1.

Ba năm cấp ba lêu lổng, bạn cùng bàn tôi thi được 655 điểm, tôi thi được 433.

Cho nên người ta đi học đại học ngoại tỉnh, còn tôi học trong tỉnh.

Quan trọng là mỗi người một ngả.

Mặc dù trường học bản địa không có trình độ cao như bên ngoài nhưng không thể không nói đến độ giàu của trường tôi. Người khác huấn luyện quân sự thì phải chạy vòng quanh sân tập, trường chúng tôi trực tiếp dùng xe đưa chúng tôi lên núi tham gia tập huấn.

Rừng hoang núi vắng, chim cũng không thèm ẻ.

Cách xa thành phố văn minh nhân loại.

Trước kia ngay cả đi thang máy xuống tầng lấy đồ ăn tôi cũng cảm thấy phiền phức.

Bây giờ vì để ăn một gói hạt điều mà tôi đã lăn ra chạy việt dã ba cây số.

Thời học cấp ba tôi đã sớm dùng đủ chiêu trò lừa gạt để tránh xa các hoạt động mệt rã rời này.

Bây giờ mỗi ngày năm giờ là tôi đã tự động dậy chạy như ngựa đến nhà bếp tranh cơm.

2.

“Nếu có thể làm lại, mình muốn làm Lý Bạch.”

Tôi ngồi xổm ở lề đường, mạnh mẽ cắn miếng bánh bao không nhân cứng như lương khô: “Ngựa ngũ sắc đổi lấy rượu ngon… Hu hu.”

Bạn cùng phòng Vu Hoàn của tôi cũng đang đói đến mức nhìn đâu cũng thấy màu xanh.

Nhưng cô ấy vẫn kề tai tôi nói nhỏ: “Nghe nói từ hôm nay trở đi có người của trường quân đội đến huấn luyện cho chúng ta.”

“Sĩ quan đó, nhiều trai đẹp nha!”

Tôi không kịp hưởng ứng theo trái tim mê trai của cô ấy đã thấy một ngọn cờ đỏ nhỏ từ xa trên đường lớn.

Cái này còn khiến tinh thần tôi phấp phới hơn bất kì anh zai đẹp trai ngời ngời nào.

“Đồ ăn ngoài đến rồi!”

Hai chúng tôi reo lên, lập tức đứng dậy lao đến: “Mau mau mau, mau cầm!”

Trại huấn luyện này đúng là đỉnh rồi, cách nội thành hơn năm mươi cây số, ông trời có ship đồ cũng không ship đến đây được.

Nhưng không sao, có tiền là có thể xui khiến được ma quỷ.

Sau khi ăn lương khô chay ròng rã ba ngày, chúng tôi góp lại với nhau được ba trăm tệ để mua giá ship trên trời…

Quả nhiên, có trọng thưởng thì sẽ có dũng sĩ.

Thật sự có anh trai shipper nhận đơn.

Vị dũng sĩ này lập tức cưỡi chiến mã điện mang 12 phần cơm hộp đến cho chúng tôi.

Cờ đỏ nhỏ chính là ám hiệu.

Tôi đã sớm đói đến mực ngực dán vào lưng, lúc này vui đến nghiêng trời lệch đất nhận cơm hộp thịt kho tàu thơm nức mũi của mình.

Vào thời điểm quan trọng một tay giao tiền một tay giao đồ.

Sắc mặt Vu Hoàn đột nhiên thay đổi, giống như gặp ma vậy.

Ngay cả cơm thịt kho tàu cô ấy cũng không cần.

Con nhóc này lập tức ôm mặt quay người chạy thẳng.

Tôi: “???”

3.

Đương nhiên.

Tôi lập tức ý thức được có chuyện không ổn.

Lúc tôi đang nghĩ cũng bỏ chạy thì phía sau đột nhiên xuất hiện hai người mặc quân phục giữ vai tôi lại.

“Bạn học này!”

Chủ nhiệm đầu trọc của chúng tôi tức giận mắng từ xa: “Em đang làm gì vậy?”

Chuyện xảy ra rất bất ngờ.

Anh zai shipper mang theo 12 phần cơm không biết phải làm sao.

“Đi mau!”

Tôi ra sức giãy dụa giục người ta: “Nhanh!”

Hai người giữ vai tôi như thần giữ của, một trái một phải đứng đấy.

Cho dù họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhưng thấy dáng vẻ không sợ nguy hiểm của tôi thì vẫn không nhịn được mà bật cười.

Trong thời gian đó, chủ nhiệm và giáo viên đã chạy đến hiện trường.

Hôm nay là ngày huấn luyện viên quân đội chính thức tiếp quản sinh viên, nghi thức chào mừng còn chưa bắt đầu đã bắt được sinh viên vụng trộm đi đặt đồ ăn ngoài.

Vẻ mặt chủ nhiệm có chút khó tả.

Ông ấy vô cùng tức giận: “Bạn học, em thèm đến mức đó sao? Em đến nơi này là để rèn luyện cơ thể và một ý chí sắt đá!”

Tôi nhanh chóng cúi đầu giả chết.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ vững im lặng.

Lúc này anh trai shipper lại dũng cảm đứng dậy.

Anh ấy mặc áo trong màu vàng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Chào thầy giáo, tôi là anh ruột của con bé, tôi đến thăm nó.”

“Mấy người quản cả việc người lớn trong nhà đến thăm sao?”

Chủ nhiệm ngẩn người.

“Cậu, cậu, chuyện này…”

“Công việc của tôi là shipper!” Anh trai shipper tuôn châu nhả ngọc: “Sao vậy, trường các người có quy định không cho phép người thân làm shipper sao?”

Giáo viên quay sang nhìn nhau.

“Nếu không phải anh ruột thì tôi ăn no rửng mỡ chạy xe điện hơn năm mươi cây số để thăm nó sao?”

Anh zai shipper này khá nhanh trí, diễn xuất vô cùng đạt: “Tôi chỉ có một đứa em ruột là nó thôi!”

Lần này tôi không giả c.hết nữa.

Tôi không chút nghĩ ngợi ngẩng đầu lên định cưỡng ép nhận người anh ruột khác cha khác mẹ này…

Đúng lúc này có người ngắt lời tôi.

“Lý Gia Gia.”

Anh nói: “Bố em có biết ông ấy có con trai lớn từng này không?”

Nghe thấy giọng nói này, tôi đần người.

Tôi buột miệng nói: “Cmn, sao lại là anh?”

4.

Ngôi trường này là trường tư thục, học phí một năm là tám vạn.

Có câu kẻ ngốc là thần tiên.

Người lớn trong nhà những kẻ ngốc có tiền tự mình đưa đám bù nhìn chúng tôi đến đây tập huấn.

Xe sang trên đường nhiều như mây.

Bố mẹ nào cũng tận tâm chỉ bảo dặn dò con cái mình.

Nói chúng tôi chịu khổ một chút, phải thay đổi hoàn toàn thành một con người mới.

Có thể nói đưa chúng tôi đi quân sự mà giống như đang đưa chúng tôi đi tù vậy.

Mấy đứa nhóc chúng tôi cũng không ngừng vâng vâng dạ dạ.

Bố tôi lại không giống họ.

Cha già Lý Cương vừa dặn tôi chú ý an toàn vừa nói: “Lên đại học kết bạn nhiều một chút, đừng vì được chăm sóc đặc biệt mà tỏ ra khác mọi người.”

“Phải nghe lời người ta, chịu khổ với bạn học nhiều chút.”

Tôi ngây ra: “Đặc biệt gì? Cái gì đặc biệt cơ?”

Chẳng lẽ bố tôi có bạn bè tốt thất lạc nhiều năm gì đó mới nhậm chức ở trường, vì đề phòng tôi ỷ sủng mà kiêu nên mới khuyên bảo tôi sao?

Chìn chá?

Còn có chuyện tốt này sao?

Nhưng bố tôi không trả lời câu hỏi này.

Chỉ qua loa nói: “Tóm lại con cố gắng là được.”

Vị bạn bè tốt không biết tên tuổi lại còn ẩn danh này khiến tâm hồn tôi chấn động.

Mặc dù tôi gặm bánh bao cứng như đá ba ngày cũng không thấy chút “chăm sóc đặc biệt” nào, nhưng chuyện này cũng không ngăn cản được trí tưởng tượng bay cao bay xa của tôi về tương lai tươi sáng được người chống lưng mà xưng bá đại ca ở khu huấn luyện này.

Khi đó tôi không hề nghĩ đến “bạn bè tốt” này sẽ là Tiêu Lâm.

Nếu như tôi biết là anh…

Có đánh gãy chân tôi cũng sẽ chạy trốn khỏi trại huấn luyện quân sự này.

Nguyên nhân là…

Anh đúng là bạn bè thân thiết của tôi.

Nhưng thằng nhãi này không có chút nhân tính nào cả.

Bố tôi và bố anh là chiến hữu, mẹ tôi và mẹ anh là chị em thân thiết, chúng tôi là hàng xóm.

Nhưng chúng tôi không có chút tình thương nào dành cho nhau, thậm chí còn chặn tất cả liên lạc của đối phương.

Tôi không ngờ mình lại gặp anh ở đây.

Trước đây rất lâu chúng tôi đã cãi nhau rất to, ồn ào đến mức còn nói có c.hết cũng không gặp lại nhau.

Nếu như tôi biết sẽ có ngày hôm nay.

Thì lúc trở mặt tôi nhất định sẽ không nói lời độc ác như vậy.

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play