Một tiết học trôi qua trong tiếng ồn ào láo nháo, Địch Thâm thực sự không thể chợp mắt nổi, cuối cùng cũng chờ được đến lúc tiếng chuông tan học vang lên, loa phát thanh vang lên bài hát chuẩn bị cho buổi sinh hoạt giữa giờ, học sinh lũ lượt rời khỏi lớp học.
Địch Thâm chậm rãi đi sau cùng, theo phía sau đội ngũ đi đến sân thể dục, cửa lớp A10 không một bóng người, độ ồn ào bên trong không kém gì lớp A7 vừa rồi.
Học sinh lớp A7 đi ngang qua đều tụ tập lại đây, dán mắt vào cửa sổ như đang xem khỉ, Địch Thâm một mình chiếm một ô cửa sổ riêng, học sinh gần cửa sổ vừa thấy Địch Thâm liền cúi người, nhường cho cậu tầm nhìn tốt nhất.
Địch Thâm mở cửa sổ ra, vỗ vai nam sinh kia: "Cảm ơn nhé người anh em."
Địch Thâm tự nhận mình cực kỳ thân thiện, nhưng nam sinh đó lại ngay lập tức bày ra vẻ mặt nhăn nhó.
Địch Thâm: "Đau à?"
Nam sinh cắn răng, sau một hồi mới nhếch miệng, từ kẽ răng nhả ra hai từ: "Không đau."
Địch Thâm nhìn cậu ta, trông cũng khá vạm vỡ, sao lại yếu ớt vậy chứ?
Nhưng bây giờ là lúc xem kịch vui, Địch Thâm không để ý nhiều đến học sinh trước mặt, dù sao cậu cũng đã hỏi han rồi, người ta nói là không đau.
Hầu hết học sinh lớp A10 đều tụ tập ở giữa và phía sau lớp, ríu rít không biết đang nói gì, Địch Thâm không nghe rõ một từ nào, cũng không thể nhìn rõ trung tâm của đám đông là tình huống như thế nào.
Cậu dùng tay nâng người lên, ngồi lên bậc cửa sổ, tầm nhìn cao hơn người khác một cái đầu, như vậy mới miễn cưỡng nhìn thấy họ đang vây quanh hai người, một trong số đó là một người có quả đầu trọc, phần sau đầu trọc lóc rõ ràng, Địch Thâm vừa liếc mắt đã nhận ra đây là lão Dương.
Còn người kia, Địch Thâm nheo mắt nhìn một lúc lâu mới liên kết được hình dáng đỉnh đầu đó với ký ức của mình, tên ẻo lả?
Địch Thâm cúi đầu, hỏi nam sinh vẫn đang ôm vai rên rỉ gần cửa sổ: "Bùi Chinh lớp các cậu bị sao vậy? Cậu ta nắm tóc lão Dương à?"
Nam sinh ngước lên nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, dường như không hiểu tại sao Địch Thâm lại có ý tưởng nguy hiểm đến như vậy.
"Bùi Chinh bị người nào đó đánh." Nam sinh trả lời.
Địch Thâm đột nhiên cảm thấy chán nản, đám người này tụ tập chỉ vì tên ẻo lả đó bị đánh sao? Cậu còn tưởng là có chuyện gì lớn chứ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Địch Thâm nhảy xuống khỏi cửa sổ, vỗ vỗ bụi bám trên tay: "Cậu ta bị đánh không phải là chuyện thường ngày sao!"
Nam sinh bị nghẹn cứng họng, thế mà lại chẳng biết phản bác kiểu gì.
Mặc dù đó là sự thật mà mọi người đều thầm biết trong lòng, nhưng nếu nói ra thì vẫn hơi xấu hổ.
Hơn nữa, những việc như học sinh bắt nạt nhau bình thường chỉ là những trò vặt vãnh, nhưng so ra thì sự việc ngày hôm nay khá nghiêm trọng.
Sau khi cảm thấy mất hứng, Địch Thâm cũng không nhìn thêm nữa, lại chẳng biết rằng cậu đã bỏ lỡ một màn kịch lớn do Bùi Chinh dàn dựng.
Buổi sinh hoạt giữa giờ ngày hôm nay kết thúc sớm hơn bình thường, không có lời lẽ dài dòng của lão Dương, tiếng nhạc trên radio vừa dừng, mọi người ngay lập tức trở về lớp.
Trong phòng học, một vài học sinh tụm năm tụm bảy lại tám chuyện, Địch Thâm từ cửa trước đi đến hàng cuối cùng, nghe được khoảng năm đến sáu phiên bản của sự việc.
Dĩ nhiên, nguyên nhân là do Bùi Chinh bị thương ở cánh tay, bị đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của Lão Dương phát hiện, sau đó lại yêu cầu Bùi Chinh cởi áo ngoài, lại càng thấy thêm nhiều vết thương hơn, trông cực kỳ thê thảm. Lão Dương tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, học sinh giỏi top đầu mà nhà trường lao tâm khổ tứ mới tìm được, chỉ mới đến đây có một tháng đã bị đánh đến mức mình đầy thương tích.
Đây chính là một cái tát vào mặt ban giám hiệu, chống lại nhà trường!
Lão Dương truy hỏi ai là kẻ đã đánh Bùi Chinh, nhưng Bùi Chinh chỉ khép mi, biểu hiện thờ ơ, thực sự trông giống như một nạn nhân chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ: "Không có ai cả ạ, là tự bản thân em không cẩn thận bị thương."
Lão Dương thương xót không thôi, nhưng Bùi Chinh lại vẫn không chịu nói ra, ông tự hiểu là Bùi Chinh bị người khác đe dọa nên không dám nói. Để trấn an Bùi Chinh, lão Dương đứng trước mặt cả lớp A10 hứa hẹn, chỉ cần Bùi Chinh chịu nói ra thì ông sẽ xử lý học sinh bắt nạt anh bằng cách đuổi học. ( truyện trên app T Y T )
Có vẻ như Bùi Chinh do dự vài giây, sau đó lại lắc đầu phủ nhận: "Thực sự là do bản thân em không cẩn thận."
Anh nói những lời đó với giọng điệu rất thấp, như chỉ muốn nhanh chóng qua loa cho xong việc, nếu Bùi Chinh trực tiếp nêu ra một cái tên thì tốt rồi, nhưng thái độ của anh lại khiến lão Dương cảm thấy có nhiều điều khó mà nói ra được.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi này, từ biểu cảm đến giọng điệu, đúng là hình mẫu điển hình của một nạn nhân đáng thương.
Lão Dương vừa tức giận lại vừa thương xót, kéo Bùi Chinh đến văn phòng. Những chuyện sau đó chẳng ai biết cả, nhưng sự việc đã có khởi đầu, nhóm học sinh lập tức cùng hoá thân thành thám tử, suy đoán kẻ hành hung là ai.
Dĩ nhiên, trong một đống cái tên được suy đoán, tên của Địch Thâm nằm ở vị trí đầu bảng.
Địch Thâm là trùm trường đã được công nhận, cậu đã tham gia không biết bao nhiêu vụ ẩu đả, hơn nữa chuyện vài ngày trước đó cậu vác ghế đến lớp A10 tìm Bùi Chinh cũng được nhiều người chứng kiến, tuy rằng đến cuối cùng cũng không đánh nhau, nhưng từ trước đến nay Địch Thâm chưa bao giờ làm những chuyện như kiểu thương hại kẻ yếu.
Tiền án và động cơ đều đã có, quan trọng nhất là, Địch Thâm ngang ngược trong trường học cũng không phải ngày một ngày hai, cậu có rất nhiều người ủng hộ, tương ứng với việc Bùi Chinh không dám nói ra, mọi chuyện đều hợp lý một cách logic.
Một nhóm nữ sinh tụ tập lại tám chuyện xong, thống nhất cùng nhìn về phía Địch Thâm.
Địch Thâm đón nhận ánh mắt phán tội của họ, tự nhiên tựa vào vách tường bên cạnh: "Đừng có mà mẹ nó nhìn ông đây như thế, chuyện này đếch liên quan gì đến ông đây cả."
Nhóm nữ sinh vội vàng quay đầu, chuyển dời ánh mắt đi chỗ khác, cũng có một vài người gan dạ hỏi tiếp: "Anh Địch, thật sự không phải anh à?"
Địch Thâm nhìn về phía cô gái đó, khuôn mặt mang theo nụ cười không rõ ý nghĩa, đối diện chằm chặp khiến đối phương mặt đỏ tai hồng, bại trận lui binh.
Địch Thâm ném sách lên bàn, cười khẩy một tiếng, thật là vô lý, cậu chưa từng động tay với Bùi Chinh, giờ lại muốn đổ cái nồi này lên đầu cậu, đừng có mà mơ tưởng.
Suy nghĩ trong lòng của Địch Thâm sau một tiết học đã bị dội ngược, có một học sinh lo lắng đến lớp A7 giúp lão Dương truyền tin, yêu cầu Địch Thâm đến văn phòng một chuyến.
Địch Thâm bị đánh thức, sau khi nghe xong thì nâng cằm suy nghĩ hai phút, mấy ngày qua cậu không làm chuyện gì vi phạm quy định, chẳng lẽ lão Dương muốn lôi chuyện cũ ra tính sổ?
Cậu mới vừa tỉnh dậy, bày ra vẻ mặt người lạ chớ gần, học sinh đến truyền tin cũng không dám thúc giục, Đào Ký quay đầu nhìn Địch Thâm, vỗ vỗ ngón tay trước mặt cậu: "Anh Địch, em đoán nhé, có khả năng là về chuyện của Bùi Chinh."
Địch Thâm nhướng mày, học sinh truyền tin cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, gật đầu lia lịa: "Đúng, lão Dương vừa đưa Bùi Chinh từ phòng y tế trở về."
Địch Thâm cuối cùng cũng hiểu ra, sắc mặt lập tức tối sầm lại, đứng dậy đá vào bàn học, nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Tiếng bàn tán phía sau không dứt, Địch Thâm muốn không nghe cũng khó, cậu giận dữ trong lòng, lão Dương làm chuyện ầm ĩ lên như vậy để gọi cậu tới, rõ ràng là đã nhận định cậu là người bắt nạt Bùi Chinh, cái nồi này không hề báo trước đã được đặt lên đầu cậu.
Nếu tên ẻo lả Bùi Chinh kia dám thừa nhận, tối nay cậu sẽ cho cậu ta biết Địch Thâm cậu đánh người khác biệt với những kẻ thận hư kia như thế nào.
Khi Địch Thâm đến văn phòng chủ nhiệm, quả nhiên thấy lão Dương đang nói chuyện gì đó với Bùi Chinh.
Địch Thâm đẩy cửa vào, ngón tay gõ hai lần vào cánh cửa, phát ra tiếng động rõ ràng.
Lão Dương vốn đang bày ra dáng vẻ dịu dàng ấm áp, vừa nhìn thấy mặt Địch Thâm đã lập tức nghiêm túc trở lại.
Nếu như là trước đây, Địch Thâm chẳng có ý kiến gì với sự phân biệt đối xử như vậy cả, cậu sớm đã quen rồi, nhưng bây giờ trên đầu cậu còn đang đội cái nồi chẳng biết từ đâu tới, khi ánh mắt cậu và lão Dương vừa chạm nhau, lại mang đến cảm giác như nuốt phải ruồi bọ.
Mẹ nó ghê tởm chết đi được.
Lão Dương buông bàn tay đang kéo áo của Bùi Chinh, đứng dậy, biểu cảm không được tốt đẹp lắm nói với Địch Thâm: "Vào đi."
Địch Thâm bước chân vào văn phòng, tạm thời đè nén cảm giác khó chịu: "Thầy chủ nhiệm, thầy gọi em có việc gì?"
Khi lão Dương thấy Địch Thâm bước vào với thái độ tự nhiên, trong lòng ông bỗng nổi lên cảm giác không ổn, ông lại đánh giá biểu cảm của Bùi Chinh, biết rằng mình đã nhầm lẫn.
Biểu hiện của Bùi Chinh vẫn thờ ơ như cũ, khi nhìn thấy Địch Thâm cũng không hề dao động, điều này không giống như những gì lão Dương dự đoán.
Trong toàn trường, kẻ đầu sỏ lớn nhất chính là Địch Thâm, Bùi Chinh còn từng gọi điện cho hiệu trưởng để tố cáo Địch Thâm, hai người cũng từng có chút hiềm khích, nhưng không hiểu vì sao Địch Thâm chưa bao giờ tìm cách trả thù. Hơn nữa ngay đúng lúc này Bùi Chinh lại bị đánh, anh cũng không chịu nói ra, ngoại trừ Địch Thâm, lão Dương thực sự không thể nghĩ ra người thứ hai.
Nhưng bây giờ...
Lão Dương cảm thấy hơi xấu hổ, ông dạy học hàng chục năm rồi, sau này được thăng chức làm chủ nhiệm giáo dục, nhiều năm như vậy đã gặp không biết bao nhiêu thể loại học sinh, có cách của riêng mình để đánh giá từng con người, lần này đột nhiên lại xảy ra sai sót.
Lão Dương cố gắng nặn ra một nụ cười, cố gắng thể hiện dáng vẻ hiền từ thân thiện hơn một chút, ông vẫy Địch Thâm lại: "Địch Thâm à, lại đây nào."
Lão Dương không cười còn đỡ, vừa cười lên đã lộ ra ít nhiều sự bất ổn, Địch Thâm chần chừ hai giây mới bước về phía ông.
Đợi Địch Thâm đến gần, hai tay lão Dương vỗ lên vai cậu, lão Dương cùng lắm chỉ cao một mét bảy, nếu là bình thường thì chẳng thể nào vỗ được đến vai Địch Thâm, cậu cũng coi như là cho ông ấy mặt mũi, tựa vào bên cạnh bàn, hạ thấp chiều cao của mình xuống.
"Đây là học sinh mới Bùi Chinh, nghe các bạn học nói quan hệ của các em rất tốt, hôm trước em còn đặc biệt đến lớp A10 tìm em ấy, các em đã quen biết nhau từ trước rồi à?" Lão Dương cười ha ha hỏi.
Địch Thâm hơi híp mắt lại, nghiêng đầu nhìn lão Dương, ánh mắt chứa đầy vẻ một lời khó nói hết.
Quan hệ tốt đến mức cậu còn phải vác ghế đến lớp A10 tìm người?
Lão Dương có bị cửa kẹp đầu không vậy? Kỹ năng trợn mắt nói dối này đúng thật là làm cho người khác trở tay không kịp.
Địch Thâm lại nhìn về phía Bùi Chinh, cậu thầm nghĩ lão Dương cũng không ngốc đến mức như vậy được, có lẽ là Bùi Chinh đã nói gì đó khiến lão Dương hiểu lầm.
Bùi Chinh ngước mắt, cùng Địch Thâm nhìn nhau, ánh mắt của anh cũng chứa đầy sự bất lực không nói nên lời.
Địch Thâm không nhịn được muốn cười, bỏ qua làn da tái nhợt và thân hình yếu ớt của tên ẻo lả đó, biểu cảm hôm nay của anh thực sự khiến Địch Thâm có thể ăn ngon cơm rồi.
Không ngờ học sinh giỏi cũng có lúc không biết nói gì với giáo viên.
Lão Dương nhìn thấy hai người có cùng một biểu hiện thì cảm thấy càng thêm xấu hổ, ông ho khan hai tiếng, nói càng rõ ràng hơn: "Các em là bạn học, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ, không bao lâu nữa các em sẽ là bạn cùng lớp, đúng thật là có duyên phận!"
Địch Thâm: "…"
Chẳng hề cảm thấy vui vẻ hay ngạc nhiên gì cả.
Bùi Chinh: "…"
Cũng chẳng hề muốn chấp nhận.
Đối diện với biểu cảm đều tỏ vẻ lạnh nhạt giống như nhau của hai người, lão Dương suýt nữa không thể tiếp tục bịa chuyện, biết rằng con đường tình bạn giữa hai học sinh này không thể đi tiếp được, chỉ có thể kéo lại chủ đề, giọng nói truyền cảm nói với Địch Thâm: "Gần đây bạn Bùi Chinh gặp một số rắc rối, em ấy chỉ mới chuyển đến trường chúng ta, không quen biết nhiều bạn bè ở các lớp khác, em lại quen biết nhiều người trong trường, hơn nữa quan hệ với Bùi Chinh cũng khá tốt, vậy hãy giúp em ấy làm quen với nhiều bạn học hơn nhé, có thể xử lý tốt mối quan hệ giữa các bạn học."
Địch Thâm nhíu mày, đây là trường cấp ba, không phải mẫu giáo, Bùi Chinh kết bạn còn cần cậu làm cầu nối à?
Ý nghĩ trong đầu vừa thoáng qua, Địch Thâm bỗng nhiên hiểu ra ý đồ của lão Dương, Bùi Chinh bị bắt nạt ở trường, lão Dương thân là một chủ nhiệm giáo dục không thể can thiệp quá sâu, bản thân cậu lại trở thành một tấm khiên sẵn có.
Dưới lớp ngụy trang tình bạn bè thắm thiết, ông đã đẩy Bùi Chinh cho cậu.
Thật đúng là... tính toán cũng hay thật đấy.