Kỳ nghỉ bảy ngày bỗng chốc trôi qua, cảm giác như chưa bắt đầu đã kết thúc.

Mẹ Địch dường như rất cố chấp trong việc gọi con trai dậy, sau sáu ngày không được làm việc này, bà ấy cảm thấy khó chịu vô cùng, cho nên vào hôm trước ngày khai giảng, bà ấy đã gọi Địch Thâm dậy khi trời còn chưa kịp sáng.

Chuông báo thức còn chưa kêu, Địch Thâm bước ra mở cửa phòng với đôi mắt gấu trúc, cậu ngáp dài: "Quý bà Đào à, hôm nay con đi học, mẹ có cần phải háo hức vậy không?"

Mẹ Địch mỉm cười rạng rỡ: "Con trai, giờ con đã lên lớp mười hai rồi, con không háo hức à?"

Địch Thâm rất bất lực, có lẽ không có học sinh cá biệt nào có thể mong chờ được lên lớp mười hai đầy áp lực như vậy, nhưng trong mắt mẹ Địch, con trai vẫn là một học sinh giỏi, cho nên cậu chỉ biết cười gượng gạo: "Háo hức chứ, háo hức đến mức tối qua con không ngủ được luôn."

Mẹ Địch nhìn vào mắt cậu hai giây, đầy thương xót: "Con trai, tuy rằng lớp mười hai rất quan trọng, nhưng con cũng không nên tạo áp lực quá lớn cho bản thân, như vậy sẽ phản tác dụng, con phải giữ bình tĩnh, mẹ tin tưởng con."

Địch Thâm: "..."

Mẹ Địch: "Dù sao với trình độ của lớp A7 trường trung học số 1, thi đỗ đại học chắc chắn không thành vấn đề, con trai cứ thoải mái đi, đừng quá căng thẳng."

Địch Thâm thở dài.

Mẹ Địch dường như đặt kỳ vọng quá cao vào cậu, cậu phải tìm cách để ba Địch thổi gió bên tai bà ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ khó mà thu dọn tàn cuộc!

Vì dậy quá sớm, trời còn chưa sáng, chú Trịnh đã đưa cậu đến cổng trường, lớp A7 vắng tanh, không một bóng người.

Địch Thâm thức trắng đêm chơi game, mí mắt nặng trĩu, cậu ghé vào bàn ngủ bù.

Bên tai vang lên tiếng va chạm đồ vật lạo xạo và tiếng nói chuyện khe khẽ của các bạn học sinh, gần như không cần thích nghi, Địch Thâm đã hòa mình vào bầu không khí của trường học.

Mọi chuyện mới thực sự náo nhiệt vào một tiếng sau, ba bạn học sinh với khuôn mặt đầy u sầu đang diễn vở bi kịch sinh ly tử biệt với các bạn khác trong lớp.

Địch Thâm chống cằm, rất có hứng thú nhìn xem, bọn họ diễn vô cùng chân thành, rất đáng để học tập, so với vai diễn côn đồ đường phố trước đây của cậu thì nhập vai hơn nhiều.

Đào Ký vác cặp vừa bước vào lớp đã ngang nhiên đi đến vị trí chéo trước mặt Địch Thâm, chống khuỷu tay lên mặt bàn của Địch Thâm, quay đầu lại hỏi: "Anh, tối qua lại không ngủ à?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Địch Thâm nghiêng đầu, một lúc sau não mới chuyển động, nhận ra người trước mặt, cậu mơ màng đáp một tiếng: "Ừ."

"Dì không canh chừng anh ư?" Đào Ký buông cặp sách xuống, có chút ngạc nhiên.

Đầu óc Địch Thâm hơi đơ, cố gắng nhớ lại một chút: "Mẹ tôi ngủ say rồi tôi mới bắt đầu chinh chiến từng ngõ hẻm."

Đào Ký cười đến mức không thể ngậm miệng, giơ ngón tay cái với cậu.

Địch Thâm lúc này mới nhận ra tâm trạng của cậu ta đặc biệt tốt, khuôn mặt rạng rỡ, dựa vào sự hiểu biết của mình về Đào Ký, Địch Thâm đi thẳng vào vấn đề: "Kết quả cuối kỳ đã được công bố rồi à?"

Đào Ký búng tay, đắc ý nói: "Hạng hai toàn khối, lần này em trai anh lên đỉnh rồi!"

"Hạng nhất thì sao?" Địch Thâm hỏi.

"Bùi Chinh chứ ai!" Đào Ký nói một cách hiển nhiên, dường như đã chấp nhận sự thật mình bị đè bẹp: "Bọn em đã không còn ai tranh hạng nhất nữa, giờ ai hạng hai thì người đó chính là bố, he he, không khéo, lần này em trai anh là bố rồi."

Ngay lúc cậu ta đang khoe khoang, cửa lớp học đã bị đẩy ra, giáo viên ngữ văn trước đây Tạ Hữu Vi dẫn theo một học sinh bước vào lớp học, tươi cười rạng rỡ, thậm chí cả những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng chứa đầy niềm vui, như thể trẻ ra mười tuổi. ( truyện trên app T Y T )

"Im lặng nào, thầy có vài chuyện muốn nói đây, thứ nhất, giáo viên chủ nhiệm thay thế của các em, cô Triệu Dĩnh sẽ đảm nhận chức vụ tổ trưởng khối mười hai vào học kỳ sau, do sức lực có hạn nên chức chủ nhiệm lớp 12A7 còn trống từ giờ sẽ do thầy đảm nhiệm."

Lớp học im lặng một lúc, sau đó có người thở ngắn thở dài.

"Sao ai cũng có biểu cảm như vậy, cô Triệu Dĩnh vẫn tiếp tục dạy tiếng Anh cho các em mà, đâu phải sau này không còn gặp nhau nữa đâu."

Lớp học xì xào một hồi, sau đó mới có lại chút sức sống.

"Thứ hai, người bên cạnh thầy là học sinh mới của lớp A7, với thành tích thi cuối kỳ học kỳ trước đứng nhất toàn trường đã gia nhập lớp của chúng ta, chào mừng bạn học Bùi Chinh." Tạ Hữu Vi dẫn đầu vỗ tay tạo bầu không khí.

Tất cả các học sinh trong lớp đều chuyển ánh mắt đến trên người Bùi Chinh, chỉ có lác đác vài người vỗ tay theo.

Địch Thâm ghé vào bàn học, lắng nghe tiếng xì xào bàn tán của mọi người, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Chinh trên bục giảng, muốn xem anh có phản ứng như thế nào khi gặp phải cảnh tượng này.

Đúng như dự đoán, đôi mắt đó lạnh như băng, dường như không cảm nhận được sự khó xử lúc này, bình tĩnh như thể đang ở ngoài cuộc.

Lại giả vờ như không có gì, tên ẻo lả này mới đến lớp A7 đã không được chào đón, không biết trong lòng khó chịu thế nào!

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt trêu chọc của Địch Thâm, tầm mắt Bùi Chinh hơi di chuyển, khi bốn mắt nhìn nhau, Địch Thâm nhướng mày với anh.

Tai của tên ẻo lả tức thì đỏ bừng, Địch Thâm nhìn chằm chằm vào đôi tai trắng hồng đó nửa phút, tận mắt chứng kiến màu sắc của nó ngày càng đậm hơn, giống như thỏ trắng.

Trong lòng Địch Thâm cười không ngớt, cậu phát hiện ra tên ẻo lả thực sự không chịu được việc bị trêu chọc, đeo một mặt nạ lạnh lùng trên mặt có tác dụng gì chứ, đôi tai đó đã bán đứng anh rồi.

Nhìn thấy phản ứng lộn xộn của học sinh bên dưới, Tạ Hữu Vi cảm thấy uy tín của mình không đủ mạnh, bèn dõng dạc lên tiếng: "Còn chưa chơi cho đã à? Phản ứng gì đây? Sao đứa nào cũng ủ rũ thế? Bùi Chinh là học sinh giỏi nhất khối mà thầy vất vả lắm mới giành được, có tấm gương học tập này, việc các em vượt qua giai đoạn khó khăn chỉ là chuyện sớm muộn!"

Tiếng hét này dọa cho hai hàng đầu run lên bần bật, giọng nói đột ngột cao vút như muốn cả tòa nhà nghe thấy, cả lớp chìm vào im lặng kỳ lạ.

Địch Thâm ngồi thẳng dậy, vỗ tay phá vỡ bầu không khí: "Vâng ạ, bọn em sẽ dốc lòng học hỏi học sinh giỏi!"

Như được tiếng vỗ tay của Địch Thâm đánh thức, những người còn lại cũng vỗ tay theo.

Đỗ Thụy vừa vỗ tay vừa quay đầu hỏi Đào Ký: "Có phải anh Địch đã luyện bí kíp võ công gì trong kỳ nghỉ không, tẩu hỏa nhập ma rồi à?"

Đào Ký nhép miệng nói hai chữ, Đỗ Thụy trợn mắt, ngạo kiều quay đầu đi.

Tiếng vỗ tay theo kiểu máy móc không khiến Tạ Hữu Vi cảm thấy thành công chút nào, ông ấy nhìn Bùi Chinh đứng im như tượng bên cạnh, nghĩ rằng nếu để anh tự giới thiệu, có khi cũng chẳng nói được hai câu, đành từ bỏ ý định này.

Ông ấy đi thẳng vào vấn đề, nhìn một lượt quanh lớp như một chiếc máy quét, cuối cùng dừng lại ở… bên cạnh Địch Thâm.

Đó là một khoảng đất trống khá rộng rãi.

Địch Thâm nhìn thấy ánh mắt của Tạ Hữu Vi, lòng chùng xuống, đôi chân đang rung cũng dừng lại.

Mọi người trong lớp A7 đều biết Địch Thâm không thích có ai quấy rầy bên cạnh, cho nên không ai dám chiếm chỗ đó, để lại cho cậu một không gian rộng rãi.

Nhưng bây giờ, Tạ Hữu Vi dường như có một ý tưởng nguy hiểm.

Đúng như dự đoán, Tạ Hữu Vi nhìn Bùi Chinh cao lớn, sau đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh Địch Thâm, nói: "Dáng người em cao, em ngồi chỗ đó đi, thế nào?"

Bùi Chinh nhìn theo hướng Tạ Hữu Vi chỉ, dường như đã đoán trước được, cũng không có gì ngạc nhiên, anh gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."

Tạ Hữu Vi vô cùng hài lòng với học sinh mới này, học giỏi, ngoan ngoãn, chỉ trừ tính cách hơi hướng nội, còn lại chính là học sinh hoàn hảo trong lòng giáo viên.

Nhưng hướng nội cũng tốt, học sinh hướng nội thường dễ tập trung học tập hơn.

"Vậy được rồi." Tạ Hữu Vi đưa tay chỉ vào các bạn học sinh đang nhìn nhau dưới bục giảng, cuối cùng dừng lại ở Địch Thâm: "Địch Thâm, em qua lớp A10 giúp Bùi Chinh bê bàn ghế học sinh qua đây đi, sau này em là bạn cùng bàn của em ấy, cho nên hãy nắm bắt cơ hội để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp nhé, mau đi đi."

Địch Thâm rõ ràng cảm nhận được sau khi Tạ Hữu Vi trở thành giáo viên chủ nhiệm, địa vị của mình đã giảm sút một cách thảm hại, giờ đây không chỉ chỗ ngồi được ghi tên mình bị chia cắt, mà còn phải lưu lạc đến mức đi làm cu li để lấy lòng bạn học mới.

"Thầy Tạ ơi, Bùi Chinh đâu phải mấy cô gái nũng nịu yếu ớt đâu, sao đến lượt em thể hiện được." Địch Thâm ăn vạ ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ngắt lời nói.

Không biết ai chen vào một câu: "Vậy mà còn không phải là cô gái nũng nịu yếu ớt á?"

Cả lớp cười vang.

Bùi Chinh còn chưa phản ứng gì, Tạ Hữu Vi đã tức giận không chịu được.

Trước đây, ông ấy dạy môn Ngữ Văn cho lớp A7, ít nhiều cũng hiểu được đám học sinh này. Học sinh lớp A7 đều là những học sinh giỏi, cũng bởi vì vậy mà đứa nào cũng kiêu căng, tự phụ, lúc đầu ông ấy còn nghĩ rằng có một học sinh giỏi đến sẽ khiến chúng nó có chút cảm giác thân thiết, ai ngờ lại bị đám này đồng lòng bài xích.

Địch Thâm không nghe được suy nghĩ trong lòng Tạ Hữu Vi, nếu không lúc này nhất định sẽ khịt mũi coi thường, học sinh lớp A7 kiêu ngạo là đúng, nhưng nếu ông ấy đưa một học sinh giỏi hơn họ đến, còn thiên vị quan tâm rõ ràng thì các bạn học sinh khác sao có thể không có ý kiến? Đương nhiên, lớp A7 cũng không phải là không thể tiếp nhận học sinh giỏi, chỉ cần khiến họ cảm thấy không thể vượt qua, tự nhiên sẽ được tôn sùng như thần.

Tạ Hữu Vi vỗ mạnh xuống bàn, mặt đen sì nhìn xuống đám học sinh dưới kia, trên mặt ai cũng nở nụ cười, mà ông ấy không thể mắng từng đứa một, chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Địch Thâm: "Địch Thâm, em không biết rõ điểm số của mình à? Đến Bùi Chinh mà thầy giành được cũng không kéo nổi điểm trung bình của lớp A7 lên, đây là công lao của ai?"

Vẻ mặt Địch Thâm thoáng đen lại, sau đó cậu cười một cách hờ hững: "Thầy ơi, không thể nói như vậy được, học sinh giỏi nhất lớp ngồi cùng bàn với em, chẳng phải chuyện thành tích của em sẽ tăng vọt trong tích tắc sắp tới rồi sao? Thầy phải tin tưởng vào học sinh mới chứ ~"

Đào Ký bị chọc cười, giơ tay lên nói: "Đúng vậy, thầy ơi, học sinh mới đẹp trai như vậy, đến lúc đó chỉ cần dùng mỹ nhân kế với anh Địch, biết đâu điểm trung bình của lớp chúng ta sẽ không còn phải lo lắng nữa."

Các học sinh còn lại ồ ạt tán thành, Tạ Hữu Vi không còn lời nào để nói với đám nhóc lớp A7 này, ngực phập phồng hồi lâu, ông ấy chỉ vào Địch Thâm còn định nói gì đó, Đỗ Thụy bỗng nhảy dựng lên: "Thầy ơi, em sẽ đi giúp bạn học mới chuyển bàn ghế, việc nặng nhọc như vậy không phù hợp với người yếu đuối như anh Địch đâu!"

Từ Đông Kỳ phụ họa: "Đúng vậy, ai mà không biết anh Thụy lớp A7 chúng ta khỏe nhất."

Vừa dứt lời, không đợi Tạ Hữu Vi lên tiếng, cậu ta đã dẫn theo vài tên con trai ầm ầm đi ra ngoài, trông họ chẳng giống đi bê đồ mà như đi cướp giật vậy.

Chỉ tầm năm phút sau, bọn họ đã hùng hục khiêng bàn ghế cùng sách vở quay lại.

Bàn ghế được đặt cạnh chỗ ngồi của Địch Thâm, Đỗ Thụy vừa ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt cười như không cười của Địch Thâm, cậu ta vội vàng kéo bàn ra xa bàn của Địch Thâm một chút, tỏ ra rất biết điều.

"Anh Địch, khoảng cách này ổn chứ?" Đỗ Thụy cười hỏi.

Địch Thâm liếc nhìn, chỗ này vốn dĩ không rộng rãi, cho dù dịch bàn của Bùi Chinh ra xa đến đâu cũng chẳng xa được là bao, cậu xua tay: "Được rồi, cảm ơn anh Thụy nhé!"

Nụ cười trên mặt Đỗ Thụy cứng đờ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play