Đây là lần đầu tiên Địch Thâm đóng vai một tên côn đồ lố lăng, cậu bắt chước theo vẻ ngoài ngốc nghếch của tên Đỉnh tóc vàng, cũng không biết có giống hay không, nhưng khi nhìn thấy Bùi Chinh nhìn mình bằng ánh mắt cạn lời, Địch Thâm có chút ngượng ngùng thu lại vẻ mặt đó: "Ánh mắt gì đấy? Ông đây giúp cậu mà không biết cảm ơn à?"

Bùi Chinh liếc nhìn cổ Địch Thâm, cúc áo sơ mi của cậu đã bị chính cậu cởi ra, để lộ phần da trần trông có vẻ hơi lưu manh, nhưng khuôn mặt của cậu lại đẹp trai đến mức khó có thể khiến người ta nghĩ rằng cậu là một tên côn đồ bất chấp mọi thứ.

Cũng chỉ có cô gái Hồ Nhã Cầm ngu ngốc kia mới bị Địch Thâm dọa chạy, nếu thực sự làm gì thì chưa biết ai sẽ chiếm được lợi.

Địch Thâm theo ánh mắt của Bùi Chinh nhìn xuống ngực mình, giơ tay chỉnh lại cổ áo, cài nút, miệng vẫn lẩm bẩm: "Bùi Chinh, cậu cũng cao một mét tám mấy mà, dù gầy đi một chút cũng không thể để người khác cưỡi lên đầu mình được. Hôm nay tôi làm vậy không phải để giúp cậu, đừng tự đề cao bản thân, tôi chỉ thấy so với cậu, tôi càng không ưa nổi cái bộ dạng của con nhỏ đó thôi."

Bùi Chinh khẽ "ừ" một tiếng, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

Địch Thâm cảm thấy người này thật nhàm chán, tự mình nói cả buổi trời mà cũng không biết cậu ta có nghe vào hay không: "Cậu thực sự không biết đánh nhau sao, hay là nhường nhịn cô ta? Cô ta là bạn gái cũ của cậu à? Hay là người trong lòng?"

Bùi Chinh im lặng một lúc, khi Địch Thâm nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì anh lại nói một cách lạnh lùng: "Ánh mắt của tôi không tệ đến vậy."

Địch Thâm bật cười, nhìn bề ngoài Bùi Chinh có vẻ yếu đuối đáng thương, nhưng miệng lưỡi lại cứng rắn vô cùng, miễn là anh không chọc ghẹo cậu, Địch Thâm cũng khá thích nghe anh nói chuyện.

Thật ra Địch Thâm cũng khá tò mò, Bùi Chinh chỉ mới chuyển trường đến đây hơn hai tháng, tuy hơi lạnh lùng và ít nói, nhưng làm sao lại có thể gây thù nhiều như vậy, chẳng lẽ là do cái miệng này, vừa thích mách lẻo vừa thích chọc ghẹo người khác?

"Cậu diễn không giống." Bùi Chinh lại bổ sung thêm một câu.

Địch Thâm ngẩn ra một lúc, sau đó mới hiểu ra anh đang nói gì, hóa ra tên oắt này không phải là không chọc ghẹo mình, chỉ là chưa đến lúc.

Tìm được lý do anh gợi đòn, cậu thu hồi lại câu nói thích nghe anh nói chuyện kia.

Địch Thâm sờ tóc, nụ cười ranh mãnh nở trên môi, từng bước tiến đến gần anh, giơ tay lên nhéo chính xác cằm của đối phương, cố ý hạ giọng, lại gần mặt anh hỏi: "Không giống thật sao?"

Mặt trắng chớp mắt đã trở thành mặt đỏ, Địch Thâm nhìn thấy rõ sự thay đổi này của Bùi Chinh, cậu buông tay chống đầu gối cười không ngừng.

Tên ẻo lả này bị sao vậy, cậu chỉ diễn thôi mà, sao lại còn ngượng ngùng?

"Tôi diễn không giống, mà bản lĩnh của cậu cũng không ra gì đâu ~" Địch Thâm đút tay vào túi cười nói.

Khuôn mặt Bùi Chinh càng ngày càng đỏ, anh kéo vali đi, Địch Thâm cũng đi theo anh, đi được hơn hai mươi bước, màu đỏ máu trên mặt Bùi Chinh mới rút đi một ít, anh cũng dừng bước, có chút kỳ quái mà nghiêng đầu nhìn Địch Thâm.

Địch Thâm bình thản nhìn lại: "Làm sao vậy, tôi không thể đi con đường này à? Hay là cậu sợ tôi có ý đồ gì với cậu?"

Bùi Chinh nhìn cậu một lúc: "Tôi có nói gì đâu."

Anh tiếp tục đi, Địch Thâm cũng tiếp tục theo sau, Bùi Chinh luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng lại không nói ra được, anh nghiêng đầu nhìn Địch Thâm bước đi lảo đảo, trông tâm trạng khá tốt, một đường ngó trái ngó phải, tay mân mê lung tung.

Thật ra khóe mắt Địch Thâm cũng đang để ý đến Bùi Chinh, cậu thấy khá tò mò không biết trời nóng như vậy mà Bùi Chinh xách vali đi đâu, còn cô gái vừa rồi tại sao lại muốn đánh anh.

Sao lại có người sống thảm hại như mấy người nhu nhược vậy?

Cuối cùng, khi đến ngã tư tiếp theo, Địch Thâm chờ đèn đỏ, cậu cảm thấy Bùi Chinh liếc nhìn mình nên quay sang, Bùi Chinh dường như do dự hai giây rồi nói khẽ: "Tôi đến rồi."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Địch Thâm không kịp phản ứng đã "ồ" một tiếng, cậu nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh đi về phía một tòa nhà thương mại mới xây, ngay lúc cậu tưởng anh sắp vào đó thì mới phát hiện anh lại kéo chiếc vali nặng trĩu đi vào con hẻm bên cạnh.

Hẻm đó chất đầy đồ đạc, nếu Địch Thâm nhớ không lầm, đi qua hẻm đó là một khu nhà cũ đang chờ giải tỏa, hồi nhỏ cậu còn đến đó, lúc đó đã không thể ở được nữa, bị một đám trẻ con trong xóm coi như nhà ma nửa đêm đi thám hiểm.

Bùi Chinh đi tới đó làm gì? Nhìn anh kéo vali, có vẻ như không đơn giản chỉ là đi một chuyến.

Điện thoại trong túi rung lên, Địch Thâm hoàn hồn, cậu móc ra nhìn lướt qua, là nhóm lớp, có vài người đã đến, đang giục mọi người nhanh lên.

Đèn xanh bật sáng, Địch Thâm không nhìn con hẻm đó nữa, cậu đi về phía khu trò chơi điện tử.

Khi đến nơi, khoảng năm sáu người đã đến gần đầy đủ, ai cũng mang theo một em gái, cả nhóm nhìn nhau, Địch Thâm nhất thời rất ngượng ngùng.

"Mấy người hẹn nhau à?" Địch Thâm nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt cậu tối sầm, khiến cô gái bên cạnh Đỗ Thụy nắm chặt tay áo.

Đỗ Thụy vội vàng vỗ vai cô gái, nhìn về phía sau từng đôi một, cười gượng gạo: "Đến khu trò chơi điện tử chắc chắn đều mang theo bạn gái, nếu không một người đàn ông to lớn..."

Nói xong cậu ta tự cảm thấy mình nói sai, tạm dừng lại hai giây, sau đó tiếp tục nói: "Một người đàn ông to lớn chơi càng vui hơn, phải không anh Địch?"

Địch Thâm là cẩu độc thân, đứng trước những người này muốn bao nhiêu kỳ quặc thì có bấy nhiêu kỳ quặc, lời an ủi của Đỗ Thụy thà không nói còn hơn, gượng gạo như vậy, làm cậu nghe mà cảm thấy rất mất mặt.

Nhìn xung quanh, Đào Ký vẫn chưa đến, Địch Thâm thầm nghĩ đầu óc của em họ mình chắc là không linh hoạt đến vậy đâu.

Đỗ Thụy và những người khác đã đợi nửa ngày, bắt đầu sốt ruột: "Hôm nay tốc độ của anh Ký không tốt lắm!"

Địch Thâm nhìn đồng hồ trên màn hình, quay sang đám người đang chờ đợi nói: "Nhà nó ở xa, các cậu vào chơi trước đi, tôi ở đây đợi."

Nhờ có lời của Địch Thâm, đám người cũng không khách sáo, ồn ào đi vào, Địch Thâm quay đầu nhìn lại, thấy những cặp đôi tay trong tay, vai kề vai, thậm chí còn có hai người áp mặt vào nhau nói chuyện suýt nữa thì hôn.

Bình thường sao không thấy đám người này có tiềm năng yêu đương nhỉ?

Địch Thâm đứng ở cửa hai phút, những cặp tình nhân đi qua đi lại, ánh mắt của các cô gái luôn dán chặt vào cậu, khiến những người bên cạnh họ không vui, trực giác của cậu kêu rằng nếu tiếp tục như vậy, có khi lại có thể chia rẽ từng cặp một.

Chẳng biết qua bao lâu, Đào Ký mới khoan thai đến muộn, cuối cùng cũng tới rồi.

Địch Thâm nhìn sang bên cạnh cậu ta, không thấy con gái, tốt lắm.

Đào Ký phát hiện ánh mắt của anh trai mình thì cảm thấy kỳ quặc hỏi: "Anh, anh nhìn gì thế?"

Địch Thâm ho nhẹ hai tiếng: "Không có gì."

Tuy có chút nghi ngờ nhưng Đào Ký cũng không tìm ra lý do gì. Mãi đến khi hai người bước vào khu trò chơi điện tử, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, cậu ta mới hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của anh trai mình trước đó.

"Hay lắm, các cậu đều đi cùng bạn gái, chỉ không báo cho tôi và anh Địch, có ý gì đây?" Đào Ký vỗ vai Từ Đông Kỳ hai cái, dùng lực mạnh đến mức khiến người kia thấp đi một đoạn, có thể thấy được mức độ tức giận của cậu ta.

Từ Đông Kỳ ho sặc sụa: "Anh Ký không có bạn gái, nói với anh cũng có ích gì đâu?"

Đào Ký trừng mắt nhìn cậu ta, lẩm bẩm: "Tôi đây chẳng phải có thể sẵn tiện hẹn hò với Tiểu Miên Hoa à!"

Địch Thâm ngạc nhiên nhìn về phía Đào Ký, như thể vừa nghe được điều gì kỳ lạ.

Từ Đông Kỳ thấy phản ứng của Địch Thâm liền bật cười: "Anh Địch, anh không biết em trai anh yêu thầm Tiểu Miên Hoa à?"

Địch Thâm: "…"

Cậu thực sự không biết, Đào Ký bình thường không lộ liễu, ai ngờ đã biết tương tư trong âm thầm.

"Tuy nhiên hẹn hò cũng vô ích, Tiểu Miên Hoa ngày ngày tranh thủ từng phút từng giây học tập, nào có thời gian yêu đương với anh? Anh chính là mệnh yêu đơn phương!" Từ Đông Kỳ không chút khách khí chế nhạo.

"Dù sao cũng đã có người trong lòng, không giống anh Địch, trong sáng như vậy, đến đối tượng thầm mến cũng không có." Đào Ký không thích nghe người khác nói cậu ta và Tiểu Miên Hoa không có khả năng, cho nên không suy nghĩ gì đã kéo Địch Thâm xuống nước.

Từ Đông Kỳ khẽ cười một tiếng: "Anh đừng nói bậy, với điều kiện của anh Địch, chỉ có anh ấy chướng mắt người ta thôi, sao có thể giống anh được? Anh Ký, anh phải hiểu rõ, chướng mắt và không có được là hai chuyện khác nhau!"

Đào Ký bị nói đến mức thẹn quá hóa giận, kéo Từ Đông Kỳ muốn đi tìm một cái máy đánh một trận.

Hai người kia vừa hứng lên, thế mà lại đi thật, bước chân nhanh thoăn thoắt, bỏ lại Địch Thâm và bạn gái nhỏ của Từ Đông Kỳ đứng tại chỗ.

Địch Thâm: "..."

Cái giống này mà cũng có bạn gái được?

Cô bé tóc thẳng nhìn Địch Thâm trước mặt, lại nhìn về hướng đám Từ Đông Kỳ rời đi, trong đám đông chen chúc, bóng dáng hai người kia đã sớm biến mất, cô ấy do dự mấy giây, yếu ớt hỏi Địch Thâm: "Anh Địch, chơi... máy gắp thú không?"

Địch Thâm nhíu mày, gượng cười khổ, cậu hít sâu một hơi, nghĩ thầm dù sao cô bé này cũng là do Từ Đông Kỳ dẫn đến, không thể bỏ mặc một mình ở đây: "Em đứng đây, đừng đi lung tung."

Địch Thâm đi được hai bước, quay đầu lại thấy cô bé đó vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, em đi theo anh đi."

Cô bé đi theo bước chân của cậu, Địch Thâm bước nhanh, bước chân cũng dài, quen rồi nên không sao, nhưng chưa đầy nửa phút, cô bé phía sau đã phải chạy theo, Địch Thâm cũng không phát hiện ra, mãi đến khi đi đến chỗ đổi xu trò chơi thì cậu mới phát hiện ra cô bé đã thở hồng hộc.

Địch Thâm đổi tiền xu trò chơi từ nhân viên, dẫn cô bé đến chỗ một hàng máy gắp thú bông, cậu nói: "Em chọn một máy mình thích đi."

Cô bé nhìn quanh, ánh mắt lướt qua những chiếc hộp kính, rồi chỉ vào một máy.

Địch Thâm gật đầu, đi đến máy đó, lười biếng dựa vào, một tay cầm tiền xu cho cô bé, tay kia chơi điện thoại.

Khi không có cậu nhìn, cô bé rõ ràng thả lỏng hơn nhiều, liên tục nhét từng đồng xu vào máy, càng gắp càng trượt, nhưng cô bé rất kiên trì, cho đến khi nửa tiếng trôi qua, tay Địch Thâm đã mỏi nhừ, cậu nhìn sang cô gái bên cạnh, tay cô vẫn trống trơn.

Thấy cô bé thất bại lần nữa, Địch Thâm cất điện thoại, hỏi: "Để anh thử nhé, em muốn con nào?"

Cô bé giật mình thon thót vì tiếng nói bất chợt của cậu, sau đó định thần lại và chỉ vào một trong những con thú bông.

Địch Thâm nhét một đồng xu vào máy, đưa chiếc giỏ đựng xu cho cô bé ôm, một tay nắm cần điều khiển, một tay chống lên máy gắp thú.

Cậu lắc nhẹ máy gắp thú hai lần, sau đó điều khiển cần gắp, nhắm mục tiêu, hạ gọng kẹp nhanh gọn và dễ dàng gắp được con thú bông mà cô bé chỉ.

Cô bé nín thở, mãi cho đến khi con thú bông kia rơi vào túi, cô ấy mới vui mừng nhảy cẫng lên.

Địch Thâm cúi người lấy con thú bông ra khỏi máy, đưa cho cô gái bên cạnh, ánh mắt cô bé lấp lánh nhìn cậu.

Từ Đông Kỳ ở không xa cầm hai cây kem, sau một lúc mới nhớ ra mình còn đi cùng bạn gái, vội vàng chạy về thì thấy cảnh tượng này, mặt đầy vẻ bi thương.

Cậu ta quay sang hỏi Đào Ký bên cạnh: "Anh Ký, anh xem đầu em có xanh không?"

Đào Ký nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cậu ta, cười ha hả không chút thương tiếc, cậu ta muốn nói rằng có lẽ anh Địch cũng chỉ bị ép buộc mà thôi, nhưng nhìn bộ dạng xui xẻo của Từ Đông Kỳ, cậu ta vẫn không nhịn được mà hả hê khi người gặp họa: "Đáng đời, ai bảo cậu bỏ lại bạn gái cho anh Địch!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play