Nhưng còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp giết Quý Yến, biên cương đã xảy ra chuyện.

Khi tin tức truyền đến thành Kim Lăng, lòng người nhất thời hoảng sợ.

Man di khai chiến, đại tướng quân tử trận, hiện giờ chỉ còn lại phó tướng gian nan trấn thủ.

Khi nghe được tin này ta trở nên mơ hồ.

Bởi vì kiếp trước tướng quân không chết.

Khi nhận được thư của Thẩm An, biên cương khai chiến đã hai ngày trôi qua.

【 A tỷ, tướng quân đã qua đời, ta sắp dẫn toàn bộ binh lính xâm nhập doanh trại bọn Oa, chuyến đi này khó được bình an, quãng đời còn lại sợ rằng không thể đi cùng, An thật là hổ thẹn.

Thân ái, Thẩm An. 】

Kiếp trước Đại tướng quân không chết, Thẩm An thân là Phó tướng quân, cùng Đại tướng quân cùng nhau dẫn quân chống lại man di.

Nhưng kiếp này xem ra chỉ có hắn lẻ loi một mình.

Lưu loát ba tờ giấy, Thẩm An đem hậu sự lớn nhỏ viết lên giấy, ngôn ngữ bi thương và cảm xúc sợ hãi khiến mắt ta đỏ hoe sau khi đọc nó.

Hắn lo ta không thể sống một mình, sợ ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Hắn sợ bản thân một đi không trở lại, ta sẽ bị người khác bắt nạt.

Hắn còn sợ ta không có người chăm sóc, lẻ loi một mình canh giữ cái tổ trống rỗng.

Thế nhưng toàn bộ phong thư hắn không đề cập đến bản thân một từ nào.

Kiếp trước bởi vì ta một lòng nhào lên người Quý Yến cho nên hoàn toàn không biết Thẩm An đã xảy ra chuyện gì ở biên cương.

Sau khi lớn lên Thẩm An trầm mặc ít nói, bởi vậy ta chỉ có thể chỉ dựa vào từng lời nói của hắn, nghe ngóng đại khái tình huống biên cương.

Nhưng kiếp này, khi mối quan hệ của ta và hắn càng lúc càng trở nên thân thiết hơn, ta càng nhận thức rõ sự gian nguy của hắn.

Không giống Quý Yến, Thẩm An hoàn toàn xuất thân từ tầng lớp thấp nhất.

Nếu nói thành tựu của Quý Yến một nửa là do gia tộc khổng lồ, thì đối với Thẩm An mà nói, thành tựu của hắn chính là hoàn toàn dựa vào một mình hắn.

Vô số ngày đêm lạnh lẽo, trong khi Quý Yến đang ăn uống linh đình thì Thẩm An lại đang xông pha chiến đấu, ra trận giết địch.

Nghĩ tới đây, ta càng đau lòng vì Thẩm An.

Theo những gì hệ thống nói, nó cũng không chắc chắn liệu Thẩm An có thể sống sót hay không.

Bởi vì sự xuất hiện của ta giống như hiệu ứng cánh bướm, rút dây động rừng, một hành động nho nhỏ có thể khiến kết quả phát sinh thay đổi rất lớn.

Ta nhớ đến vị tướng quân đã chết.

【 Hắn chết rồi sẽ như thế nào? 】

【 Thế giới sụp đổ, nhiệm vụ thất bại.】

【 Có ý gì? Sao lại sụp đổ?】

【Thế giới nhiệm vụ lần này là thế giới đặc thù, không có cốt truyện, cơ hội sửa chữa đã sử dụng.】

【Tức là, thế giới này sẽ biến mất, Thẩm An có khả năng sẽ không trở lại?】

【Phải.】

Ta chợt không nói nên lời.

Mấy ngày nay ở thành Kim Lăng, cảm xúc lo lắng bao phủ tất cả mọi người sống ở đây.

Thư từ của Thẩm An cũng đã bị gián đoạn, ta không thể biết được tin tức của hắn nữa.

Trận chiến này kéo dài rất lâu, triều đình và mọi người liều mạng mười hai phần lực.

Hoàng đế đương triều tuy ngu ngốc nhưng trước đại sự vẫn không dám tranh chấp với bá quan, đủ loại chi viện và ngân lượng như nước chảy tràn ra tiền tuyến.

Nhưng ta vẫn không thể yên tâm, vì thế ngày nào cũng lên núi cầu phúc.

Đáng tiếc luôn luôn có người không có mắt đến quấy rầy.

"Thu Thu, nàng đi có mệt không."

Hôm nay Quý Yến hiển nhiên đã cẩn thận sửa sang lại một phen, y mặc cẩm bào hoa văn màu lam, ngọc quan dựng thẳng lên thật cao, lộ vẻ phong thần tuấn lãng.

Y muốn tới đỡ ta, lại bị ta đưa tay né tránh:

"Ta lại không biết Quý đại thiếu gia sẽ có ngày không biết xấu hổ như vậy, ý của ta ngươi còn không thấy rõ hay sao?"

Mấy ngày nay Quý Yến cứ đến trước mặt ta lắc lư suốt, cho dù muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.

Ta mất kiên nhẫn.

"Thu Thu................ Ta thành tâm đến làm lành với nàng."

Thấy vẻ mặt ta lạnh lùng, hốc mắt Quý Yến ửng đỏ, có chút ủy khuất: "Nàng vẫn không muốn gặp ta, ta chỉ có thể tới tìm nàng. Ta chỉ muốn đến nói cho nàng biết, nàng giận ta nhưng ta không oán nàng."

"Kiếp trước sau khi nàng chết ta rất hối hận, lúc ngủ trong mơ đều là nàng, nhìn di vật của nàng cuối cùng ta cũng hiểu được tâm ý của nàng, ta thật sự đã sai, ta biết nàng vẫn còn tình cảm với ta cho nên sống lại một đời ta rất vui mừng, chúng ta có thể quay về bên nhau có được không? Phụ thân muốn hứa hôn cho ta, ta không muốn cưới người khác, Thu Thu, cầu xin nàng đừng vứt bỏ ta."

Y nói hết câu này đến câu khác giống như sợ ta từ chối, ngay cả cho ta xen vào cũng không có.

Khác với bộ dáng lạnh lùng kiếp trước, kiếp này y vô cùng hèn mọn, nói chuyện đều nhẹ giọng thì thầm.

Nhưng sau khi nghe xong ta lại không có chút cảm giác nào, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm khi nghe những lời này.

Trước kia ta có tình cảm với y chẳng qua tình cảm này cũng rất mỏng manh, Quý Yến không khỏi có hơi coi trọng bản thân quá mức.

Còn cái gì mà không oán ta, sao lại không biết xấu hổ như vậy?

Ta không nhịn được: "Người nói kiếp này chỉ có một mình Sở Linh là thê tử là ngươi, nói không cần tình cảm của ta là ngươi, nói ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, bảo ta không cần nghĩ tới thứ không thuộc về mình cũng là ngươi. Giờ ngươi ở đây làm bộ làm tịch cho ai xem?"

Năm đó Quý Yến lợi dụng năng lực của ta, coi ta như vũ khí sắc bén trong tay, đối mặt với tình cảm lộ ra của ta thì bỏ qua, bây giờ lại luôn miệng nói muốn ta và y quay về bên nhau, trở thành thê tử của y.

Chưa bao giờ tốt đẹp, tại sao lại quay về?

"Ngươi đúng là nực cười."

Chung Linh Sơn một mảnh yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng chim hót.

Ta ngắt lời y: "Ngươi và Sở Linh lưỡng tình tương duyệt cần gì phải chạy tới dây dưa với một người ngoài như ta, chuyện giữa chúng ta liền dừng lại ở đây, về sau không cần nói nữa."

Dứt lời ta quay đầu muốn đi.

Quý Yến ngây người nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, bỗng nhiên nâng trán cười khẽ một tiếng, có thứ gì đó nặng nề ở đáy mắt đảo không dứt, y phun ra một ngụm khí, vẻ mặt lại hết sức bình thản: "Thu Thu, ta phải làm gì nàng mới chịu tiếp nhận ta một lần nữa?"

Y bước lên, dịu dàng nói: "Những điều sai trái đã làm trước đây ta đều có thể sửa, miễn là nàng nói ra, ta có thể biến thành dáng vẻ nàng thích."

Y tiến lên muốn nắm lấy tay ta: "Nàng không yên tâm Sở Linh sao? Nàng yên tâm, ta đã hứa cho nàng ấy một mối hôn sự tốt, người ta yêu chỉ có nàng."

Quý Yến rất chân thành tha thiết, nhưng ta ghê tởm đến mức sắp nôn ra.

Ta nhanh chóng rụt tay về, vuốt vết nổi da gà trên đó: "Xin ngươi đừng gọi ta là Thu Thu nữa, cũng đừng chạm vào ta, ta rất muốn nôn. Còn nữa, ta đã thích người khác rồi, giữa ta và ngươi tuyệt đối không có đường quay lại."

Ta biết muốn Quý Yến hết hy vọng nhất định phải khiến y cảm thấy ta thật sự không thích y nữa.

Nói xong lời này, ta nhíu mày nhanh chóng rời đi.

Không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quý Yến phía sau.

Trở về phủ, bởi vì chuyện ban ngày, ta tức giận đến không ngủ được.

Bóng đêm tối tăm, đèn trong phòng cạn dầu, chợt tắt.

Ta đứng dậy đi tìm một cái bấc đèn mới.

Đột nhiên, ta cảm thấy xung quanh mình có gì đó không ổn.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt đang cười.

"Má ơi! Có lưu manh!"

Ta giật nảy mình.

Người nọ dường như cũng bị ta dọa sợ, vội vàng đứng thẳng dậy.

Ta vội vàng thắp sáng bấc đèn.

Ánh sáng lóe lên trong phòng.

Ta thấy rõ tên lưu manh này là ai.

"Thẩm An?"

Ta không thể tin được.

Không đúng.

Người trước mắt giống Thẩm An, nhưng lại có chút không giống Thẩm An.

Thiếu niên đã trưởng thành, đã trải qua chiến trường tôi luyện, trên người mang theo một tia lãnh khốc cùng trấn tĩnh.

Mặt hắn hàm chứa ý cười, tóc đen môi đỏ, đuôi mắt có một tia ửng hồng nhàn nhạt.

Thân hình bị quần áo bao bọc mơ hồ lộ ra chút hình dáng cơ bắp, nhìn rất cường tráng.

Chỉ là lúc này hắn có hơi phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vội vã trở về.

"A tỷ, đã lâu không gặp."

Con ngươi Thẩm An tối tăm như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không có chỗ thở dốc, đôi môi mỏng chỉ có một chút màu sắc nhàn nhạt. Giọng nói của Thẩm An đã thoát khỏi sự lanh lảnh khi còn nhỏ.

Ta hoảng hốt trong giây lát.

Ba năm ngắn ngủi không gặp Thẩm An, lần này gặp nhau lại khiến ta tự dưng nhớ tới bộ dáng không nắm bắt được của hắn kiếp trước.

Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, Thẩm An lộ vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa trở về đã đến thăm ta trước tiên.

"Đệ đi đường sao lại không có tiếng động thế."

"Cuối cùng cũng về rồi, trận chiến này đánh có thuận lợi không? Có bị thương không?"

Ta vội vàng bước xuống giường, có chút ngạc nhiên vui mừng.

Nỗi lo lắng nhiều ngày trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm An liền biến thành hư vô, còn lại chỉ có vui mừng.

Hắn lắc đầu, khẽ cười: "Ta đã quen đi nhẹ, dọa sợ a tỷ, thật xin lỗi."

Ta lắc đầu tỏ ý không sao.

Ngay sau đó vì để cho ta yên tâm, hắn tỉ mỉ kể lại những chuyện đánh giặc mấy ngày nay với ta.

Từ cái chết của chủ tướng, hắn được bổ nhiệm tạm thời làm thống lĩnh, cho đến ba lần hắn mang binh vào doanh trại địch, cuối cùng lấy được đầu thủ lĩnh quân địch, đánh bại quân Oa.

Ta nghe cũng có chút rung động lòng người.

Vừa nói liền nói đến sắc trời dần sáng, trong lúc này, hắn vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.

Cuối cùng, hắn đột nhiên nói: "A tỷ, ta còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa."

Ta sững sờ.

Hắn cúi đầu rồi nhấp một ngụm trà, mái tóc gãy rụng che phủ mi mắt, có một tia vỡ vụn không dễ phát hiện: "Thật tốt quá, có thể trở về ta thật sự rất vui."

Hắn ngẩng đầu lên, khoé môi mỉm cười chân thành. Ta thở dài: "Ta cũng vậy, suýt nữa còn tưởng rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại đệ nữa."

Ta nói thật lòng.

Khi nghe hệ thống nói thế giới có thể sụp đổ, trái tim ta lạnh buốt.

Đối với Thẩm An, ta thật lòng coi hắn như người thân.

Thẩm An tiến lên nhẹ nhàng ôm ta, như đang an ủi.

Ta ngửi thấy mùi lạnh lẽo trên người hắn, xen lẫn mùi máu và cỏ dại, thanh âm của hắn vừa thấp vừa trầm: "Thật tốt."

Bị bờ vai rộng lớn của hắn bao lấy, ta sửng sốt trong chớp mắt.

Sau đó nở nụ cười: "Thật sự đã trưởng thành rồi, hình như so với trước đây cao hơn nhiều."

Không tệ, không tệ, ta rất hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play