Ngày Nào Đối Thủ Một Mất Một Còn Cũng Giả Vờ Yếu Đuối

CHƯƠNG 13: CẬU CHẠY CÁI GÌ


5 tháng

trướctiếp

Tạ Hữu Vi nhìn đám học sinh nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ghế, ông ấy cũng không thể lại gọi Địch Thâm tiếp được, bỏ qua chuyện này, bắt đầu nói tới tương lai và những sắp xếp cho học kỳ sau của lớp 12A7.

Địch Thâm không có chuyện gì làm, cậu ngáp một cái, vùi đầu vào khuỷu tay, ngủ thiếp đi trong bài diễn thuyết động viên của Tạ Hữu Vi. 

Trong lúc mơ màng cậu nghe thấy bên cạnh có người kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó thì không còn âm thanh gì nữa, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cậu bị âm thanh của chuông vào học gọi dậy, cậu xoay xoay cái tay bị gối tê, sau đó lại đổi tư thế rồi bắt đầu chìm vào mộng đẹp. 

Tạ Hữu Vi đi xuống bục giảng gõ bàn cậu, Địch Thâm híp mắt ngẩng đầu lên, Tạ Hữu Vi ho nhẹ hai cái, dùng giọng đầy nghiêm túc nói với cậu: "Đi học thì phải chú ý nghe giảng."

Sau đó ông ấy quay người lại nói với học sinh trong lớp: "Thầy là thầy giáo chủ nhiệm mới của lớp, thầy cũng có mục tiêu và yêu cầu của riêng mình, các em cũng đã là học sinh lớp 12 rồi, bỏ ngay cái dáng vẻ lười biếng của các em đi, ngoan ngoãn học đi cho thầy, thầy không hy vọng sẽ thấy có người chỉ lên lớp để ngủ đâu, cũng không được chơi điện thoại trong giờ học, thầy sẽ không từ bỏ một học sinh nào và mong sẽ không có bạn nào từ bỏ bản thân."

Ông ấy nói đến mức nước miếng bắn tung tóe, Địch Thâm chống cằm nhìn sau lưng ông ấy, cố gắng mở to mắt. 

Triệu Dĩnh ôm tài liệu giảng dạy đi vào lớp, cô ấy nhìn thấy Tạ Hữu Vi thì mỉm cười với ông ấy, Tạ Hữu Vi gật đầu, sau đó ra khỏi lớp. 

Đào Ký nhìn ra ngoài cửa sổ, xác nhận Tạ Hữu Vi đã đi rồi, cậu ta mới dám quay đầu nói với Địch Thâm: "Anh, em vừa mới bói cho anh một quẻ, gặp phải thầy chủ nhiệm Tạ Hữu Vi này, cơn ác mộng của anh tới rồi."

Địch Thâm trợn mắt, cậu cần Đào Ký nói à? Tự cậu cũng tính ra được rồi!

Tạ Hữu Vi vừa đi, lớp học đã trở nên sôi nổi hơn hẳn, Triệu Dĩnh bị cả lớp hỏi một đống câu hỏi, Triệu Dĩnh vẫn mỉm cười, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người. 

Hai mí mắt của Địch Thâm như sắp dính vào nhau, cậu phải lấy hết sức mới không ngủ gật, ngồi trong lớp học ồn ào, Địch Thâm nghiêng đầu nhìn cậu bạn cùng bàn mới trắng như phát sáng của mình. 

Bạn cùng bàn mới đang sắp xếp lại đống sách vở mà đám Đào Ký mang về, đủ các loại bài tập và đề thi chất đống trong ngăn bàn, động tác của anh từ tốn, cổ tay bị xắn tới khuỷu tay, cũng không biết đó có phải ảo giác của cậu không, Địch Thâm lại nhìn thấy rõ gân xanh trên cánh tay anh, cánh tay nhìn vô cùng khỏe mạnh.

Địch Thâm lắc đầu, cái tay như cái sào trúc này thì có sức gì chứ, chắc chắn là do cậu ngủ không ngon nên mới xuất hiện ảo giác. 

Cậu nhìn người ta một lúc, đầu gật gật như gà mổ thóc, cậu trượt tay, tí nữa thì đập đầu xuống bàn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. 

Địch Thâm vô thức nhìn sang bạn cùng bàn, muốn biết tên ẻo lả kia có nhìn thấy động tác xấu hổ kia của mình không, cậu thấy tên ẻo lả vẫn đang chăm chú sắp xếp sách vở, lúc anh phát hiện tầm mắt của cậu thì như bố thí mà quay sang nhìn lại.

Địch Thâm không biết anh có liếc mắt thấy hành động xấu hổ vừa nãy của cậu không, chỉ đành giấu đầu hở đuôi hung dữ nói với anh: "Cậu nhỏ tiếng chút coi, đừng làm phiền tôi ngủ."

Bùi Chinh quay đầu nhìn, thấy mắt cậu thâm như bảo vật quốc gia thì lại quay đầu đi tiếp tục sắp xếp sách vở, không trả lời, làm như chưa nghe thấy cậu vừa nói gì.

Cậu… Lại bị tên này khiêu khích?

Địch Thâm mím môi, nhưng lỗ tai trắng nõn của anh lại đập vào mắt, cậu rất muốn chạm vào nó, sau đó sẽ véo một cái thật mạnh. 

Anh không cần tai thì mang đi quyên góp cho người khác dùng đi. 

Ánh mắt của Địch Thâm rất có tính công kích, cậu không được ngủ ngon thì cứ như chú hổ đang chờ cơ hội, bạn học mới làm như giờ mới phát hiện ra nguy hiểm, bình tĩnh nói: “Thầy chủ nhiệm nói không được ngủ trên lớp…”

Địch Thâm: “...”

Địch Thâm kinh ngạc, cậu đã học ở nơi hội tụ toàn là những học sinh giỏi là lớp A7 này đã hai năm, nhưng cậu chưa gặp người nào lại nghe lời giáo viên như thế: "Bùi Chinh, cậu tuổi chó à? sao mà nghe lời thế."

Ánh mắt Bùi Chinh lạnh đi, động tác trên tay hơi khựng lại: "Tuổi thỏ."

Địch Thâm bị chọc cười đến tỉnh cả ngủ, người này không nghe thấy cậu đang mắng anh à hay là giả vờ không nghe hiểu?

Không còn buồn ngủ nữa, Địch Thâm ngẩng đầu nhìn bục giảng, cậu nhìn mọi người nói về tình hình học tập lớp 12 với Triệu Dĩnh, cậu đoán chắc tiết này cũng chả học được gì nên dứt khoát nằm xuống bàn bắt đầu trêu bạn cùng bàn mới: "Vậy tôi lớn hơn cậu một tuổi đó, mau gọi tôi là anh để tôi nghe chút nào."

Tay Bùi Chinh đang cầm một cái bút bi màu đen rất quy củ, không xoay bút cũng không viết gì, Địch Thâm cảm thấy rất mới lạ, hóa ra học sinh giỏi là thế này à? Không xoay bút cũng có thể giải đề à? ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Các cậu đều lớn hơn tôi." Bùi Chinh nói.

Địch Thâm lắc đầu: "Hai chuyện này không giống nhau, cậu ở địa bàn của tôi thì phải nghe lời tôi."

Bùi Chinh kéo bàn mình ra ngoài, dùng hành động thực tế để giữ khoảng cách với Địch Thâm. 

Địch Thâm tức đến bật cười, cặp chân dài duỗi ra móc lấy chân bàn rồi kéo bàn anh về, hai cái bàn đập vào nhau, còn gần hơn nhiều so với lúc trước: "Lúc lão Tạ bảo cậu ngồi cạnh tôi cậu còn vui vẻ đồng ý mà, bây giờ cậu chạy cái gì?"

Tiếng nói chuyện của hai người hơi lớn, làm mấy bạn bàn trên liên tục quay đầu lại nhìn, Địch Thâm đã quen với đám người này từ lâu, mặt dày phải như bức tường rồi nên cậu cũng chả để ý. 

Cuối cùng có một bạn học không nhịn được mở miệng trêu trọc Địch Thâm: "Anh Địch, cậu đừng bắt nạt bạn mới, nếu không cậu ta mà đi tìm lão Tạ khóc lóc kể lể một lúc thì người bị xử lý còn không phải là anh Địch à!"

Khá lắm, Tạ Hữu Vi mới làm chủ nhiệm lớp được nửa ngày mà biệt danh cũng đã có luôn rồi.

Chuyện điện thoại tố cáo của Bùi Chinh là do hôm đó ở căn tin Vương Húc to mồm để mọi người nghe thấy, cho nên lúc này hai đối thủ một mất một còn bị xếp thành bạn cùng bàn, tất cả mọi người đều mang tâm trạng xem náo nhiệt.

Với cả nhìn Bùi Chinh đã biết là người chẳng có tí sức chiến đấu nào rồi, còn Địch Thâm là người có thù tất báo, nhưng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc đang chọn ngày đẹp để chơi lớn.

Nhưng… hình như ngày đẹp này tới hơi muộn. 

Lúc trước khi cậu đang học lớp 10 thì có một đám người học lớp 12 tới hố Địch Thâm, nhốt cậu vào phòng chứa dụng cụ thể dục một đêm, nhưng sáng hôm sau lúc giáo viên trực ban tìm thấy Địch Thâm cậu lại chẳng nói gì, chỉ xoa tóc mang theo bộ dáng vẫn còn buồn ngủ đi về lớp. 

Mọi người đều nghĩ Địch Thâm sợ đám học sinh lớp 12 kia nên chọn cách im lặng, nhưng ai mà ngờ chỉ mấy ngày sau, hôm đó là thứ sáu khi tan học, mấy tên lớp 12 kia đã bị người chặn lại đánh cho bầm dập ở ngoài trường, cả đám bị đánh không ít, nhưng tuyệt hơn chính là, Địch Thâm còn cởi hết quần áo của đám người đó, để cả đám trần truồng trong căn phòng nhỏ cạnh lò hỏa táng cả một đêm.

Không ai biết đêm đó đã để lại bóng ma tâm lý gì cho đám người đó, mọi người chỉ biết từ đó trở đi, bọn họ không còn dám làm chuyện ngang ngược nữa mà bắt đầu cố gắng học tập, từ đó trở thành câu chuyện nổi tiếng nhất trường trung học số 1. 

Cũng bởi chuyện này mà tên tuổi của Địch Thâm đã được truyền đi rộng rãi, mọi người đều biết Địch Thâm một đánh năm, chỉnh đám học sinh hư thành đám học sinh ngoan, còn giỏi hơn ba mẹ đám người kia nhiều.

Địch Thâm nghe vậy thì liếc mắt nhìn tên ẻo lả bên cạnh, anh bị nhiều người chú ý thì có chút lo lắng, anh giả vờ mở sách ra làm đề, Địch Thâm ngồi bên cạnh cười, cậu tới gần Bùi Chinh hơn một chút: "Không phải chứ, đồ ẻo lả, tôi đã nhiệt tình như vậy rồi, chắc cậu sẽ không đi tố cáo tôi nữa đâu đúng không?"

Bùi Chinh nhịn đến đỏ mặt, tốc độ viết càng ngày càng nhanh, Địch Thâm nhìn anh không chớp mắt, sau đó cười đến mức cả người run rẩy. 

Bút trong tay Bùi Chinh dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, sáng sớm mặt trời xuyên qua cửa lớp học chiếu vào góc bàn, Địch Thâm nằm bên cạnh anh như con mèo to lười biếng, mái tóc ngắn trên trán trở lên lộn xộn, cậu híp mắt vui sướng, cảm giác sắc bên trên khuôn mặt đã biến mất, môi hồng răng trắng, lúc cậu cười nhìn vô cùng chói mắt. 

Đào Ký khó hiểu quay đầu nhìn hai người, cậu ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người vô cùng kì lạ, không phải hai người đang cãi nhau sao? Nhưng sao cậu ta lại không có cảm giác giương cung bạt kiếm, mà lại cảm thấy bầu không khí giữa hai người hài hoà đến lạ. 

Cậu ta thấy anh Địch vẫn đang cười không ngừng, cứ như huyệt cười của cậu ở trên người Bùi Chinh ấy. 

Y như một câu chuyện ma. 

"Anh, anh cười gì vậy, nếu em không quay đầu lại nhìn thì em còn tưởng là gà mái đang đẻ trứng á!" Đào Ký dùng khuỷu tay gõ bàn Địch Thâm.

Địch Thâm giơ tay vỗ gáy Đào Ký một cái rõ to: "Cậu cút đi, ngứa tay à?"

Đào Ký ôm đầu cười ngượng, quay người lại chống cằm nhìn chằm chằm Bùi Chinh như đang nhìn một con khỉ, cứ như muốn bắt chước theo anh Địch của cậu ta nhìn Bùi Chinh có gì buồn cười. 

Bùi Chinh bị hai con mắt nhìn chằm chằm thì cuối cùng cũng có phản ứng, anh ngước mắt lên nhìn Đào Ký, nói: "Thầy Tạ tới."

Đào Ký lập tức quay người lại ngồi ngay ngắn, động tác thành thạo đến mức làm người khác thấy đau lòng. 

Địch Thâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang không một bóng người, làm gì có thầy Tạ nào ở đây, vừa nãy Bùi Chinh còn chưa nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa mở miệng đã lừa tên nhóc Đào Ký nhát gan này. 

Đào Ký ngồi ngay ngắn được mấy phút, sau đó cậu ta cẩn thận quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ai mà?

Bả vai lập tức sụp xuống, cậu ta ngồi liệt trên ghế, mấy phút sau mới quay đầu nhìn Bùi Chinh muốn tính sổ với anh: "Bùi Chinh, cái đồ lừa đảo!"

Bùi Chinh dùng khuỷu tay huých Địch Thâm, Địch Thâm bình tĩnh ngồi dậy, lấy đại một quyển sách ra sau đó nhìn nó ngẩn người.

Bùi Chinh cụp mắt bình tĩnh nói với Đào Ký: "Giờ tới thật rồi."

Đào Ký vỗ bàn Bùi Chinh một cái, hùng hổ nói: "Cậu cho rằng anh Ký của cậu sẽ bị cậu lừa lần hai à?"

Cậu ta còn chưa kịp nói hết cậu, cửa sổ lớp đã bị đẩy ra, giọng nói hung dữ của Tạ Hữu Vi truyền tới: "Đào Ký, em chỉ trỏ bạn học mới gì đó, nếu em không muốn nghe giảng thì đứng lên, tiết sau cũng đừng ngồi nữa!"

Hai mắt Đào Ký trợn tròn, cậu ta không thể tin nhìn ra ngoài cửa sổ, Tạ Hữu Vi cũng nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ông đen mặt: "Em nhìn thầy làm gì, không hiểu thầy nói gì à?"

Đào Ký im lặng quay người lại đứng lên, khuôn mặt lộ ra biểu cảm không còn gì luyến tiếc nữa.

Tạ Hữu Vi nhìn lớp một lúc rồi đi, Địch Thâm dùng bút chọc cánh tay Bùi Chinh: "Cảm ơn nhé!"

Bùi Chinh “Ừm” một tiếng, Đào Ký ở hàng trước quay đầu nhìn hai người phía sau, cậu ta muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, Địch Thâm không nhịn được lại nằm xuống bàn cười không ngừng. 

Địch Thâm cười đủ rồi mới đưa tay chọc eo Đào Ký: "Haizz, em họ à, em đã từng đọc câu chuyện cậu bé chăn cừu chưa?"

Đào Ký uốn éo eo tránh khỏi tay Địch Thâm, cậu ta bị anh họ tốt của mình chọc tức đến mức không thèm quay đầu lại: "Em đọc rồi, vừa mới đọc luôn!"

Địch Thâm cười ha ha, cậu nghe thấy Đào Ký tức giận nguyền rủa mình: "Anh đừng cười nữa, em thấy tên ẻo lả bên cạnh anh cũng chả phải loại người tốt lành gì đâu, anh nhìn cậu ta xem, nói dối không chớp mắt luôn, sớm muộn gì anh cũng bị cậu ta hố cho mà coi."

Địch Thâm quay sang nhìn Bùi Chinh vẫn im lặng bên cạnh, anh vừa ngoan ngoãn vừa yếu đuối, vừa nãy còn giúp cậu tránh khỏi sếp Tạ. 

Địch Thâm nhíu mày, nói chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào, anh Địch của cậu là người trí dũng song toàn."

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp