Địch Thâm đứng dậy đi về phía đám đông đang xếp thành hàng dài, đội ngũ xê dịch chậm chạp, cậu đứng ở cuối cùng, khiến những người xung quanh liên tục đưa mắt nhìn về phía cậu, Địch Thâm phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, khuôn mặt ủ rũ, cả người tỏa ra cảm giác như thể viết ra bốn chữ to "người sống chớ gần".
Có lẽ cảm nhận được áp lực tỏa ra từ Địch Thâm, các bạn học rối rít tránh xa đội ngũ này, Địch Thâm đang lười biếng chờ đợi, đột nhiên bị cái gì đó đụng mạnh vào từ sau lưng.
Địch Thâm bị đụng trúng thì lảo đảo đi về phía trước nửa bước, cậu cáu kỉnh xoay người, ở khoảng cách rất gần, cậu nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Bùi Chinh.
Trên trán Bùi Chinh có một mảng màu hồng, vô cùng nổi bật trên làn da trắng sáng của anh, có lẽ là vì lúc nãy đụng vào lưng cậu.
Anh đưa tay sờ trán, Địch Thâm cười nhạo một tiếng, tên ẻo lả này đúng là người làm bằng thủy tinh.
Bùi Chinh ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng cười của cậu, có lẽ không quen với khoảng cách gần như vậy nên anh lùi về sau một bước, Địch Thâm vốn không cảm thấy có gì, sau khi thấy anh lùi một bước này, ngược lại trông giống như muốn tránh cậu còn không kịp vậy.
Trong mấy tuần ngắn ngủi vừa qua, Địch Thâm đã bị tên ẻo lả này chọc giận không phải một hai lần, cậu đã tổng kết ra kinh nghiệm, xoay người, mắt không thấy lòng không phiền.
Không đến hai phút, sau lưng lại bị đụng trúng lần nữa.
Địch Thâm xoay người, nhíu mày hỏi anh: "Cậu đang cố ý đấy à?"
Bùi Chinh thẳng thắn lắc đầu: "Không phải."
Mấy nam sinh xung quanh mang vẻ mặt như đang xem trò vui thêm dầu vào lửa nói: "Anh Địch, tên nhóc này cố ý đó, để bọn em giúp anh dạy cho nó một bài học!"
Vừa nói bọn họ vừa nhao nhao giơ nắm đấm lên.
Địch Thâm liếc bọn họ một cái: "Không có chuyện làm thì tránh ra cho ông đây đi mua cơm, xem trò vui mả cha bọn mày à."
Mấy người kia khích bác không thành công nên xấu hổ đi lùi về phía sau mấy bước.
Địch Thâm nhìn Bùi Chinh từ trên xuống dưới, trên đôi giày thể thao màu trắng của anh có một dấu chân màu xám, trên ống quần cũng có bụi bặm, nhìn đám người đang chen lấn gần đó, Địch Thâm đại khái đoán được tên ẻo lả này lại vừa bị mấy người đó bắt nạt.
Ở loại nơi đông đúc và lộn xộn như thế này, muốn ngáng chân khiến ai đó ngã thực sự quá đơn giản.
Mấy lời như bảo anh cút xa ra một chút mắc kẹt trong miệng, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước mình hiểu lầm đối phương, khiến anh mất mặt trước tất cả bạn học, dù sao cũng có chút quá đáng.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Oan có đầu, nợ có chủ, Địch Thâm làm sai thì nên sửa, hôm nay cố gắng thân thiện với anh hơn một chút, coi như là bồi thường.
Địch Thâm giơ tay lên nắm lấy phần áo trên ngực anh, nâng anh lên giống như một con gà con, đám đông xung quanh nhất thời im lặng, mọi người ở đây đều đoán rằng bàn tay còn lại của Địch Thâm sẽ dùng nắm đấm chào hỏi anh, nhưng họ nhìn thấy Địch Thâm xoay một vòng, kéo Bùi Chinh lên trước.
Sau đó cậu buông tay ra vỗ vỗ cổ áo nhăn nheo của đối phương, đút tay lại vào túi, không có động tác gì khác.
Chưa nói đến tâm trạng của những người xung quanh, ngay cả bản thân Bùi Chinh cũng có chút kinh ngạc.
Địch Thâm không hài lòng với phản ứng của anh, cậu cau mày, không kiên nhẫn lui về phía sau nửa bước: "Đứng cho vững, có mỗi một bộ xương thôi thì đừng lao mình vào vòng tay của người khác, mắt của tôi cũng không có kém như vậy đâu."
Không phải chỉ là chán ghét người khác thôi sao, Bùi Chinh làm được, Địch Thâm cậu cũng sẽ làm được, xem thử xem ai sẽ chán ghét ai.
Vô số cặp mắt và tai đang theo dõi sự tương tác giữa họ, Địch Thâm nhận thấy sự xấu hổ lóe lên trong mắt Bùi Chinh, cuối cùng cũng có cảm giác thắng được một ván, nhìn Bùi Chinh mím môi sau đó yên lặng quay người lại, trong lòng anh chợt dâng lên cảm giác vui sướng.
Cách đó không xa, Đào Ký ăn hai ngụm cơm trắng để lót bụng rồi chạy tới: "Anh, chúng ta sang hàng bên cạnh đi, xương sườn ở đây đã hết rồi."
Địch Thâm nhón chân lên nhìn một cái, quả nhiên mấy khay đựng thức ăn trong cửa kính đều trống rỗng, chỉ còn lại mấy khay rau xanh lá trông có vẻ không ngon miệng.
Hai người bọn họ đổi sang một hàng khác, tình cờ gặp một nhóm người của lớp A3, Đào Ký trò chuyện với nhóm người đó một cách quen thuộc.
"Thế tên ngốc to con trong lớp cậu đâu rồi?" Đào Ký quan sát một vòng, hỏi.
"Không biết, hình như do mặt đất trơn trượt không chú ý đến nên ngã một cú, gãy chân rồi."
Đào Ký có chút hả hê khi người khác gặp họa mà cười một tiếng: "Vậy đúng là quá bất cẩn."
"Đúng vậy, có mấy người kề vai sát cánh đi cùng cậu ta, đều bị thương cả rồi, hai người bị gãy chân, một người bị gãy tay, một người trong số đó còn bị gãy hàm."
Đào Ký lần này không kìm được mà cười lớn: "Thật sự rất thú vị, lớp cậu có tin tức tốt gì không?"
Lúc này mấy nam sinh kia mới nhận ra thái độ hóng chuyện của Đào Ký, tuy nói mấy người Lưu Hoằng Chí kia dốt nát làm mất mặt lớp A3, nhưng dù sao cũng là người của lớp A3, về mặt đối ngoại vẫn phải che chở.
Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục nữa, Đào Ký cũng không ngại bị người ta đuổi đi, mặt mày hớn hở quay trở lại bên cạnh Địch Thâm.
Địch Thâm nghe được nội dung trò chuyện của họ, hơi cao giọng hỏi: "Cậu có thù oán gì với lớp A3 à?"
Đào Ký cười một hồi, mới lắp bắp nói: "Không thù oán gì cả, chỉ là em không ưa mấy người đó thôi, tên ngu kia lúc nào cũng cho rằng mình là trùm trường, cũng không biết mặt mũi nó lớn tới mức nào, nghe nói nó bị thương ở chân do bị ngã, bây giờ chắc hẳn đang ngồi buồn bực ở góc nào đó."
Địch Thâm không có hứng thú gì với loại ngu xuẩn đó, nghe cậu ta nói mấy câu rồi cũng không quan tâm lắm, bây giờ cậu đói bụng đến mức lồng ngực muốn dán vào lưng luôn rồi, căn bản không còn sức để nghĩ ngợi gì nữa.
Dòng người này dài hơn một chút, những người mua đồ ăn phía trước chen lấn rời khỏi đám đông, lần lượt từng người cẩn thận bảo vệ khay thức ăn của mình.
Địch Thâm ngẩng đầu thì nhìn thấy thân thể cao gầy của Bùi Chinh bị ép ra khỏi đám đông, anh một tay bưng khay thức ăn, một tay nhét thẻ ăn vào túi quần, bỗng nhiên có ai đó cố ý hất khay cơm của anh lên, anh nhanh tay lẹ mắt nghiêng người tránh thoát, khay thức ăn nghiêng xuống, Địch Thâm thuận thế đưa tay đỡ một chút.
Nơi ống tay áo dính mấy giọt canh, Địch Thâm nhìn nó với vẻ chán ghét, hối hận vì mình đã ra tay quá nhanh, không phải là cơm của cậu, cậu lo lắng làm gì chứ?
Tại sao mỗi lần gặp phải tên ẻo lả này lại chẳng có chuyện gì tốt đẹp thế.
"Cảm ơn." Giọng nói của Bùi Chinh cũng lạnh lùng như khuôn mặt của anh, nghe không có một chút cảm giác chân thành nào, Địch Thâm ngừng suy nghĩ, xua xua tay ra hiệu cho anh cút đi.
Đào Ký quay đầu nhìn bóng lưng Bùi Chinh hai lần, cảm khái nói: "Anh Địch, anh nói xem có phải Bùi Chinh thông minh là vì cậu ta không ăn thịt không?"
Địch Thâm nghĩ đến khay thức ăn tràn đầy màu xanh lá cây của Bùi Chinh, cười một tiếng: "Nếu không thì cậu học theo đi, gầy giống như cậu ta vậy, tôi có thể hạ gục mười người một lúc."
"Thôi đi thôi đi, nếu em gầy như thế chắc sẽ xấu đến phát khóc mất." Đào Ký tưởng tượng đến dáng vẻ gầy gò khô khan của mình, vội vàng lắc đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó, ghé vào tai Địch Thâm thấp giọng nói: "Dù nói như vậy, tuy cậu ta trông gầy, nhưng nhìn cũng không tệ."
Địch Thâm còn đang cầm khăn giấy lau chùi ống tay áo, cậu nghe vậy thì ngước mắt nhìn về phía bóng lưng phía xa của Bùi Chinh: "Tạm được, bình thường thôi."
Tuần sau là kỳ thi cuối kỳ, sau khi ra khỏi nhà ăn, Đào Ký không đi theo Địch Thâm đến sân vận động mà vội vã trở lại phòng học chạy đua với thời gian, Địch Thâm chơi bóng rổ cho đến tận khoảng mười phút trước khi đến giờ tự học buổi tối, cậu lau mái tóc ướt dầm dề trên trán, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, gân cổ nổi lên, khiến cậu mang đầy cảm giác hung hãn.
Địch Thâm sải bước ra khỏi sân bóng rổ, cậu kéo quần áo ướt sũng trên người, cảm giác dính vào cơ thể khiến cậu rất khó chịu, cậu vừa nhấc lên hai ba tấc thì nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra ở bên cạnh sân vận động.
Nhìn về hướng đó, cậu thấy có vài cô gái đang chăm chú nhìn mình, hai mắt sáng lên, biểu cảm phấn khích.
Khi tầm mắt của hai bên đối diện nhau, da đầu Địch Thâm tê dại, cậu buông chiếc áo đang cởi được một nửa trong tay xuống rồi đi về phía phòng tắm, đằng sau lưng là những tiếng thở dài thất vọng.
-
Chỉ có hai tiết tự học buổi tối dành cho học sinh ngoại trú ở trường trung học số 1 Tùng Dương, tám giờ rưỡi tan học, hầu như không có học sinh lớp A7 nào sống nội trú, khi Địch Thâm đeo cặp sách rời khỏi phòng học, cậu phát hiện hôm nay hoàn toàn khác với những ngày thứ sáu trước, hôm nay không có người nào đuổi theo sau cậu.
Cậu quay đầu lại, thấy những người khác cũng không có ý rời đi, mông dường như đang dính trên băng ghế, trong tay cầm bút hoặc sách vở, có người gãi đầu, có người đứng yên như đồng hồ.
Tất cả các thành viên của lớp A7 đều ở trong trạng thái trở thành Phật hoặc là phát điên, dĩ nhiên là trừ Địch Thâm ra.
Địch Thâm không có áp lực học tập, mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì vẫn là ngủ, cho nên hoàn toàn không hiểu được sự căng thẳng của kỳ thi cuối kỳ.
Chiếc xe màu đen đang đợi ngoài cổng trường, Địch Thâm đến gần thì cửa sổ xe hạ xuống, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Địch Thâm kinh ngạc một chút, đi vòng qua đầu xe mở cửa chỗ ghế phó lái: "Ba, sao hôm nay ba lại rảnh rỗi đến đây thế?"
Ba Địch trước đây từng là quân nhân, khuôn mặt cương trực, sống lưng thẳng tắp, nếu không phải vì tăng cân khi đến tuổi trung niên, có cái bụng không thể dùng thắt lưng để siết lại kia thì trông ông sẽ còn trẻ hơn.
"Có một cuộc họp ở gần đây, đúng lúc thấy con tan học nên ba bảo chú Trịnh về trước." Ba Địch cười hiền từ.
Địch Thâm ôm cặp ngồi trong xe, xít lại gần cửa thông gió, điều hòa thổi lạnh trên trán, cậu thoải mái thở dài một hơi.
"Tiểu Ký đâu? Không phải đi cùng con sao?" Ba Địch hỏi.
Địch Thâm xua tay: "Đào Ký bây giờ bị đề thi phong ấn rồi, chắc mấy tiếng nữa cũng sẽ không ra ngoài được đâu."
Ba Địch nghe vậy thì không tiếp tục đợi nữa, đạp chân ga, lái xe vào đường chính: "Thành tích của Tiểu Ký tốt đến thế lại còn nghiêm túc như vậy, nếu con có quan hệ tốt với nó thì cũng nên học theo một ít." ( truyện trên app T Y T )
Địch Thâm cười một tiếng: "Ba, con học không giỏi, không phải ba đã sớm biết chuyện này rồi sao?"
Ba Địch bất đắc dĩ, khi còn bé ông ấy không thích học tập, ngày nào cũng trốn học, sau này sinh ra một cậu con trai giống như đúc từ một khuôn với ông.
Đào Ký lần nào cũng đứng trong top 10 của trường, cho nên tình hình của Địch Thâm nhất định không phải di truyền từ nhà họ Đào, không có lựa chọn khác, vậy cũng chỉ có thể là di truyền từ ông.
Ông không dám nói với mẹ Địch về thành tích của Địch Thâm, ông sợ mẹ Địch sẽ bắt mình ngủ trên sàn của phòng đọc sách.
"Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, con tranh thủ phấn đấu đi, kẻo đến lúc đó hai ba con chúng ta không giấu mẹ con được nữa, ai cũng đừng hòng yên với mẹ con." Ba Địch không yên tâm dặn dò.
Địch Thâm nhún vai: "Ba, bây giờ ba kêu con ôm chân Phật gấp rút như thế có phải hơi trễ rồi hay không, sắp tới đây ba uống ít đi sẽ thực tế hơn đó, đừng uống nhiều quá rồi nói ra hết."
Hai người trò chuyện vui vẻ đến tận cửa nhà, lúc mới vừa bước vào nhà, giọng của mẹ Địch đã truyền tới bên tai: "Thâm Thâm, mau tới ăn cơm đi, ăn xong rồi đi học, mẹ nghe nói con sắp thi cuối kỳ rồi, đừng để tụt lại phía sau rồi bị đuổi ra khỏi lớp chọn!"
Địch Thâm: "..."
Địch Thâm và ba Địch trố mắt nhìn nhau, ba Địch có chút chột dạ sờ gáy một cái.
Hai ngày cuối tuần ở nhà, mẹ Địch cứ cách một tiếng là lại ân cần thăm hỏi, Địch Thâm muốn lười biếng chơi game cũng không được, chỉ có thể tìm cuốn sách rồi giả vờ làm bộ làm tịch.
Bị ép học ở nhà hai ngày, Địch Thâm cảm thấy đầu óc mình chưa bao giờ căng đầy như vậy, giống như có hết tất cả kiến thức, nhưng mà khi bài kiểm tra được trải ra trước mặt cậu vào thứ hai, cậu lập tức ngây ngốc.
Có chắc là mấy cái thứ trong bài kiểm tra này có trong sách không vậy?