Sau khi rời khỏi văn phòng của lão Dương, Địch Thâm và Bùi Chinh sóng vai đi về phía khu dạy học, Địch Thâm càng nghĩ lại càng thấy không đúng, cứ cảm thấy khuynh hướng phát triển của sự việc này có gì đó sai sai.
Chuyện Bùi Chinh bị đánh thì liên quan gì đến Địch Thâm cậu đâu chứ, sao lại đột nhiên bẻ lái kéo cậu vào chuyện này, ngay cả trong câu chuyện mà mọi người đang bàn tán xôn xao cũng đã mặc định cậu là kẻ đầu sỏ, bây giờ cậu vừa phải đội cái nồi chẳng biết từ đâu tới này, lại vừa phải làm vệ sĩ cho Bùi Chinh, oan ức quá đi mà!
Địch Thâm liếc mắt nhìn Bùi Chinh đứng bên cạnh, bả vai gầy gò, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ với cái dáng vẻ khinh người này thôi thì thử hỏi có ai mà không muốn đánh cậu ta chứ?
Hai người đi đến cuối hành lang, Bùi Chinh vừa định bước xuống cầu thang, Địch Thâm đột nhiên đưa chân ra, đạp chân vào vách tường bên cạnh, ngăn không cho anh đi.
Địch Thâm khoanh hai tay trước ngực, nhìn Bùi Chinh: "Không phải cậu giỏi mách lẻo lắm à? Lần này sao lại giấu diếm kín bưng, sợ bị trả thù à?"
Bùi Chinh nhìn cậu, dáng vẻ lịch sự không hề pha lẫn tính công kích: "Không tìm được."
"Cái gì cơ?" Khó khăn lắm anh mới đáp lại được một câu, nhưng hay quá, Địch Thâm nghe không hiểu.
Bùi Chinh liếc nhìn cậu một cái, nói thêm: "Chủ nhiệm Dương không tìm được bọn họ."
Địch Thâm cong môi, nở nụ cười khinh bỉ: "Cậu không biết họ là ai ư? Thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
Cậu đã nhìn ra rồi, tên oắt Bùi Chinh này cũng biết giả vờ lắm, miệng không nói được một lời nào thật lòng, cậu ta đã bị đánh đến mức đó mà vẫn còn có thể không biết người đánh là ai ư? Trường học chỉ lớn bằng cái bàn tay, cậu ta lại chẳng mù mặt, làm sao có thể không tìm được người?
Bùi Chinh không nói gì nữa, có vẻ như chẳng có ý muốn trả lời câu hỏi đó của cậu.
Địch Thâm cảm thấy hàm răng của mình lại bắt đầu ngứa ngáy rồi, cậu lại bắt đầu muốn đánh anh.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Làm sao có thể có người như Bùi Chinh chứ, rõ ràng yếu đuối muốn chết, nhưng lại cứ thích gây rắc rối khắp nơi, cho rằng bị đánh một trận là không đủ đau ư?
Địch Thâm rút chân về, bước xuống lầu, Bùi Chinh đi theo sau cậu, im lặng không nói gì.
Đến chân cầu thang khu dạy học, Địch Thâm quay đầu nhìn Bùi Chinh: "Có phải hôm qua cậu bị đánh ở phòng thể dục không?"
Sự ngạc nhiên chợt lóe lên trong ánh mắt Bùi Chinh, Địch Thâm vừa nhìn đã biết, cậu đoán đúng rồi.
"Phòng tắm ở phòng thể dục, bốn năm người?" Cậu tiếp tục hỏi.
Ánh mắt Bùi Chinh đột nhiên đóng đinh vào bóng dáng Địch Thâm, thậm chí cả biểu cảm cũng mang theo sự phòng bị.
Bây giờ Địch Thâm đã chắc chắn rằng giấc mơ của mình chính là chuyện thật việc thật đã xảy ra vào ngày hôm qua, không biết tại sao cậu lại có thể mơ thấy tình cảnh bi thảm của Bùi Chinh, có lẽ vì gần đây không thể trả thù thành công, vì vậy đành phải cố ý đi vào giấc mơ để phát sóng trực tiếp cho cậu xem.
Cậu thấy tên ẻo lả nhìn mình với vẻ mặt không mấy thiện cảm, tay chống hông, dáng vẻ tự nhiên tựa vào tay vịn cầu thang, cười nói: "Cậu nhìn tôi làm gì? Cũng chẳng phải tôi bảo bọn nó đánh cậu."
Bùi Chinh đánh giá Địch Thâm kỹ càng, Địch Thâm không biết trong lòng tên ẻo lả này đang nghĩ gì, liệu có tò mò tại sao cậu lại biết chuyện này không, hay lại cho rằng những người đó là cậu tìm đến?
Địch Thâm đã xác minh được nghi vấn trong lòng nên quay người bước đi, lúc này cậu không định nói thêm gì với Bùi Chinh nữa, giải thích rằng bản thân cậu chẳng cần gióng trống khua chiêng đi tìm người khác để chỉnh đốn một kẻ yếu ớt như cậu ta ư? Cười vào mặt, mắc mớ gì cậu phải đi giải thích với tên gà rù đó!
Có gan thì đi mách lẻo với giáo viên đi!
Thỏ đế nhát cáy, ngày nào cũng chỉ biết giả vờ làm dáng, đến khi thực sự bị đánh còn chẳng có lá gan đi tìm lão Dương để tố cáo.
Khi Địch Thâm trở lại, lớp A7 đang học tiết tiếng Anh, phần bài tập nghe đang được phát đến một nửa, Địch Thâm gõ cửa, giáo viên dạy tiếng Anh là Triệu Dĩnh đang đứng trên bục giảng nhìn thấy Địch Thâm về lớp vào lúc này thì hơi nhíu mày, rồi vẫy tay ý bảo cậu nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Địch Thâm bước nhanh về hàng cuối ngồi xuống, ánh mắt từ bốn phương tám hướng quy tụ về phía cậu, dường như đều muốn xác định xem Địch Thâm có phải chuẩn bị viết bản kiểm điểm vào buổi sinh hoạt giữa giờ ngày mai hay không, hay thậm chí còn có hình phạt nào khác nghiêm trọng hơn.
Cảnh tượng sau đó mà bọn họ nhìn thấy là, Địch Thâm chỉ nhìn quanh bốn phía, lấy đại một tờ đề tiếng Anh từ trên bàn, làm như ra vẻ lắng nghe bài tập nghe.
Mọi người lại đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn kiểm chứng xem hôm nay liệu có phải là mặt trời mọc đằng đông hay không, thế mà Địch Thâm lại bỗng nhiên nảy ra ý định học hành chăm chỉ ư?
Không còn chuyện vui để hóng hớt, mọi người lại cúi đầu làm bài tập nghe tiếng Anh. Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, bức chân dung trên tờ đề của Địch Thâm cũng gần như đã hoàn thành, cậu phủi vụn tẩy trên tờ giấy, híp mắt nhìn một lúc, sau đó nhét vào ngăn bàn.
Đào Ký liếc qua thăm dò, sau khi nhìn rõ người được Địch Thâm vẽ trên giấy thì mí mắt giật giật, nếu cậu ta không nhìn nhầm, thì khuôn mặt trên tờ đề đó chính là khuôn mặt của Bùi Chinh.
Đương nhiên Đào Ký cũng không cho rằng đây là tình cảm bạn bè tương thân tương ái, bởi vì trên bức vẽ đó, khuôn mặt của Bùi Chinh chứa đầy dấu vết bầm tím.
"Anh, bây giờ anh đi đánh người còn cần phải thiết kế bản vẽ trước nữa à?" Đào Ký vội vàng hỏi.
Địch Thâm vừa chuẩn bị gục đầu xuống bàn ngủ, nghe câu hỏi của Đào Ký, cậu lại quay đầu nhìn về phía cậu ta: "Cậu học nhiều quá nên phát ngốc rồi à?"
Đào Ký bỗng có hơi lúng túng, cậu ta không hiểu ý của Địch Thâm, chỉ thấy cậu cúi đầu ngủ, không còn phản ứng dư thừa gì khác, thế là bối rối quay đầu lại.
Vài phút sau, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu của Đào Ký, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Địch Thâm đang ngủ khò khò phía sau, ánh mắt có thêm vài phần đồng cảm.
Người anh họ vốn tung hoành ngang dọc trong ngôi trường này, giờ đây đã sa cơ lỡ vận đến mức không thể tự mình động thủ, phải dùng vẽ vời để giải tỏa tâm trạng, đây có còn là trùm trường chỉ cần người khác nghe đến tên là đã sợ mất mật nữa không?
Vừa cảm thán, hình tượng của Bùi Chinh trong lòng Đào Ký cũng thay đổi, ngoài ánh hào quang của học sinh giỏi có thành tích áp đảo người khác ra, còn được mạ thêm một lớp giáp vàng sáng chói.
Có cơ hội cậu ta cũng nên hỏi Bùi Chinh kinh nghiệm thử xem sao, có thể khiến Địch Thâm nghiến răng nghiến lợi mà không thể làm gì được, ít nhiều cũng có chút may mắn.
Một ngày trôi qua, loa phát thanh của trường vẫn sóng yên biển lặng, cái nồi đen trên đầu Địch Thâm cuối cùng cũng được mọi người gỡ bỏ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Buổi chiều, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, Đào Ký kéo tay áo Địch Thâm đi về phía căn tin: "Anh, đi nhanh lên, em đói chết mất, hôm nay em nhất định phải ăn thật no!"
Cậu ta như thể vừa được ân xá sau khi bị bỏ đói suốt tám trăm năm, hận không thể quỳ xuống đất van xin Địch Thâm chạy nhanh thêm một đoạn.
Tuy rằng Địch Thâm cũng đói, nhưng cậu là kiểu người chẳng muốn di chuyển khi đang đói, huống hồ là chạy nhanh thêm một đoạn.
Địch Thâm ghét bỏ gỡ tay Đào Ký ra, đá vào cẳng chân cậu ta một cái: "Cậu đói thì tự cậu chạy đi, đừng kéo tôi, chỉ đi bộ thôi đã đủ mệt rồi."
Ánh mắt Đào Ký sáng rực lên, dường như bây giờ mới nghĩ ra được lựa chọn này, nắm lấy thẻ cơm chạy vọt đi, giọng nói của cậu ta truyền đến theo tiếng gió: "Được đó, vậy em đi trước đây, anh muốn ăn gì á? Ba bát cơm có đủ không?"
Cậu đi mà ăn ba bát cơm ấy!
Địch Thâm không để ý đến cậu ta, Đào Ký đã chạy mất hút, đôi chân dài của cậu ta dùng để chạy đến căn tin tranh giành cơm quả thực cũng không uổng phí.
Cậu chậm rãi bước đi tách rời khỏi đám đông hỗn loạn, Địch Thâm hít thêm vài hớp không khí trong lành, Vương Húc lớp bên cạnh được hai người dìu đi ở đằng sau, khi thấy Địch Thâm, ba người họ đều hơi ngượng ngùng một chút.
Địch Thâm nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, lại một lần nữa bị vẻ ngoài xấu xí của Vương Húc chọc cho mù mắt, trên mặt đầy vết tím bầm, hốc mắt trái đen thui, đi đường khập khiễng, kết hợp với mái tóc cạo đến mức không ra hình ra dạng của cậu ta, quả đúng là xúc phạm người nhìn.
Ánh mắt chạm nhau, Vương Húc rụt cổ chào Địch Thâm: "Anh Địch, đi ăn cơm à?"
Địch Thâm nhìn vào mắt cậu ta, nghi ngờ cậu ta bị đánh đến ngu người rồi, còn năm mươi mét nữa là đến căn tin rồi, cậu không đi ăn cơm thì chẳng lẽ là đi rửa bát à?
Người bên cạnh dìu Vương Húc cũng lúng túng chào hỏi, Địch Thâm híp mắt, cảm thấy có gì đó không ổn.
Trước đây Vương Húc mỗi lần gặp cậu đều như bắt được vàng, ánh mắt sáng rực chạy lại, sao lần này lại có vẻ e dè không dám lại gần thế nhỉ?
Còn cả hai thằng nhóc bên cạnh cậu ta nữa, hôm nay trông cậu đáng sợ đến vậy ư?
Địch Thâm dừng bước, cố ý đợi họ đi tới, ba người kia cũng đi cũng chậm lại, rón rén không dám tiến lại gần.
Địch Thâm nở nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch, nở nụ cười đầy uy hiếp: "Làm sao đấy, phạm phải chuyện gì đó có lỗi với anh đây à?"
Ba người trừng mắt nhìn nhau, cười nịnh nọt tiến lên, dừng lại cách Địch Thâm hai bước: "Chỉ là hai ngày trước, lúc bọn em đưa Vương Húc về thì vô tình gặp lão Dương, bọn em không giữ được bí mật, lão Dương biết chuyện Vương Húc đánh nhau ngoài trường."
"Tiếp tục đi." Địch Thâm nghe nửa ngày cũng không hiểu họ muốn nói gì, có liên quan gì đến cậu đâu?
"Lão Dương không tin Vương Húc có thể tự mình đánh thắng trở về, sau đó có một đứa không giữ được mồm miệng, đã khai ra tên của anh, anh Địch." Tên nhóc tóc húi cua nói xong thì liếc nhìn biểu cảm của Địch Thâm, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Địch Thâm bó tay, cậu đây là uống nước cũng bị mắc răng à, vừa đánh nhau xong đã ngoan ngoãn quay về lớp học, tưởng rằng đã qua được mắt trời, ai ngờ sau lưng còn có đám đồng đội heo bán đứng mình.
Địch Thâm không muốn nói thêm gì nữa, chỉ sợ cậu nói nhiều thêm một câu sẽ không kiềm chế được muốn đập cái đầu chó của bọn họ.
Cậu quay đầu bước đi, Vương Húc và hai người kia nhìn nhau sau lưng cậu: "Anh Địch như này là làm sao vậy?"
Tên nhóc tóc húi cua gãi đầu: "Bực mình ư?"
Địch Thâm cảm thấy nếu cậu còn đi chậm nữa sẽ bị bọn họ chọc cho tức chết, chuyện này biết được còn chẳng bằng không biết, bản kiểm điểm cũng đã viết, bài phát biểu cũng đã đọc, cứ tưởng là do tên ẻo lả đi mách lẻo, ai ngờ lại bị chính đồng bọn bán đứng.
Cậu đúng là rảnh rỗi mới mang theo đám người kia vào góp vui.
Khi mở cửa căn tin, bước chân của Địch Thâm chợt khựng lại, cậu bỗng nhiên nhớ lại hôm đó sau khi nghe lão Dương thông báo trên loa phát thanh toàn trường yêu cầu cậu viết bản kiểm điểm, cậu còn tưởng là do tên ẻo lẻ đó mách lẻo nên đã chạy đến lớp A10 kéo cậu ta ra khỏi lớp, suýt chút nữa còn đánh cậu ta một trận, có lẽ lúc đó cậu ta cũng sợ chết khiếp, có khi đến bây giờ vẫn không hiểu lý do vì sao!
Quả đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Địch Thâm dường như dịu đi một chút, có lẽ đây chính là cảm giác của việc có người cùng chịu chung số phận với mình nhỉ, dù sao bản thân mình cũng không phải là người xui xẻo nhất, dù sao thì nếu xếp theo chuỗi thức ăn, thì Bùi Chinh cũng chính là kẻ xui xẻo đứng ở cuối cùng.
Trong căn tin đông đúc người, Địch Thâm nhíu mày, đối diện với cảnh tượng chấn động như vậy, cậu sờ bụng mình, dường như cảm thấy bản thân cũng không đói bụng cho lắm.
Cậu đang định quay lại quầy bán quà vặt kiếm cái gì đó ăn lót dạ, bỗng một thanh âm cực kỳ vang dội gọi cậu lại, là giọng của Đào Ký.
Đào Ký đứng cách cậu khoảng hơn hai mươi mét, tay cầm hai khay cơm chất đầy thành núi, vẻ mặt hạnh phúc như lúc vọt đi mua cơm, trông cứ như chú lợn sắp được cho ăn.
Phì, Địch Thâm loại bỏ suy nghĩ đó, lúc này hẳn phải là Đào Ký đang cho cậu ăn.
Địch Thâm bước nhanh đến, nhận lấy khay cơm từ tay Đào Ký, tìm chỗ ngồi cách đó không xa.
Khay cơm chất đầy cao gần nửa mét, hầu như chẳng còn thấy bóng dáng của thức ăn, Địch Thâm cầm đôi đũa lục lọi một hồi, ánh mắt không biết nói gì hơn ngẩng đầu nhìn Đào Ký: "Cậu thực sự mua cho tôi ba bát cơm đấy à?"
Đào Ký sững sờ một lát, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xới cơm trong bát của mình: "Em quên mất!"
Địch Thâm: "..."
Địch Thâm cảm thấy mệt mỏi chết đi được, hôm nay cậu đã chịu đựng quá nhiều cú sốc.
"Vì sao cậu vừa ra khỏi lớp đã vứt não đi vậy? Là sợ cơm chạy mất hay sợ não bị nước bắn ra làm úng đầu thế?"