng cách của chúng tôi cứ thế xa dần.

Lúc trước ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau rất nhiều lần.

Sau này một khoảng thời gian dài chúng tôi cũng không thể gặp đến một lần.

Tôi còn nhỏ, phát d.ục cũng nhanh.

Mỗi một lần Tiêu Lâm gặp tôi đều sẽ có cảm giác lạ lẫm, sau đó cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng tôi không biết.

Lần nào tôi cũng giống như ngày trước, vô cùng vui vẻ mà lao đến ôm anh.

Khi đó Tiêu Lâm đã mất đi sự ngây thơ mặc bộ quân trang nghiêm chỉnh, thiếu nữ cứ vậy lao vào lòng anh, tay chân anh lóng ngóng đến mức không biết để đâu cho đúng.

Anh cũng không thể như ngày trước ngồi chen chúc với tôi trước bàn học.

Thậm chí mỗi lần tôi ôm cánh tay anh nũng nịu, cả người Tiêu Lâm sẽ đều như bị sét đánh, liên tục tránh xa tôi.

Nhưng anh vẫn thương tôi như vậy.

Chỉ cần tôi giả vờ tỏ vẻ uất ức, bắt đầu rớm nước mắt là anh sẽ lại nghe lời.

Mỗi lần anh về nhà đều ở cùng tôi một lúc rất lâu mới quay về.

Nhưng mỗi một lần chúng tôi vừa mới trở nên thân thuộc thì kì nghỉ của anh lại kết thúc, anh lại đi.

Mỗi một lần gặp mặt Tiêu Lâm đều trở nên to lớn hơn.

Chúng tôi không biết anh đã trải qua những gì, nhưng những vất vả khó khăn kia đều lưu lại ở cơ thể anh, khiến anh trở nên kiên nghị trầm ổn, trầm mặc ít nói, giống như một cây cổ thụ mọc lên giữa sa mạc vô danh của tổ quốc, giống như một thanh kiếm chỉ hướng về đất trời.

Nhưng khi anh nhìn về phía tôi, anh vẫn là anh Tiêu Lâm của tôi.

Nhưng vô hình vẫn có điều gì đó thay đổi.

Tôi cảm nhận được rất rõ ràng.

Có một số chuyện từ từ nảy mầm, cho dù kiềm chế như thế nào cũng như cây mọc ngày xuân vậy, không thể dập tắt được.

Nếu thuở niên thiếu không gặp qua người nào để lại dấu ấn sâu đậm thì cả cuộc đời phía sau sẽ đều là một màu ảm đạm.

Tiêu Lâm chính là người như vậy.

Người như anh ấy, nếu như bạn gặp anh của thời niên thiếu, bạn sẽ cũng như tôi, sẽ không giữ lại gì cho mình mà bất chấp để yêu anh.

Trái tim thiếu nữ vốn là thứ khó lường nhất trên thế giới này.

Tình yêu chớm nở, mặt đỏ tim nóng, chỉ nhìn thấy anh thôi cũng đã vô cùng vui vẻ.

Thời gian anh nghỉ quá ít, khoảng cách giữa chúng tôi lại rất xa.

Phải cách rất rất lâu tôi mới có thể được gặp anh một lần.

Tiêu Lâm thật sự rất thương tôi.

Qua nhiều năm bên nhau, tôi đã hòa vào cuộc sống và vận mệnh của anh, biến thành điều quen thuộc của anh.

Anh nhớ tôi.

Nhưng bộ đội đặc chủng quản lí rất nghiêm ngặt, ở sa mạc không có chút tín hiệu nào, tin tức được giữ vô cùng nghiêm, anh chỉ có thể viết thư về cho tôi.

Cho dù anh có ở đâu, dù có mệt mỏi thế nào anh cũng sẽ khêu đèn lúc nửa đêm, nghiêm túc ngồi viết thư gửi về nhà.

Anh sẽ hỏi gần đây tôi như thế nào, hỏi thành tích của tôi, hỏi gần đây tôi có gặp khó khăn gì không.

Nhiều năm như thế anh đều như vậy.

Thiếu niên rời nhà đi xa ngàn dặm, trải qua mọi nguy hiểm cũng không sợ, cuối cùng thành một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất.

Nhưng cho dù mạnh mẽ đến đâu thì cũng có sự dịu dàng giấu kín.

Chiến hữu thấy anh nâng bút viết thư thì trêu: “Tiêu Lâm có một cô vợ nhỏ nuôi từ bé!”

Lúc mới đầu Tiêu Lâm nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng tức giận.

Thậm chí anh còn tức giận đến mức không khống chế nổi bản thân mà đánh một trận với đồng đội, giận đến mức không còn sự bình tĩnh của ngày thường.

Trong quân doanh buồn tẻ lại không được giao lưu với bên ngoài, Tiêu Lâm lại là người nổi tiếng giống cục đá di động không cảm xúc, chuyện có thể khiến anh mất bình tĩnh cũng chỉ có chuyện này.

Dường như tôi là khuyết điểm duy nhất của con người không tì vết này.

Cho nên dưới sự trêu chọc của mọi người, Tiêu Lâm không còn để ý, bắt đầu bật chế độ phật hệ.

Thật ra trong lòng anh chưa từng có suy nghĩ đó.

Nhân tài như anh sao có thể có suy nghĩ khác lạ với cô bé mình đã chăm sóc từ nhỏ được?

Nhưng anh không ngờ cô bé mình chăm sóc từ nhỏ lại có suy nghĩ xấu với anh, đúng là gan to bằng trời.

Đó là mối tình đầu tiên của tôi, một mối tình đơn phương và rất dài.

Kết quả cũng vô cùng thảm hại, liên đới đến tận bây giờ.

Tiêu Lâm là thanh mai trúc mã hơn năm tuổi của tôi.

Từ khi còn nhỏ tôi đã có suy nghĩ xấu với anh.

Năm lớp mười hai tôi vì anh mà nhớ nhung ngày đêm.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện hôm nay chúng tôi sẽ gặp lại nhau, hơn nữa anh còn là giáo quan của tôi.

7.

Lén ăn đồ ăn ngoài bị phạt chạy 10 vòng.

Nhưng huấn luyện viên Tiểu Vương tốt bụng miễn cho chúng tôi một nửa, không ngờ tôi nói xấu giáo quan chính lại bị người ta bắt.

Trốn 10 vòng là chuyện không thể.

Có lẽ đây chính là số phận rồi.

Huấn luyện viên Tiểu Vương cũng bị phạt chống đẩy hít đất 500 cái.

Tiêu Lâm tự mình theo dõi chúng tôi chạy vòng.

Vu Hoàn khóc sướt mướt, đúng là con nhỏ không có ý chí.

Tâm tôi như tro tàn, cố gắng chống cự.

Nói là chạy nhưng thật ra giống đi hơn.

Tiêu Lâm không ép tôi, người điều binh khiển tướng như anh hiểu rõ nhất là đạo lí không chèn ép người khác đến đường cùng.

Anh thấy tôi đã sắp chó cùng rứt giậu muốn nghỉ học.

5 vòng lúc nãy đã muốn mạng tôi rồi, 5 vòng này tôi có lòng nhưng cũng không dư sức chạy. Tôi không ngừng thở dốc, dáng vẻ gì đó cũng không còn.

Tiêu Lâm ở sau lưng chúng tôi lại rất bình tĩnh.

Không nhanh không chậm, hơi thở không đổi, thậm chí còn có tâm trạng phê bình tư thế chạy bộ của tôi không đúng.

“Nhóc mập.” Anh nói: “Áp lực học lớp mười hai lớn lắm sao?”

Tôi mệt như chó chớt trôi, nói không ra hơi, chỉ có thể nghiến răng nói: “Liên quan gì đến anh?”

“Anh xem điểm thi của em rồi, khoa học tự nhiên vẫn kém nhất.”

Anh hỏi tôi: “Lúc thi đại học căng thẳng lắm sao?”

Tôi cắm đầu đi không đáp lời.

Tiêu Lâm nhận ra sự chống đối của tôi, anh không nói gì thêm.

Tôi và Vu Hoàn chạy như sắp lăn ra đất, giống như osin đang nai lưng ra cày mười mẫu đất cho địa chủ, mà Tiêu Lâm ở phía sau lại nhàn nhã đi theo.

Thật ra tuổi của anh cũng không lớn, chỉ lớn hơn tôi 5 tuổi.

Nhưng những khó khăn gian khổ những năm nay đã in sâu vào xương cốt anh, khiến anh sắc bén hơn nhiều, không còn dáng vẻ trẻ tuổi nóng tính.

Tôi và anh giống như người của hai thế giới khác nhau.

Thời gian chạy 5 vòng không dài, nhưng có Tiêu Lâm ở đây, tôi và Vu Hoàn không tiện nói thêm gì, đành phải bực bội im lặng cắm đầu cắm cổ chạy.

Cuối cùng tôi cũng sắp vượt qua thử thách, sắp được phóng thích.

Người phía sau còn chưa nói chúng tôi được đi, Vu Hoàn còn đang đứng ngốc ở kia thì tôi đã nhanh chân chuẩn bị chuồn đi.

Tôi nghĩ kĩ rồi.

Tối nay về kí túc nhất định phải xin viện trợ ở bên ngoài.

Quân tử không đứng dưới tường sắp sập, mỹ nữ không sống chung với đàn ông chó được.

Thấy tôi chuẩn bị rời đi, Tiêu Lâm đột nhiên nói: “Lần này anh về mẹ anh lại hỏi chuyện cưới xin.”

Lời này thành công khiến tôi dừng bước.

Vu Hoàn đang mệt không còn sức cũng đột nhiên có tinh thần.

Tôi rất quật cường: “Đó là chuyện của anh, đâu có liên quan gì đến em?”

Tiêu Lâm từ từ nói: “Lúc trước em nói người đó phải xinh hơn em anh mới có thể nói chuyện.”

Có lẽ vì dẫn đội xuất hành nên anh mặc đồ việt dã rằn ri làm nổi bật lên dáng người cao lớn oai hùng.

Người này có khí thế mạnh mẽ nhưng giọng nói lại trầm thấp, thái độ cũng dịu dàng tạo nên tương phản rất lớn: “Cho nên bây giờ anh muốn xin chỉ thị từ em, có thể nới lỏng hạn chế không?”

“Chuyện đó không liên quan đến em!”

Tôi cứng miệng, mặt lại đỏ bừng: “Anh yêu ai làm gì thì làm đi!”

Vu Hoàn lập tức trở nên điên cuồng: “Em! Ngực em lớn hơn Gia Gia! Em…” Tôi bịt miệng cô ấy lại rồi lôi đi.

Mặt tôi đỏ đến mang tai, vừa đi vừa quay đầu dọa nạt: “Em không quan tâm! Anh cũng đừng quản em!”

“Những chuyện đó, em, em đã quên rồi!”

Chạy xong thì trời cũng đã lờ mờ tối.

Hoàng hôn buông xuống, ánh đèn lờ mờ từ đèn đường cạnh sân chạy chiếu xuống.

Tôi nổi giận đùng đùng kéo Vu Hoàn đang ú ớ nói linh tinh rời đi.

Tiêu Lâm đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của tôi không nhúc nhích.

“Con nhóc này lớn nhanh thật, bây giờ thành thiếu nữ xinh đẹp rồi.”

Huấn luyện viên Vương khó khăn chống đẩy xong, xoa cánh tay nhe răng trợn mắt cảm thán: “Bây giờ là đại học, chắc em ấy được nhiều người theo đuổi lắm, đội trưởng Tiêu sắp có em rể rồi!”

Ánh mắt đội trưởng Tiêu lạnh đi: “Cô ấy không phải em gái tôi!”

Vương Ngôn vẫn không ý thức được nguy hiểm đang lại gần, cười hì hì nói tiếp: “Em cũng là một trong số đó, anh xem em… Mẹ ơi!”

“A!”

Tiêu Lâm chỉ hai ba động tác đã quật ngã đối phương, anh lưu loát thu tay lại.

“Trong lúc huấn luyện, nếu như cậu dám xảy ra chuyện gì vi phạm kỉ luật với sinh viên.” Giáo viên chính Tiêu cảnh cáo: “Tôi sẽ lấy mạng cậu.”

Vương Ngôn ngã trên đất không nhẹ: “Lời này anh cũng phải nói cho mình nghe chứ! …Rốt cuộc là ai vừa nghe Gia Gia ở đây đã xin chuyển về hả?”

“Lúc về em nhất định sẽ đi khiếu nại anh lợi dụng chức quyền…”

Đội trưởng Tiêu nhanh chóng nói: “Tôi không có.”

“???”

“Chúng tôi đã đính hôn rồi, là mối quan hệ hợp tình hợp lí.” Đội trưởng Tiêu lập tức chứng minh sự trong sạch của mình: “Không vi phạm kỉ luật.”

Vương Ngôn bị chặn ngang.

“Cái gì mà hợp tình hợp lí?” Vương Ngôn không tim không phổi, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh nhìn người ta có giống như muốn phát triển một mối quan hệ nào đó với anh không?”

“Đội trưởng Tiêu, hay là anh nhường cho em đi, người ta gọi em là anh Ngôn…”

Ánh mắt Tiêu Lâm lạnh như băng, lại một lần nữa nhìn kĩ cấp dưới kiêm chiến hữu kiêm tình địch mới của mình.

“Vậy sao, dựa vào cậu?”

8.

Tập huấn nửa khép kín nhưng không thu điện thoại.

Vừa về kí túc tôi đã tức giận bấm số điện thoại của bố.

Nhưng lão Lý đúng là cáo già.

Điện thoại vừa kết nối, vừa nghe tôi tức giận “Bố! Sao bố…” là lão Lý đã nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi suýt thì bị chọc tức ngất xỉu.

Con nhóc Vu Hoàn da mặt dày còn lằng nha lằng nhằng mò đến giường tôi thăm dò: “Gia Gia, anh của cậu thật đẹp trai nha…”

Tôi buột miệng: “Đó không phải anh mình!”

“Cậu thôi đi!” Vu Hoàn cười hì hì nói rồi cảm thán: “Anh cậu đối với cậu thật tốt, anh mình rất đáng ghét!”

Thật tốt?

Tôi hỏi cô ấy: “Cậu quên vừa rồi ai mới phải chạy 10 vòng sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này Vu Hoàn đã sụp đổ: “Gia Gia, chân mình đau quá, làm sao bây giờ?”

“Mình nói cho cậu biết này, bố của Lỵ Lỵ lớp bên cạnh là bác sĩ, ông ấy làm giấy chứng nhận cho cô ấy, cô ấy không cần tham gia huấn luyện quân sự.” Cô ấy ủ rũ mặt mày giống tôi không khác chút nào: “Sao bố mình không phải bác sĩ chứ?”

Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến.

Thấy tôi ngẩn người, Vu Hoàn đẩy tôi một cái.

“Chúng ta đi tắm thôi.” Cô ấy nhắc tôi: “Lát nữa không có nước nóng đâu.”

Tôi hỏi lại cô ấy: “Chỉ cần có giấy chứng nhận chuẩn đoán bệnh của bác sĩ là không cần học quân sự sao?”

Vu Hoàn: “Đúng vậy, sao thế?”

Lời này khiến suy nghĩ của tôi bắt đầu rục rịch.

Dù sao tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với Tiêu Lâm, học quân sự nửa tháng, bây giờ mới ngày thứ ba, anh vừa đến đã bắt tôi chạy 10 vòng, như này ai mà chịu nổi?

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi hiện lên sự hung dữ.

Nơi nào có áp bách nơi đó có phản kháng!

Bố tôi đã giả c.hết thì chắc chắn sẽ không quản tôi, tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play