Khi nhập học, thứ có thể đánh bại thói kiêu ngạo của học sinh là gì? Không thể nghi ngờ đó chính là thi cử.

Vào tiết học cuối cùng của buổi chiều, Tạ Hữu Vi đứng trên bục giảng siết chặt lưng quần lại, ho nhẹ hai tiếng, trông cứ như sắp nói ra một chuyện lớn, dọa học sinh trong lớp A7 sợ muốn chết.

“Sau khi tổ giáo viên khối 12 thảo luận xong thì đã quyết định tiến hành một đợt thi thử sau hai ngày nữa, dựa theo thành tích thi của các em để sắp xếp cụ thể cách dạy lớp 12, hy vọng các em học hành nghiêm túc.” 

Tạ Hữu Vi vừa nói xong, lớp A7 như chảo dầu đang sôi bị rót một giọt nước vào, văng tung tóe khắp nơi, bàn tán ầm ĩ.

Tạ Hữu Vi đẩy mắt kính, nhìn mọi người thảo luận đến lửa nóng ngút trời, chỉ có mỗi Địch Thâm và Bùi Chinh ở dưới hàng cuối là một người ỉu xìu nằm sấp lên bàn, một người thì ngồi ngay ngắn múa bút thành văn.

Ánh mắt ông ấy dừng trên người Địch Thâm, vỗ bàn ý bảo mọi người im lặng lại: “Địch Thâm, lần này thi chung với trường trung học số 13, bình thường cạnh tranh với nội bộ trường học thì lớp A7 có thể không cần mặt mũi, nhưng lần này không thể làm mất mặt trường trung học số 1 được, đừng để thầy thấy em nộp giấy trắng nữa!” 

Trong một ngày mà đã đặc biệt bị điểm danh hai ba lần, Địch Thâm coi như hết chỗ nói rồi, Tạ Hữu Vi nhận lớp A7, người ông ấy nhìn không thuận mắt nhất chính là Địch Thâm, miễn có chút cơ hội để đá bay cậu ra khỏi lớp A7, Địch Thâm cảm thấy Tạ Hữu Vi sẽ dùng hết sức nắm chặt lấy nó.

Vô số ánh mắt giống ông ấy đều bắn lại đây, Địch Thâm qua loa duỗi tay ra dấu OK: “Thầy chủ nhiệm cứ yên tâm, chắc chắn em sẽ lấp đầy bài thi.” 

Tạ Hữu Vi gật đầu, khá hài lòng với sự nhanh nhẹn của Địch Thâm, đúng lúc này điện thoại reo lên, ông ấy vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.

Trong lớp còn đang trong trạng thái im lặng, có người không nhịn được cười toe toét, Đỗ Thụy nhìn Từ Đông Kỳ ở bên cạnh, đấm một cái vào cánh tay cậu ta: “Cậu cười cái lông gì thế? Làm tôi sợ chết khiếp.”

Từ Đông Kỳ xua tay: “Không phải, tôi nghĩ lấp đầy giấy mà anh Địch nói chắc cũng chẳng khác giấy trắng là mấy đâu.” 

Đỗ Thụy: Đời người gian khổ, có một số việc đừng nên vạch trần.

Địch Thâm túm túi khăn giấy Bùi Chinh đặt trên bàn, chuẩn xác chọi vào đầu Từ Đông Kỳ, Từ Đông Kỳ bị đánh lén thì “Ui da” một tiếng, nhìn khắp nơi xung quanh: “Ai chọi tôi thế? Thằng cháu nào làm thế hả?” 

Địch Thâm mắng: “Tôi chọi đó, thi văn chép lại cái đề thôi ông đây cũng lấy được hai điểm, cậu xem thường ai đấy hả?”

Mọi người đều cười vang, Từ Đông Kỳ rụt cổ trong tiếng ồn ào, kề tai thì thầm với Đỗ Thụy.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Trong tiếng ồn ào, Bùi Chinh nghiêng đầu nhìn cậu một cái, Địch Thâm vừa rồi còn lên mặt nạt người, bây giờ lại bắt đầu mò tìm gì đó trong hộc bàn.

Chú ý tới ánh mắt của Bùi Chinh, Địch Thâm trừng anh một cái: “Cậu nhìn gì?” 

Ngón trỏ với khớp xương rõ ràng của Bùi Chinh gõ vào một chỗ trống trên bàn: “Khăn giấy của tôi.” 

Địch Thâm: “Gì?”

Bùi Chinh lặp lại: “Khăn giấy của tôi, bị cậu chọi đi rồi.” 

Địch Thâm mím môi nhớ lại, hình như vừa nãy cậu thật sự đã thuận tay tóm lấy gì đó, cậu lại gào về hướng Từ Đông Kỳ bảo cậu ta trả khăn giấy về.

Đỗ Thụy cười xỉu, Từ Đông Kỳ bị chọi xong còn phải trả đồ chọi qua về, còn có ai thảm hơn cậu ta nữa không?

Địch Thâm cầm khăn giấy Từ Đông Kỳ trả về đưa cho Bùi Chinh, rồi khom lưng tiếp tục lần mò trong hộc bàn. Bùi Chinh nhìn một hồi, sau đó thấy Địch Thâm gian nan moi cuốn sách chính trị ra rồi lật đến chương một, bên trên chẳng có nửa chữ ghi chép nào.

Nếu anh nhớ không lầm thì nội dung của lớp 12 ở trường trung học số 1 đã kết thúc vào tháng đầu tiên của học kỳ 2 lớp 11 rồi.

Chỉ thấy Địch Thâm nhìn sách suy nghĩ trong chốc lát, sau đó học thuộc tiêu đề nhỏ đầu tiên 

Bùi Chinh nhíu mày, có phải vì ngày mai phải thi nên Địch Thâm đột ngột ôm chân Phật, thế nên hôm nay bắt đầu học thuộc chương một?

Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Bùi Chinh không sai, nhưng anh vẫn đánh giá quá cao về sự hăng hái học tập của Địch Thâm.

Bên tai anh nghe tiếng Địch Thâm niệm tiêu đề dàn ý như niệm kinh, lặp đi lặp lại hết lần này tới lần khác, nhưng chẳng học được tới phần hai của chương một.

Bùi Chinh là người vững vàng đến mức nào cũng bị cách tự kỷ niệm bài của Địch Thâm làm cho ngáp dài, đang chuẩn bị nhắc cậu có thể lật trang rồi, dù gì phần một cũng không có thi.

Anh nghiêng đầu thì nhìn thấy Địch Thâm đắp sách chính trị trên mặt, đã ngủ rồi, ngủ mơ còn rầm rì nữa.

Bùi Chinh kinh ngạc.

Đào Ký quay đầu lại nhìn, tập mãi thành quen nói: “Anh Địch đang học thuộc ở trong mơ rồi, cậu đừng đánh thức anh ấy, anh ấy bị gắt ngủ đó.”

Không ai quấy rầy, Địch Thâm đánh một giấc đến tiết tự học buổi tối, trực tiếp bỏ qua cơm chiều. 

Trên bàn đặt một cái bánh mì Đào Ký mua thay cậu, hai mắt Địch Thâm lờ đờ, vừa gặm bánh mì vừa bắt đầu học thuộc tiêu đề phần một.

Bùi Chinh: “...”

Bùi Chinh sắp điên rồi, Địch Thâm học thuộc bài giống như tẩy não vậy, bây giờ anh không nhớ nổi các phần kiến thức mấy chương sau của sách chính trị luôn rồi, đầy đầu anh giờ đều là phần một.

Sau một tiết tự học buổi tối, cuối cùng Địch Thâm cũng lật trang, Bùi Chinh hết nhịn nổi, cầm sách vở đi ra ngoài.

Địch Thâm hoang mang ngẩng đầu, chỉ thấy cơ thể mảnh khảnh được bao bọc trong đồng phục rộng thùng thình của tên ẻo lả biến mất ở cửa lớp A7.

“Cậu ta sao thế?” 

Cậu hỏi rất chân thành, chân thành đến mức Đào Ký không đành lòng trả lời cậu: “Có thể là do mai thi, áp lực lớn quá nên mới đi ra ngoài chút ấy mà.” 

Sao Đào Ký có thể nói sự thật với Địch Thâm được đây? Anh Địch của cậu ta 800 năm mới học một lần, nếu nói thật chẳng phải sẽ đả kích đến tinh thần học tập của anh Địch của cậu ta sao?!

Hơn nữa nói không chừng anh Địch mà làm tốt, vị trí đứng đầu của Bùi Chinh liền khó giữ được, thế chẳng phải mọi người sẽ vui vẻ sao?

"Cậu ta không phải học sinh giỏi à? Tố chất tâm lý kém quá vậy, vô dụng thật, thế thì quá phụ sự kỳ vọng của sếp Tạ rồi.” 

Đào Ký thầm nói, sếp Tạ đúng là thất vọng thật, vốn tưởng cho Bùi Chinh ngồi cạnh Địch Thâm sẽ làm Địch Thâm gần đèn thì sáng, ít nhiều gì cũng bị học sinh top đầu kích thích để có chút chí tiến thủ. Nhưng không ngờ Bùi Chinh lại bị Địch Thâm kéo xuống nước, bị bức tới nông nỗi không thể không đi ra ngoài cho tỉnh táo lại.

Đêm đó Bùi Chinh không quay lại lớp học, Địch Thâm học thuộc cả đêm, cuối cùng cũng học xong chương một.

Ngày hôm sau thi thì Địch Thâm mới nhớ ra ngày đầu hoàn toàn không có thi chính trị, may là cái môn văn này còn chế được, còn chiều thi toán Địch Thâm chỉ có thể dựa vào giác quan thứ sáu để giải. 

Một ngày thi xong hai môn, lúc đến tiết tự học buổi tối, Địch Thâm mở chương hai sách chính trị ra. Bùi Chinh nhìn thoáng qua cậu, không nói gì, chuông tự học buổi tối còn chưa vang lên thì anh đã vội vàng đi ra ngoài.

Dáng vẻ kia cứ như đang chạy trốn vậy, hoàn toàn đã coi Địch Thâm là mãnh thú tuyệt bản.

Đào Ký biết rõ nội tình từ đầu tới đuôi đều cười tới đau bụng, cậu ta thật sự không ngờ, Bùi Chinh lạnh lùng miệng độc kinh khủng thế mà lại sợ sức tấn công vật lý của học sinh đội sổ.

Bùi Chinh vẫn như đêm trước, sau khi rời đi thì không về nữa, nghe Tiểu Miên Hoa tới văn phòng hỏi bài giáo viên nói là Bùi Chinh đến chiếm bàn làm việc của sếp Tạ.

-

Địch Thâm học thuộc hai tiêu đề nhỏ của chương hai chính trị, khi thi thì phát hiện hai phần kiến thức đó hình như không có thi, tâm trạng lập tức sụp đổ, liền theo thói quen chép đề lại một lần sau đó chán nản nhìn dáo dác khắp nơi.

Bởi vì thi nên chỗ ngồi trong lớp đã bị tách ra, bàn cậu và bàn Bùi Chinh cách nhau cỡ một cánh tay, đối phương đang múa bút thành văn, lúc bài thi được lật qua Địch Thâm thấy trên đó đầy ắp chữ viết màu đen. 

Địch Thâm cúi đầu nhìn bài thi của mình, viết chữ to lên mới miễn cưỡng chiếm được chút khoảng trống, trông vô cùng bủn xỉn.

Cũng không trách cậu được, mấy phần kiến thức cậu học có thi đâu! 

Hai ngày thi kết thúc, tiết tự học buổi tối được nghỉ, các giáo viên chấm chữa bài thi suốt đêm, hầu hết học sinh trong lớp đã rời đi hết rồi. Địch Thâm mới vừa chuẩn bị ra phòng thể dục đã bị Vương Húc và vài người nữa quấn lấy, kéo cậu cùng đi về phía tiệm net bên cửa hông trường học.

Mấy người Vương Húc đã chuẩn bị từ sớm rồi, thay đồ bình thường là đi được, Địch Thâm là thành viên tạm thời để góp đủ số lượng, thi xong mới bị kéo theo, cả người tròng bộ đồng phục, muốn rõ ràng bao nhiêu có bấy nhiêu. ( truyện trên app T Y T )

“Anh Địch, anh đeo khẩu trang lên đi, nè, em chuẩn bị sẵn hết rồi!” Vương Húc đưa cái khẩu trang màu đen qua: “Nếu không với mặt mũi này của anh, người ta gặp qua một cái là sẽ không quên được.” 

Địch Thâm híp mắt nhìn cái khẩu trang màu đen trong tay Vương Húc, hơi ghét bỏ: “Từ đâu ra thế?” 

Vương Húc rất hiểu Địch Thâm, liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của cậu, vội giải thích nói: “Mua ở quầy bán quà vặt trong trường, chưa có dùng, cái bọc mới vứt còn ở trong thùng rác phía sau kìa!”

Địch Thâm thầm cân nhắc một chút, tuy đêm nay giáo viên trong trường trung học số 1 không rảnh tới bắt, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đeo khẩu trang tốt xấu gì cũng che được một ít, nếu không lúc chạy mà đưa cái mặt này ra thì sẽ bị nhận ra mất.

Địch Thâm nhận lấy khẩu trang đeo lên, Vương Húc quan sát cậu từ trên xuống dưới, cau mày, đôi mày nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết luôn một con ruồi.

“Anh Địch che hay không che cũng có khác gì nhau đâu, em nhìn dáng người một cái là nhận ra luôn rồi.” Vương Húc cào tóc không biết làm sao.

Địch Thâm thấy phiền: “Có chơi không thì bảo? Không chơi thì tôi đi chơi bóng, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa!”

Bị kích thích như vậy, Vương Húc không rảnh lo kì kèo nhiều nữa, vội vàng đánh nhịp nói: “Chơi, phải chơi chứ, tụi em đang thiếu AD, anh Địch không tới thì sẽ toang mất!” 

Một đám học sinh rầm rộ bước vào tiệm net, Vương Húc móc chứng minh thư và bóp tiền đặt lên quầy thu ngân, nói với người bên trong: “Mở gói năm người.”

Người ở quầy thu ngân cầm lấy chứng minh thư của Vương Húc, gõ lạch cạch trên bàn phím, sau đó ngước mắt nhìn người phía sau Vương Húc. 

Vài người khác nhao nhao móc chứng minh thư đưa qua, tay đưa chứng minh thư của Địch Thâm khựng lại, rồi nhìn người ở sau quầy thu ngân. 

Người nọ mặc áo thun màu đen, trên ngực in hình hoa hòe lòe loẹt, đội cái mũ lưỡi trai, còn đeo khẩu trang cùng kiểu với Địch Thâm.

Địch Thâm thu tay lại, người nọ kinh ngạc nhìn qua, khi tầm mắt chạm nhau, người trong quầy thu ngân cũng hơi ngạc nhiên.

“Anh Địch, sao thế?” Vương Húc thấy Địch Thâm không đưa chứng minh thư nên hỏi.

Địch Thâm thấy họ cẩu thả không phát hiện ra gì hết thì xua tay với họ: “Các cậu vào trước đi, lát tôi vào sau.” 

Mấy người Vương Húc đã thèm game lắm rồi, nghe Địch Thâm nói vậy cũng không nghi ngờ gì, sau đó vội vàng đi mất.

Địch Thâm nhìn bốn người đi xa, hơi khom người xuống đặt cánh tay trên quầy, lúc kề sát đến người bên trong còn thấy cạnh con chuột máy tính có cuốn sách mô phỏng đề thi đại học.

Cậu hạ giọng hỏi đối phương: “Học sinh giỏi đang làm gì thế? Trong trường làm bài không thoải mái nên tới tiệm net làm quản lý bán thời gian để tìm cảm hứng à?” 

Cánh tay Bùi Chinh duỗi ra còn đang ở giữa không trung, nghe vậy thì khẽ ngước mắt lên, đôi mắt dưới mũ lưỡi trai hơi sắc bén, làm Địch Thâm ngớ ra một lát.

“Có chơi không?” Anh không trả lời câu hỏi của Địch Thâm, giọng hơi khàn do lâu không mở miệng. 

Địch Thâm đưa chứng minh thư qua: “Chơi chứ, đương nhiên là chơi rồi.” 

Bùi Chinh cầm lấy nhìn thoáng qua, hình như đang kiểm tra thật giả. Địch Thâm cười nhạo một tiếng nhưng không nói gì, nhìn ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh nhảy múa trên bàn phím, không lâu sau chứng minh thư được trả về: “Gói số 12.” 

Địch Thâm không vội đi mà có ý đồ muốn trêu chọc Bùi Chinh, liền nói nhiều thêm mấy câu: “Không biết đường, đi thế nào vậy?” 

Tuy Địch Thâm ít khi tới tiệm net, nhưng nếu nói cậu chưa đi lần nào thì chắc chắn là nói xạo.

Bùi Chinh không thèm nhìn cậu: “Đi thẳng lên lầu rồi rẽ phải, cái thứ hai bên trái nhà vệ sinh.” 

Địch Thâm cười, dùng đầu ngón tay rõ lên quầy: “Được, cảm ơn nha.” 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play