Địch Thâm vừa chửi rủa bài thi vừa theo cách cũ là rút thăm may rủi để làm bài, hai mươi phút sau cậu đã gục vào bàn, giáo viên đứng trên bục giảng nhìn cậu, dáng vẻ hận sắt không thành thép, Địch Thâm đã quen nên lợn chết không sợ nước sôi mà giả bộ như không nhìn thấy.
Hai ngày thi thật sự kết thúc rất nhanh, trong lớp cãi nhau tán loạn về các loại đáp án, sau đó chào đón kỳ nghỉ một tuần ngắn ngủi.
Đúng vậy, lớp 11 của trường trung học số 1 chỉ được nghỉ hè có một tuần.
Quá trời xui xẻo, nhưng Địch Thâm không thể không đến, nếu cậu mà trốn học thì mẹ Địch sẽ là người đầu tiên phát hiện, so với sống dưới mí mắt của mẹ Địch, Địch Thâm thà đến trường hứng điều hòa rồi ngủ còn hơn.
Tối ngày hôm trước chơi game đến hai giờ sáng, ngày hôm sau bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh mới phát hiện đã quên tắt nó đi, cho nên vừa mới tắt rồi ngủ thêm chưa tới vài phút thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa của mẹ Địch như thường lệ.
Địch Thâm ngồi dậy, cào tóc hai cái thật mạnh rồi mới xuống giường nhặt cái chăn bị rớt dưới đất lên, sau đó mang cái đầu tóc rối nùi đi ra mở cửa.
Đột ngột đối diện với con trai xuề xòa như vậy, mẹ Địch rõ ràng không quen lắm, sửng sốt hai giây mới muộn màng phản ứng lại: “Ồ, hôm nay không đi học đúng không?”
Địch Thâm thở hắt ra, miễn cưỡng cong môi: “Quý bà Đào à, tối hôm qua mẹ vừa hỏi con câu này rồi.”
Mẹ Địch sờ miếng mặt nạ trên mặt, cảm thấy thời gian cũng hòm hòm rồi nên chậm rãi gỡ xuống: “Vậy thì đúng lúc lắm, mọi kế hoạch đều quyết định ở lúc bình minh...”
Địch Thâm đẩy bả vai mẹ Địch đi tới phòng khách: “Mẹ đừng có nhắc mãi thế, vốn đã không còn trẻ rồi, giờ lải nhải càng giống một bà già.”
Mẹ Địch cuồng cái đẹp, sao mà chấp nhận câu này được, lập tức cãi lại với Địch Thâm làn da ai tốt hơn, có người mẹ nào có thể trông trẻ tuổi hơn so với bà ấy.
Vất vả lắm mới ứng phó với quý bà Đào xong, Địch Thâm cũng coi như tỉnh táo hoàn toàn, tuy hốc mắt còn treo hai cái quầng thâm rõ rệt. Cậu ngồi trước bàn ăn, nhìn ba mẹ ở đối diện ân ái đút đồ ăn cho nhau, làm Địch Thâm ê hết cả răng, lần nào ba Địch ở nhà cũng diễn cùng một loại kịch bản, không coi ai ra gì tới mức làm Địch Thâm cảm thấy bản thân như một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng ít nhất điều này có thể chứng minh cậu là con ruột, bởi vì chắc chắn bọn họ sẽ không làm điều thừa như nhặt một đứa con về để chen chân vào thế giới hai người của họ.
Điện thoại trên bàn rung lên hai cái, Địch Thâm cầm lên nhìn thì thấy nhóm lớp A7 nổ tung rồi. Địch Thâm tựa người ra sau, cánh tay đặt trên lưng ghế, kéo đến tin nhắn đầu tiên của hôm nay.
Đỗ Thụy: [Bảy ngày làm sáu cuốn bài tập hè, mấy giáo viên ngốc này bị điên hả?]
Đỗ Thụy: [Anh Đông, chụp đáp án cho tôi xíu đi.]
Từ Đông Kỳ: [Anh Thụy à, gửi lộn nhóm rồi!]
Đỗ Thụy: [Đù má!]
Đỗ Thụy đã thu hồi một tin nhắn.
Từ Đông Kỳ: [Anh Thụy, còn một cái kìa]
Từ Đông Kỳ đã thu hồi một tin nhắn.
Đỗ Thụy: [Má, tôi xóa rồi mà.]
Tiêu Tinh Tinh: [Ha ha ha ha ha ha náo nhiệt quá nè.]
Tiêu Tinh Tinh: [@Triệu Dĩnh]
Đỗ Thụy: [Tiêu Tinh Tinh, cái đồ chó này.]
Đỗ Thụy xóa Triệu Dĩnh ra khỏi nhóm.
Đào Ký: [Ngu thế, kick rồi thì tin nhắn vẫn còn mà, cậu xong đời rồi, tội cộng thêm tội.]
Ha ha ha ha ha ha ha +99
Địch Thâm nhìn tin nhắn nhảy lên như bay, nhanh chóng hòa hợp với tập thể mà thêm một cái +1.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đỗ Thụy lập tức như thấy được cứu tinh, vội vàng tag Địch Thâm trong kẽ hở của đám người: [Anh Địch, anh có WeChat của cô Triệu không?]
Ngón tay Địch Thâm chuyển động, gõ lên màn hình vài cái.
Địch Thâm: [Có, sao thế.]
Đỗ Thụy: [Giúp em kéo cô Triệu vô nhóm lại đi, cô ấy block em rồi.]
Địch Thâm còn chưa kịp nói gì thì trong nhóm lại nhảy lên 99+ tin ha ha ha.
Địch Thâm bấm trên góc bên phải, thêm Triệu Dĩnh vào trong nhóm lại, Triệu Dĩnh vừa xuất hiện trong giao diện trò chuyện lần nữa, Đỗ Thụy lập tức hành các loại lễ để xin lỗi, toàn bộ người trong nhóm đều đang hóng hớt, nhưng Triệu Dĩnh lại không nói câu nào.
Đỗ Thụy luống cuống, nhắn tin riêng với Địch Thâm: [Anh Địch, anh xem có phải em toang rồi không?]
Địch Thâm đọc tin nhắn này liền không nhịn được mà bật cười: [Toang rồi, đi chôn đi.]
Đỗ Thụy gửi cái sticker con chó mắc mưa qua, rồi quay lại nhóm không ngừng lấy lòng đủ kiểu.
Địch Thâm nhìn từng cái tin nhắn không gián đoạn kia, tất cả đều khen Triệu Dĩnh như sắp nở hoa tới nơi, có hơi nghi Đỗ Thụy lấy từ trên mạng về, ngón tay cậu ấn lên mấy câu kia, âm thầm lưu lại.
Cảm giác đây là một điểm kiến thức, một ngày nào đó có thể sẽ dùng tới.
Mắt thấy tin nhắn trong nhóm lại sắp đầy 99+, cuối cùng Triệu Dĩnh cũng bước ra nói chuyện.
Triệu Dĩnh: [Đỗ Thụy, Từ Đông Kỳ, hai vị bạn học, các em nhớ phải viết quá trình giải bài vào từng câu hỏi trong bài tập hè của các em, nhập học cô sẽ kiểm tra (mỉm cười)]
Từ Đông Kỳ: [Cô ơi, sao em cũng có tội vậy ạ!]
Triệu Dĩnh: [Đáp án bài tập hè của em ở đâu ra?]
Từ Đông Kỳ: [Em sai rồi! (Tiểu nhân quỳ xuống)]
Sau đó Triệu Dĩnh không nói chuyện nữa, bạn học trong lớp lại bắt đầu liên tục giậu đổ bìm leo, Địch Thâm nhìn vở kịch này, ý cười trên khóe môi không tắt.
Đỗ Thụy và Từ Đông Kỳ bị các bạn học cười nhạo đến tơi bời hoa lá, ở trong nhóm diễn cảnh đàn ông mạnh mẽ rơi lệ tận mười phút, sau đó bỗng chuyển phong cách, rồi cứ như người không có chuyện gì mà thảo luận chuyện đến khu trò chơi mới mở trong thành phố để tận hưởng kỳ nghỉ hè ngắn ngủi.
Đào Ký vội vàng nhập bọn với họ, sau đó còn không quên kéo cả ông anh tốt của mình vào.
Đào Ký: [@Địch Thâm, anh, đi cùng đi!]
Bị Đào Ký nhắc nhở như vậy, mọi người mới phát hiện Địch Thâm vẫn luôn không nói chuyện, nháo nhào tag theo đội hình, Địch Thâm vừa ăn sáng vừa cầm điện thoại xem livestream chơi game, sau khi rót hết chén cháo vào bụng xong mới quay lại giao diện WeChat, vừa mở đã thấy màn hình đầy tên mình.
Địch Thâm: [Lúc nào? Bây giờ hả?]
Trong nhóm lớp bàn chuyện người nào đi, đi sẽ chơi cái gì ăn cái gì cả nửa ngày, chỉ có khi nào đi là không ai nói, Địch Thâm là người thực tế, vào là trực tiếp hỏi thời gian.
Bọn Đỗ Thụy vốn không định đi ngay, chung quy bảy ngày nghỉ nói ngắn cũng không ngắn, ngày đầu đã tụ họp xong, rồi mấy ngày tiếp theo phải ở trong nhà làm bài tập hè thật à?
Nhưng Địch Thâm vừa hỏi vậy thì lại đột nhiên cảm thấy ngày đầu tiên mà đã làm bài tập thì cũng không được, thế là nhao nhao phụ họa, chốt hẹn buổi trưa tập hợp ở cửa khu trò chơi điện tử.
Nhà Địch Thâm cách khu trò chơi điện tử mới mở rất gần, không cần lái xe, đi bộ hơn hai mười phút là tới rồi.
Cậu vào siêu thị ở cửa tiểu khu mua một cây kem rồi vừa đi vừa ăn, tốc độ ăn còn không nhanh bằng tốc độ kem chảy.
Hôm nay nóng thật sự, biết vậy hẹn chơi buổi tối rồi.
Địch Thâm vừa đi vừa lướt điện thoại, còn chưa tới cửa khu trò chơi điện tử đã nhìn thấy một chàng trai vừa gầy vừa cao đứng dưới ánh mặt trời chói chang, tay kéo một cái vali to, cổ tay vốn trắng như tuyết bị nắng làm cho đỏ bừng một mảng.
Bóng dáng đó Địch Thâm rất quen mắt, cậu nhìn về hướng đó, rồi tự hỏi Bùi Chinh lại làm gì trong thời tiết nóng nực như này.
Chưa tới nửa phút, một cô gái mặc chiếc váy hoa dài, trang điểm lộng lẫy che dù chạy tới chỗ anh, không biết cô gái tóc xoăn đã nói gì mà Bùi Chinh lại kéo vali đi về hướng bên cạnh.
Cô gái đó chặn đường anh lại, miệng mở ra mở vô nói một đống thứ, Địch Thâm dựa vào cửa sổ chốt bảo vệ, vừa ké điều hòa vừa hóng hớt.
Quả nhiên Bùi Chinh cũng lạnh lùng như với bạn học trong trường, không chịu để ý tới cô gái kia.
Thành thật mà nói thì cô gái kia khá xinh đẹp, tuy không biết thực tế trông ra sao, nhưng lớp trang điểm dày trên mặt, khóe mắt hơi cong lên giống con hồ ly quyến rũ, cộng thêm vóc dáng trước lồi sau vểnh đầy thướt tha thì trong trường thật sự ít có ai sánh bằng.
Không biết bọn họ có quan hệ gì, trông rất giống người yêu đang cãi nhau, nhưng tên Bùi Chinh lạnh lùng không thích nói chuyện kia thế mà cũng có bạn gái ư? Địch Thâm là người đầu tiên không phục.
Nhưng nhìn một lúc, Địch Thâm thấy có hơi không đúng lắm, cô gái kia thế mà bắt đầu động tay động chân với Bùi Chinh, cô ta mang giày cao gót đá vào cẳng chân của Bùi Chinh, đá cực kỳ ác, giống như có rất nhiều thù hận vậy, Địch Thâm nhìn mà cũng thấy đau.
Với vẻ ngoài không chịu được đòn đánh của tên ẻo lả đó, chắc là dưới chân đã bầm một cục rồi.
Bùi Chinh chỉ kéo vali ra sau rồi lùi lại hai bước, cũng không có ý định đánh trả.
Địch Thâm thầm mắng Bùi Chinh nhát gan trong lòng, ở trường không dám đối nghịch với đám nam sinh kia thì thôi đi, mà ngay cả một đứa con gái thôi cũng không dám xuống tay, đúng là ai cũng có thể bắt nạt được.
Địch Thâm đoán không ra quan hệ của bọn họ, giống như rất quen thuộc lẫn nhau, lại như là có thù oán, kết hợp mấy yếu tố này lại, Địch Thâm đưa ra một kết luận: Hay là... bạn gái cũ?
Cô gái đó đanh đá như vậy, cho dù đẹp thì cũng không thể nhịn được, chẳng lẽ Bùi Chinh có sở thích độc lạ, hay anh là một người mê sắc đẹp, quen bạn gái chỉ cần nhìn mặt.
Trong lúc Địch Thâm suy nghĩ sâu xa cả ngàn điều thì Bùi Chinh bên kia cuối cùng cũng có hành động, anh hất phăng cái tay muốn nắm lấy quần áo anh của cô gái kia ra, cô gái kia đứng không vững nên lảo đảo hai bước.
Sau khi đứng vững lại thì cứ như bị điên mà dùng túi xách đập vào ngực Bùi Chinh, một chút lại một chút, Bùi Chinh lấy cánh tay mỏng manh của mình cản lại.
Cuối cùng Địch Thâm nhìn hết nổi nữa, cậu ném cây kem vào thùng rác rồi cởi hai nút áo trên cổ áo, sau đó đi nhanh tới chỗ hai người đó.
Đến gần hơn, Địch Thâm nghe rõ cô gái kia đang mắng Bùi Chinh bằng mấy lời khó nghe, nếu đổi lại là cậu, có người dám nói với cậu như vậy thì cậu sẽ bẻ từng cái răng của đối phương xuống, nào giống Bùi Chinh tốt tính mà nhẫn nhịn như vậy.
Địch Thâm đi tới sau lưng cô gái kia rồi huýt sáo một tiếng, trên mặt cậu treo một nụ cười phóng túng, nhìn cô gái kia từ trên xuống dưới: “Ồ, cô gái đẹp rất gợi cảm, cỡ D nhỉ? Chơi với anh đây một đêm nhá? Năm người được không? Bao nhiêu thì chịu chơi?”
Cô gái kia bị tiếng nói đột ngột của Địch Thâm làm hoảng sợ, cô ta quay đầu lại, khi thấy gương mặt của Địch Thâm, đáy mắt lập tức lộ ra sự kinh ngạc, nhưng sau khi nghe nội dung lời cậu nói, cô ta theo bản năng trốn sau lưng Bùi Chinh, ý đồ muốn Bùi Chinh làm tấm chắn cho cô ta.
Địch Thâm bị hành động của cô ta làm cho tức cười, trốn sau lưng của Bùi Chinh có lợi ích gì? Cây tre mà cũng có thể bảo vệ được cô hả?
Hơn nữa vừa nãy còn đấm đá Bùi Chinh, bây giờ thì lại trốn, Địch Thâm nghĩ lại còn thấy Bùi Chinh đáng thương.
“Trốn cái gì? Hai ngàn đủ không? Mấy anh em của tôi thích cô lắm, không đủ thì thêm chút nữa.” Địch Thâm tiếp tục diễn, bước một bước tới gần cô gái đó.
Cô gái nắm chặt vạt áo Bùi Chinh, cắn răng hoảng loạn nói: “Bùi Chinh, cậu cản cậu ta lại đi, tôi không thể xảy ra mệnh hệ gì được, nếu không ba tôi sẽ đánh chết cậu đấy.”
Địch Thâm khẽ cười, đi tới trước mặt Bùi Chinh, nắm lấy cánh tay Bùi Chinh rồi kéo anh qua một bên dễ như trở bàn tay.
Cậu nhìn cô gái kia không còn chỗ trốn, khóe mắt hơi cong: “Tên này còn chịu không nổi một đấm của tôi nữa, đừng có mong cậu ta bảo vệ được cô, cô theo tôi đi, ngoan chút, nhé?”
Cô gái bị dọa đến mức mặt mũi tái mét, ôm túi chạy như bay, Địch Thâm giả vờ đuổi theo hai bước, chỉ thấy cô gái mang giày cao gót chạy mất hết hình tượng, giữa đường bị trẹo chân cũng chẳng dám kêu đau.
Đợi người nọ chạy trốn rồi Địch Thâm mới quay đầu, nhướng mày với Bùi Chinh: “Đau lòng à?”
Ánh mắt Bùi Chinh vô cùng phức tạp.