Chẳng bao lâu là đến Tết Trung thu, trong hội đèn lồng Kim Lăng, Thẩm An và ta cùng nhau ngắm hoa đăng.
Mấy ngày nay Thẩm An rất bận rộn hiếm khi có thời gian rảnh rỗi đương nhiên ta rất phấn chấn.
Từ toa xe tối tăm đi ra trước mắt ta nhoáng lên, chớp mắt một cái, ánh mắt nhìn thấy nơi phồn hoa này.
Đường phố giăng đèn kết hoa, đèn lồng ban đêm giống như những đốm lửa trải rộng cả thành Kim Lăng.
"Đẹp sao?"
"Ừm."
Đột nhiên tay bị nắm chặt, Thẩm An dắt ta bước vào biển đèn rực rỡ.
Đường phố rất nhộn nhịp, bên cạnh dòng suối có rất nhiều cửa hàng nhỏ, khắp nơi tràn ngập niềm vui và tiếng cười, thiên đăng lộng lẫy khuếch tán trong màn đêm.
Ta cũng thuận tay mua hai ngọn đèn trời.
Thắp đèn lên, bốn tay nâng phía dưới ngọn lửa nhấp nháy dưới ánh đèn, ta lặng lẽ nhắm mắt lại, một lúc lâu cùng nhau buông tay, thiên đăng từ từ bay lên.
Thế gian này đối với ta mà nói không có gì lưu luyến, bởi vậy ta không có ước nguyện lặng lẽ mở mắt ra.
Thẩm An ở trước mặt ta, khuôn mặt rất là thành kính.
Ta không khỏi hơi tò mò.
Lúc này Thẩm An mở mắt ra.
Hắn bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt rất là chuyên chú.
Nửa bầu trời đều là thiên đăng màu vàng cam được thả đi, Thẩm An bỗng nhiên hỏi: "A tỷ có muốn biết ta có nguyện vọng gì không?"
Ta gật đầu.
Hắn không đợi ta trả lời, chỉ là ngước mắt nhìn ta, ánh mắt rực rỡ:
"Một nguyện a tỷ cũng ta khỏe mạnh, hai nguyện hai ta bình an vô sự, ba nguyện a tỷ cùng ta sớm ngày kết liền cành, vĩnh kết đồng tâm."
Trái tim ta đập thình thịch nháy mắt ngây dại.
Còn chưa kịp nói gì, bầu trời tối đen phía sau Thẩm An chợt bắn lên hai chùm pháo hoa: "Ta nguyện vì a tỷ dâng lên tất cả, chỉ cầu a tỷ cùng ta gắn bó không rời."
Dung mạo thanh niên nhuốm đầy bụi đỏ pháo hoa, nụ cười trên khóe miệng cũng trở nên trong tầm tay -- trong một khoảnh khắc ta cảm giác trái tim mình cũng muốn nổ tung, chỉ cảm thấy trên mặt căng thẳng, một luồng nhiệt dâng lên mê hoặc cả thể xác lẫn tinh thần khiến ta nói không nên lời.
Trước khi ta có thể sắp xếp lại lòng mình, dị biến lại xảy ra.
Cùng với việc Thẩm An từng bước áp sát, Quý Yến cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.
Vào mùa đông năm Trường Lịch thứ hai, một cuộc đảo chính đã diễn ra trong vương triều.
Quý Yến dẫn binh tạo phản, Thẩm An lấy lý do diệt phản tặc vào cung hộ vệ.
Cuộc đảo chính kéo dài mười ba ngày.
Quý Yến bắt cóc ba vị Hoàng tử, Hoàng đế đã nắm manh mối từ trước, đêm trước khi xảy ra phản loạn dẫn thị vệ vào chùa trốn tránh.
Cuối cùng Quý Yến không tìm thấy Hoàng đế liền tàn sát Thái tử sau đó bao vây hoàng cung.
Toàn hoàng thành lòng người hoảng sợ, đông đảo dân chúng thành Kim Lăng cùng gia đình chạy trốn đến nơi khác, sợ ngọn lửa này thiêu rụi mình.
Nhưng ta không lo lắng lắm.
Trong lòng ta biết rõ năng lực của Thẩm An, Quý Yến đối đầu với hắn vẫn thua một bậc.
Để bảo vệ ta, Thẩm An phái binh lực bảo vệ ta đến Thái Miếu ngoài thành.
Tuyết rơi dày đặc, ta ngồi trên xe ngựa, gió tuyết rơi xuống vai ta.
Người hầu cầm ô mời ta lên xe, binh lính xung quanh sẵn sàng đón địch.
Trước khi lên xe ta quay đầu lại và kinh ngạc nhìn thấy Thẩm An đã nhiều ngày không gặp.
Tường trắng ngói xanh, đèn lồng đỏ treo khắp dưới mái hiên, ở sâu trong đôi mắt phiêu diêu có bông tuyết lớn vội vàng rơi xuống mái tóc đen của nam nhân, góc áo tung bay, Thẩm An bước tới, giọng nói nhẹ nhàng không nghe rõ: "A tỷ, chờ ta hai ngày."
Ta sửng sốt một lúc sau đó gật đầu, xoay người bước vào xe ngựa.
Ngựa chậm rãi cất bước, không khí yên tĩnh tràn ngập gian xe nho nhỏ.
Trước khi rời đi hoàn toàn, cuối cùng ta không nhịn được vén rèm xe lên, quay đầu nhìn lại thêm một lần.
Nam nhân ở phía xa vẫn đứng tại chỗ, thân hình cao lớn, trên áo choàng đen phủ một lớp tuyết dày khiến hắn nhìn có phần thê lương.
Ta nhìn đi nhìn lại cuối cùng đối mặt với gió tuyết cuồng loạn, hô to: "Phải bình an trở về!"
Như Thẩm An đã hứa, ta không đợi quá lâu.
Ngày hôm sau sau khi vào miếu, ta liền nhận được tin tức Quý Yến tạo phản thất bại.
Theo ám vệ báo lại, Quý Yến không tìm được Hoàng đế, cuối cùng muốn bỏ qua bước phế đế, tự lên làm vua.
Ý tưởng rất hay nhưng có Thẩm An ở đây, ý tưởng này của y đương nhiên không thể thực hiện được.
Khi Quý Yến tự cho là mình đang khống chế toàn cục thì đêm đó Thẩm An dẫn binh vây quanh hoàng cung, thoáng chốc Quý Yến trở thành ba ba trong hũ.
Đêm đó, pháo hoa bay lên, ánh lửa ngút trời truyền đến Thái Miếu cách đó trăm dặm.
Không cần nghĩ cũng biết hoàng cung nhất định là đang đánh nhau túi bụi.
Ta bước vào xe ngựa lần nữa, theo bánh xe cuồn cuộn đi vào con đường trở về Kim Lăng.
"A tỷ."
Thẩm An tựa đầu vào vai ta, giọng điệu có chút buồn bực.
Ta nghi hoặc.
Thẩm An lại dở chứng gì.
Hắn dường như có chút cấp bách, khi vào xe ngựa làm ta giật mình.
"Sao vậy?"
"Quý Yến chạy rồi."
Giọng điệu hắn hờ hững, bàn tay nắm chặt cánh tay ta lại không tự giác co lại.
"Chạy rồi?".
Ta ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Dù sao Quý Yến cũng không phải là người an phận, hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
"Ta dẫn binh đuổi theo đến chân núi Nam Sơn, hắn phái hai nhóm nhân mã chia ra rời đi, ta nhất thời không nhìn thấy hắn đào thoát."
Thẩm An âm u nói.
Ta có chút đăm chiêu.
Khi ta đang nghiêm túc suy nghĩ, Thẩm An chăm chú nhìn ta:
"A tỷ, lời ta nói ngày đó............". Hắn nói có nghĩa là gì, ta lập tức phản ứng lại. Không đợi hắn nói xong, mặt ta lập tức đỏ lên.
Ta vội vàng đưa tay che miệng hắn lại:
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau trở về, xe này xóc nảy quá."
Nói xằng nói bậy một phen, ta không chút nào quan tâm con đường bằng phẳng này lấy đâu ra xóc nảy.
Chỉ nghe Thẩm An buồn bực cười một tiếng, nhẹ giọng nói "Được".
Sau khi trở về Kim Lăng, ta thu dọn qua loa một phen sau đó liền đến miếu Quy Linh ở thành Nam.
Xe ngựa đi trên phiến đá xanh, người đi cùng chỉ có một tỳ nữ và vài tùy tùng.
Mây đen che khuất mặt trời, sắc trời hơi trầm, ta bước vào cửa miếu trong cái gió lạnh thấu xương.
Ta giơ tay xua lui người hầu.
Lúc quỳ trên đệm thắp hương, phía sau lại truyền đến động tĩnh.
"Thẩm Thu."
Tiếng bước chân từng bước đến gần.
Có lẽ trong lòng y biết mình thất thế cho nên lần này không gọi ta là Thu Thu nữa.
Ta đã sớm đoán trước, quay đầu nhìn về phía người tới.
"Quý Yến."
Thanh âm của ta lạnh lùng, thản nhiên nhìn về phía Quý Yến toàn thân mặc y phục màu lam trước mặt.
Nhiều ngày không gặp trông Quý Yến gầy yếu xanh xao không ít, y phục rách bươm, vết máu loang lổ trên bả vai đã khô nhìn càng đáng sợ.
"Nàng đặc biệt đến để gặp ta sao?"
Y vẫn còn có chút mong đợi, ánh mắt thâm thúy lại cố chấp.
Ta lạnh lùng lắc đầu không trả lời, chẳng qua là đánh giá cao trò hề của y.
Thấy ta lắc đầu, y có chút mất mát song lại lần nữa tỉnh táo lại:
"Tên Thẩm An này lòng dạ cực sâu nàng đừng bị hắn lừa."
"Đợi ta tích lũy binh lực, ta chắc chắn sẽ dẫn nàng rời đi!"
Y kiên định nói: "Mặt khác, thật ra còn có một chuyện ta vẫn chưa nói cho nàng biết. Kiếp trước chuyện giữa ta và nàng thật ra còn có hắn ở giữa tác động, nếu không phải...... Nếu không phải hắn............"
Ta ngắt lời Quý Yến: "Nếu không phải đệ ấy hạ độc Sở Linh, ngươi cũng sẽ không triệt để xé rách da mặt với ta sao?"
Thấy sự khiếp sợ trong mắt y, ta cười khẽ: "Chuyện này đệ ấy đã sớm nói với ta rồi."
Ta phất tay, một giây sau, một nhóm binh sĩ nối đuôi nhau tiến vào ngôi miếu chật hẹp.
Thẩm An khoác áo hạc hoa văn đen, thong thả đi tới: "Quý đại nhân ẩn nấp thật kín đáo."
Hắn mỉm cười khinh thường.
Quý Yến khiếp sợ giận giữ nhìn về phía Thẩm An: "Thế mà ngươi lại liên hợp với Thẩm Thu gạt ta!"
Sự tức giận của y hình như làm Thẩm An rất vừa lòng, hắn có chút khoe khoang: "Đúng vậy, đúng vậy, a tỷ vì để cho ta sớm ngày bắt được ngươi, thế mà không ngần ngại đặc biệt chạy đến đây, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
Ta đỡ trán không lên tiếng.
Hôm qua khi Thẩm An vừa nói Quý Yến trốn thoát ở Nam Sơn, ta liền nghĩ đến ngôi miếu này ngay lập tức.
Ngôi miếu này đã bỏ hoang nhiều năm, người bình thường căn bản sẽ không nhớ tới nơi này.
Chẳng qua đối với Quý Yến mà nói, nơi này không chỉ là một vùng đất hoang mà còn là nơi ta từng tạm trú khi còn đi theo y, ngoại trừ ta không ai biết nơi này.
Tiếc là y không ngờ ta lại không ngần ngại vạch trần y với Thẩm An.
Rõ ràng Quý Yến cũng đã nghĩ đến.
Con ngươi đen láy của y đảo qua đảo lại trên người ta và Thẩm An, binh sĩ phía sau nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chỉ chờ một tiếng ra lệnh liền bắt giữ tên phản tặc này về quy án.
Hồi lâu sau cuối cùng y cũng ý thức được bây giờ mọi chuyện đã là cát bụi.
Trước khi Thẩm An hạ lệnh, cuối cùng y cũng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Chuyện ngươi đã làm với Sở Linh năm đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng Thẩm Thu sẽ hiểu ngươi sao? Ngươi là người lòng dạ ác độc!"
Thẩm An cười ha ha, ánh mắt tối sầm: "Lòng dạ ác độc? Lời này vẫn là trả lại cho ngươi mới đúng."
"Kiếp trước a tỷ yêu ngươi nhiều năm ngươi vẫn không tiếp nhận, khiến a tỷ ta ngày ngày đau lòng, ta đành phải giúp a tỷ một tay, quét sạch chướng ngại cho tỷ ấy, đáng tiếc, thật đáng tiếc, đầu gỗ như ngươi lại có thể làm ra loại chuyện dùng máu đầu tim a tỷ ta để chữa bệnh cho tình nhân của ngươi, nếu không phải ta ở biên cương xa xôi chắc chắn ta sẽ lấy mạng chó của ngươi ngay lập tức."
Hắn càng nói giọng điệu càng u ám: "Để ngươi sống thêm mấy ngày là ta có lỗi với a tỷ."
Quý Yến phẫn nộ: "Ngươi!".
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Thẩm An cũng bị tiêu hao sạch sẽ: "Được rồi, những lời còn lại ngươi xuống suối vàng nói đi."
Lúc tuyết tan sạch, ta gặp Quý Yến lần cuối trong ngục.
Bởi vì công lao của y, giờ đây Quý gia giống như chó nhà có tang, bị gông cùm và chém đầu toàn gia.
Đêm trước khi xử phạt, ta đối mặt với vết máu phủ khắp người Quý Yến, cả người không có một mảnh da thịt nguyên vẹn trầm mặc ngồi nửa khắc đồng hồ:
"Dù sao cũng quen biết một hồi, ngươi còn chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Ta cảm động vì lòng tốt của bản thân, đối mặt với Quý Yến vậy mà lại sinh ra chút thương hại.
Người nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích giống như đã chết.
Một lúc lâu sau, khi ta không nhịn được muốn đi cuối cùng y cũng động đậy.
Ta nhìn đôi môi mỏng của y khẽ mở ra, thanh âm nhỏ xíu không thể nghe rõ: "Thật xin lỗi............".
Ta im lặng.
Thẩm An ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng xin lỗi này, hừ lạnh một tiếng: "Ngục giam ẩm ướt lạnh lẽo, không nên ở lâu."
Dứt lời, hắn nắm lấy tay ta, dưới ánh mắt cuối cùng của Quý Yến đi về phía ánh sáng yếu ớt bên ngoài ngục giam.
Gần đây ở Kim Lăng đã xảy ra rất nhiều chuyện mới.
Thẩm tướng quân trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng là tâm phúc của Hoàng đế, Hoàng đế đối với hắn rất trọng dụng, gần như có thể nói là một tay che trời trên triều.
Kim Lăng có thêm một số người diễn xiếc, lông mày rậm mũi cao chót vót, nghe nói là từ phía đông đi thuyền tới.
Hoàng đế còn giảm thuế, luyện tập một nhóm thủy binh muốn khai phá vùng đất mới, gần đây thường mang về không ít thứ mới lạ nhất là một số loại rau quả chưa từng thấy qua, dân chúng sau khi xem qua rất ngạc nhiên.
Mặt khác trên phố Bình Phong mở một tửu lầu kiểu mới, đa dạng đủ loại nhìn hoa cả mắt, ngày nào cũng đông như trẩy hội, nghe nói là Thẩm phu nhân mở.
Thiếu chút nữa quên nói, Thẩm phu nhân là thê tử của Thẩm tướng quân hiện nay, ban đầu vốn là a tỷ của Thẩm tướng quân.
Ban đầu dân chúng thành Kim Lăng nghe xong rất khiếp sợ, dù sao đây cũng là chuyện trái luân thường đạo lý!
Song sau đó lại có người nói a tỷ của Thẩm tướng quân không phải thân sinh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng đôi phu thê sẽ giống như quan lớn quý nhân bình thường, sau khi thành thân tương kính như tân, không nghĩ tới lại vượt xa dự liệu của dân chúng, phu thê Thẩm thị thế nhưng rất tình cảm, thỉnh thoảng trên đường gặp được hai người thật sự giống như keo sơn gắn bó, một chốc cũng không thể tách rời.
Giờ thì tốt rồi, người kể chuyện trong tửu lâu lại tư liệu mới.
Bốn mươi sáu năm sau.
【Thời hạn của ký chủ đã đến, có muốn rời khỏi thế giới không?】 m thanh lạnh lẽo của máy móc lại vang lên lần nữa sau bốn mươi sáu năm, ta có hơi hốt hoảng.
Bệnh nặng đã nhiều ngày, hiện giờ ta nằm trên giường, bên cạnh là Thẩm An đang ngủ say.
Bốn mươi sáu năm trước, kể từ khi giá trị yêu thích của Thẩm An đạt đến một trăm ta đã nộp đơn xin ở lại thế giới nhiệm vụ, sống một cuộc đời yên bình.
Mấy chục năm nay ta sống rất tùy ý, Thẩm An vì theo ta đã tự từ quan cùng ta đi khắp non sông tươi đẹp, chỉ tiếc là thân thể ta quá yếu, vẫn không thể vượt qua tuổi già.
Hiện giờ đã đến lúc ta phải rời đi.
Im lặng một lúc, ta gật đầu.
Lúc này, Thẩm An bên cạnh dường như phát hiện ra điều gì đó đột nhiên mở to mắt.
Ở cái tuổi cận kề cái chết này mà mặt mày hắn vẫn thanh tú như trước, mơ hồ có thể nhìn ra phong thái khi còn trẻ.
Hắn nghiêng người ôm lấy ta, giọng nói có chút sợ hãi: "Thu Thu, nàng phải đi sao?"
Hắn đã biết rồi.
Ta không nói nên lời chỉ có thể khẽ gật đầu.
Một giây sau, nước mắt Thẩm An tuôn ra.
Thanh âm run rẩy của hắn ôm chặt lấy ta, đầu óc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại: "Đừng rời khỏi ta, nàng đã nói mà..."
Thời gian đếm ngược của hệ thống từng chút kết thúc, ta nghiêng đầu cố gắng hỏi: "Chàng có muốn đi cùng ta không?"
Ta không hy vọng nhiều.
Ta không thể nói thêm gì khác, nhưng mấy chữ này giống như là mời hắn vào hoàng tuyền vậy.
Trong lòng ta có chút không nỡ nhưng hơi thở lại càng thêm suy yếu.
Nhanh đồng ý đi.
Khi ý thức của ta dần dần tan biến, ta cảm thấy cơ thể của mình được ôm chặt hơn.
"Muốn, đừng rời khỏi ta, hãy dẫn ta đi cùng, cầu xin nàng...".
Thanh âm Thẩm An lo sợ bất an, nước mắt thấm ướt mặt ta, giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Được.
Ngày thứ mười trở lại không gian nhiệm vụ, ta lại vào thế giới nhiệm vụ mới.
Nhưng khác với trước đây, lần này ta còn mang một cái đuôi nhỏ.
"Thu Thu, 'Linh dị thần quái' "là cái gì?"
Thẩm An trở thành hệ thống độc quyền của ta giống như một con chim ríu rít, không ngừng hỏi bên tai ta.
Ta không có cách nào: "Chính là một thế giới khủng bố, chàng phải bảo vệ ta đấy."
Tuy rằng vẫn không rõ đây là cái gì, nhưng Thẩm An vẫn không chút do dự gật đầu: "Đi thôi, đừng quên chọn cho ta một kỹ năng thích hợp."
Ta tiến lên một bước, kéo tay áo Thẩm An bước vào ánh sáng mờ nhạt.
(hoàn)