Ngày hôm sau, Thẩm An vào triều yết kiến.
Toàn bộ thành Kim Lăng đều biết Thẩm tướng quân đã trở về triều, trên đường phố khắp nơi đều giăng đèn kết hoa ăn mừng chiến thắng.
Bởi vì việc Thẩm An hồi triều vẫn không phô trương, hơn nữa hôm qua hắn mang bình trở về vào ban đêm cho nên cũng không gây ra biến động quá lớn.
Đối với hành động khiêm tốn của hắn, Hoàng đế rất hài lòng.
Ta là tỷ tỷ của Thẩm An nên cũng được mời vào cung lĩnh thưởng.
Hoàng cung vẫn giống như kiếp trước, không có nhiều thay đổi.
Thẩm An được thăng quan làm Đại tướng quân nhất phẩm.
Quá trình lĩnh thưởng rất nhàm chán nhưng ban thưởng cũng coi như phong phú.
Sau khi rời khỏi hoàng cung lại đụng phải Quý Yến trước phủ đệ của ta.
Y dường như đã chờ đợi rất lâu.
Lần này y nhìn thấy ta trái lại rụt rè rất nhiều, chẳng qua khi nhìn về phía Thẩm An bên cạnh ta lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Thẩm An thản nhiên gật đầu: "Quý tổng đốc."
Quý Yến lại không đáp lời.
Y chăm chú nhìn chằm chằm Thẩm An, ánh mắt tối tăm:
"Thu Thu, đây là người nàng nói thích sao?"
"Ai?"
Ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Quý Yến nắm chặt tay: "Nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng và Thẩm tướng quân không phải là tỷ đệ ruột."
Trong mắt y dường như có lửa giận: "Lúc trước có người nói với ta hai người các nàng hình như có thông đồng với nhau ta lại không tin, cho đến hôm qua nàng nói với ta có người trong lòng, vậy nhất định chính là Thẩm tướng quân."
Dứt lời ánh mắt y ảm đạm: "Thu Thu, mặc dù nàng và Thẩm tướng quân không phải là tỷ đệ ruột thịt, nhưng chuyện này cũng trái với lẽ thường, không hợp thế tục."
Ta choáng váng.
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong cổ họng, cuối cùng hóa thành bốn chữ: "Ngươi có bệnh à?"
Ai nói ta thích Thẩm An, làm người không được nói xằng nói bậy!
Thấy vẻ mặt ta nghẹn khuất, Quý Yến lại nói: "Hoặc là nàng nói những lời đó chẳng qua là tức giận ta, Thu Thu, chỉ cần nàng nói thu hồi những lời kia, ta còn có thể coi như không có gì xảy ra."
Giọng điệu của y nghiêm túc khiến ta giống như thê tử hồng hạnh xuất tường của y.
Thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng, ta cứng họng không nói nên lời lặp lại: "Ngươi có bệnh!"
Mới sáng ra sao mà đen đủi thế.
Quý Yến đã mất đi lý trí, cảm thấy ta đang mạnh miệng đi lên muốn kéo ta lại.
Ta đang định chặn y lại thì đột nhiên một bàn tay có khớp xương rõ ràng vươn ra từ bên cạnh, vững vàng nắm lấy tay y.
Ta sửng sốt, nhìn về phía Thẩm An bên cạnh.
Cái nhìn này ngược lại dọa ta nhảy dựng, thoáng nhìn có thể thấy được sự khinh bỉ và thù địch trên mặt Thẩm An, ánh mắt cùng sự ác ý toát ra từ khuôn mặt tuấn mỹ giống như một con dao găm thẳng đứng nhô lên khỏi mặt nước, Thẩm An nhướng mày, sắc mặt không thay đổi: "Quý tổng đốc vẫn không nên tùy tiện như thế, kẻo mất lễ nghĩa."
Thẩm An có ý ám chỉ.
Quý Yến không để ý tới hắn, lại nhìn ta cười một cái: "Thu Thu, ta sẵn lòng tin tưởng nàng."
Ta tức đến bật cười.
Hết lần này đến lần khác, tên Quý Yến này thật không biết xấu hổ.
"Quý Yến, miệng rảnh thì đi liếm nhà xí đi, đừng lảng vảng ở đây!”
Nói xong ta kéo Thẩm An muốn đi.
Thế nhưng người đối diện nghe không hiểu lời tốt xấu.
Nụ cười trên mặt Quý hoàn toàn biến mất, ánh mắt phiếm hồng:
"Thu Thu, chẳng lẽ nàng đã quên sao? Nàng đã quên hết tất cả những gì chúng ta đã trải qua sao?"
Thanh âm của y có chút bi thương: "Nàng sẵn lòng vì ta cắt máu chữa thương, sẵn lòng vì ta thử độc đút thuốc, nàng còn chắn kiếm thay ta, còn nói với ta không muốn ta chết, nàng đã quên sao?"
"Chúng ta cùng nhau ngắm hoa đào nở rộ, cùng nhau ăn mứt lê ở thành Nam, nàng nói bánh gạo nếp là thứ nàng thích ăn nhất vì thế ta còn đặc biệt chờ một đêm chỉ vì muốn mua cho nàng cái nóng nhất, nàng hoàn toàn không nhớ rõ..............."
Y bắt đầu cẩn thận nhớ lại.
Sắc mặt Thẩm An bên cạnh lập tức tối sầm lại.
Thấy y còn dám nhắc đến những chuyện này, ta cười mỉa mai: "Ồ? Ta nhớ rõ chứ, sao lại không nhớ rõ."
Thấy sự vui mừng trong mắt Quý Yến, khóe môi ta càng nhếch lên:
"Ngươi có phải nhớ nhầm cái gì hay không, người thích ngắm hoa đào chính là Sở Linh, người muốn ăn mứt lê cũng là nàng, chẳng qua là ngươi tiện tay mua cho ta một phần mà thôi."
"Bánh gạo nếp quả thật là thứ ta thích, chẳng qua ngươi mua cho ta nguyên nhân là bởi vì ngươi áy náy việc lấy máu đầu tim của ta mà thôi, hiện giờ ngươi ở đây giả bộ thâm tình cái gì? Hay là nói ngươi cho rằng ta đã quên hết rồi?"
Đồng tử Quý Yến co rút lại, dĩ nhiên còn có chút khó có thể tin. Sắc mặt y xám xịt, thân hình khẽ lay động, dường như chống đỡ không nổi.
"Thật xin lỗi, ta......."
Ta không kiên nhẫn ngắt lời y: "Được rồi đừng xin lỗi nữa, ngươi xin lỗi cũng vô dụng, ta nghe cũng chán rồi."
Lần này ta không cho y thời gian nói chuyện, quay người nhanh chóng đi vào phủ đệ.
Đợi sau khi Thẩm An tiến vào, ta nặng nề đóng cửa lại.
Cánh cửa bị đóng lại, ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tâm tình Thẩm An bên cạnh hình như có phần không đúng: "A tỷ, tỷ đối với Quý Yến thật tốt."
Hai tay hắn ôm ngực, giọng điệu khó hiểu.
Ý là sao?
Thấy ta nghi hoặc, Thẩm An rầu rĩ hừ một tiếng, đuôi mắt mảnh mai dần dần rũ xuống: "Vốn tưởng rằng Quý tổng đốc nhất định rất tốt với a tỷ, mới có thể khiến a tỷ ở bên cạnh hắn. Bây giờ xem ra có lẽ là ta hiểu lầm. Vậy ta cần gì phải nhẫn nại với hắn chứ? Tỷ nói đúng không? A tỷ."
Hắn khẽ ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia u ám, ánh mắt thâm trầm.
Ánh mắt này thật xa lạ với ta.
Ta lập tức sững người: "Đệ làm sao biết......."
Thẩm An vì sao biết ta từng ở bên cạnh Quý Yến.
Mặc dù trong lời nói của Quý Yến ẩn chứa rất nhiều tin tức, nhưng ba năm qua Thẩm An chưa từng trở về, chắc chắn sẽ không có phản ứng như vậy.
Trong thời gian ngắn ta đã chết lặng quên trả lời hắn.
Nhận ra cảm xúc của ta, Thẩm An nhanh chóng thay đổi thành gương mặt vô hại: "A tỷ chớ giận, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi."
Hắn có chút cẩn thận, nhưng trong lòng ta biết sát khí vừa rồi không phải là ảo giác của ta.
Ta nghiêm túc: "Đệ nói rõ ràng lời vừa rồi có ý gì."
Trở về phủ đệ, dưới sự ép hỏi của ta, cuối cùng Thẩm An cũng buông tay: "A tỷ, ta không phải cố ý gạt tỷ."
Thẩm An đáng thương cúi đầu, ngón tay không ngừng nhúc nhích.
Ta không bỏ qua: "Nói cách khác, ngay từ năm thứ hai tòng quân đệ đã khôi phục ký ức kiếp trước, sau đó vẫn một mực không nói cho ta biết?"
Thẩm An hèn mọn gật đầu.
"Được lắm! Thẩm An, chuyện lớn như vậy mà đệ lại dám giấu ta bấy lâu nay! Tối nay đệ đừng hòng ăn cơm!"
Ta tức giận, trực tiếp kéo tai hắn, Thẩm An không dám đánh trả, chỉ có thể yên lặng biện minh: "A... A tỷ, ta không phải cố ý, ta vốn định giải quyết Quý Yến xong sẽ nói với tỷ, nhưng hôm nay những lời hắn nói khiến ta sốt ruột, nhất thời ta không nhịn được."
"A tỷ nhẹ thôi."
Hắn bị đau vội ôm lấy eo ta, nhẹ nhàng ngăn cản động tác của ta.
Sau đó lưu luyến cọ cọ ta.
Ta bị cọ xát không thoải mái.
"Giải quyết Quý Yến?"
Ta hơi nghi ngờ.
"Nguyên nhân cái chết của a tỷ do một tay hắn ta thúc đẩy, ta không nhịn được cơn tức này."
Hắn buồn bã nói: "Hơn nữa, một sợi tóc của a tỷ ta cũng không nỡ chạm vào, hắn lại khiến tỷ bị thương nhiều như vậy, uống nhiều độc dược như vậy, hắn đáng chết ngàn lần."
Giọng điệu của hắn sắc bén, ôm ta chặt hơn.
Ta thở dài.
Trước đây người đời đều nói Thẩm An là người ôn nhuận như ngọc, danh tiếng trong quân doanh cũng rất tốt.
Nhưng chỉ có ta mới biết, một người mười mấy tuổi là có thể lăn lộn trong đám ăn mày đi ra sao có thể là người lương thiện.
Thẩm An trở về thành Kim Lăng, bởi vì chiến công hiển hách ngay lập tức nhận được rất nhiều sự ủng hộ trên triều đình. Mà Quý Yến cũng không cam lòng rớt lại phía sau, rất nhanh kế nghiệp phụ thân trở thành Thừa tướng đương triều.
Chưa đầy một năm, Thẩm An và Quý Yến đã hình thành phe cánh đối lập.
Bởi vì sau lưng Thẩm An là phủ tướng quân tiền triều nghèo túng, hoàn toàn không thể so sánh với thế lực của Quý gia, bởi vậy lúc đầu rất nhiều người cười hắn không biết trời cao đất dày.
Nhưng theo xuân đi thu đến hắn càng ngày càng bận rộn, để không quấy rầy ta nghỉ ngơi, hắn đặc biệt mua một tòa nhà bên cạnh Thẩm phủ, mỗi lần trở về đều dẫn theo một đống người vào trong đó thương lượng sự tình.
Trong lúc bất tri bất giác hắn đã có thể thuận lợi ở trong quan trường tối đen mạnh vì gạo, bạo vì tiền này.
Thế lực sau lưng hắn càng lúc càng lớn, lớn đến mức khiến người Quý gia nhìn thấy ta trên đường cũng lập tức thay đổi sắc mặt.
Quan bào trên người Thẩm An dần thay đổi, người xung quanh hắn cũng dần đổi thay, nhưng sự dịu dàng của hắn khi đối mặt với ta lại chưa từng có chút biến hóa nào.
Thỉnh thoảng ban đêm ta tỉnh lại sẽ nhìn thấy Thẩm An ngồi bên giường như u linh lẳng lặng nhìn ta.
Ta giật mình hỏi hắn làm sao vậy, hắn luôn nói rằng hắn sợ khi thức dậy sẽ không nhìn thấy ta, nên hắn muốn ở cạnh ta mọi lúc.
Ta biết có lẽ cái chết của ta đã tạo ra một số bóng ma trong hắn.
Lúc đầu ta rất không thích ứng được, sau đó dứt khoát trải một lớp đệm trên sàn để hắn nằm.
Mặc dù chân dài không thể duỗi thẳng nhưng thấy hắn thích nghi được ta cũng tùy hắn.
Hừm... Dính người quá cũng không tốt.
Vào ngày sinh nhật của ta, Quý Yến phái người đưa tới cho ta một viên ngọc bội.
【Thu Thu, ngọc này tặng bằng cả tấm lòng của ta.】
Ta: buồn nôn.
Cái quái gì vậy?
Ta muốn xé tờ giấy ngay lập tức.
Có điều lật ra mặt sau đột nhiên phát hiện còn có một câu:
【Ta đem máu đầu tim hòa vào ngọc bội, hy vọng Thu Thu có thể tha thứ cho lỗi lầm của ta.】
Ta khiếp sợ ngẩng đầu cùng hạ nhân đưa ngọc bội mắt to trừng mắt nhỏ.
"Cô nương, đây là tâm ý của công tử nhà ta, kính xin ngài nhận lấy."
Hạ nhân Quý gia vẻ mặt kiêu căng như thể ta nhận được ngọc bội là vinh dự gì đó.
Nhưng hiện giờ ta không có thời gian để ý hắn ta.
Nhìn ngọc bội trong tay, ta lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng bỏng giống như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Quý Yến có ý gì?
Đây là cảm thấy áy náy vì đã lấy máu đầu tim của ta lúc trước, nên giờ máu hoàn máu?
Đừng buồn cười thế chứ.
Hắn đừng có quên, ta không chỉ bị hắn lấy máu, ta còn thay hắn bị thương vô số lần, thử vô số lần độc.
Muốn dùng một giọt máu để xóa bỏ toàn bộ? Nghĩ cũng thật đẹp.
Ta cười haha, dưới thần sắc trợn mắt há hốc mồm của hạ nhân Quý gia, hung hăng ném ngọc bội xuống đất.
'Rắc' một tiếng, ngọc thạch vỡ thành mấy mảnh.
"Nói cho chủ tử ngươi biết, ta không thèm tâm ý của hắn."
Thẩm An trở về phủ, nghe được chuyện này, sắc mặt lập tức u ám: "A tỷ, sau này chớ để cho người không liên quan bái kiến tỷ, làm bẩn mắt của tỷ."
Thanh âm của hắn dịu dàng như nước nhưng rõ ràng ta lại nghe ra tín hiệu nguy hiểm.