Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.

Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?

"Đệ đi đi."

Ta phất phất tay, đồng ý!

Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.

Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.

Nhưng lần này ta đồng ý.

Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ không chết, thậm chí còn sống lâu hơn ta.

Hai là bởi vì tương lai hắn sẽ trở thành trấn quốc tướng quân, ta sẽ không để cho nhân tài như hắn chỉ được phát huy trong cái phủ nhỏ này.

Nhưng Thẩm An lại không vui mừng như ta nghĩ.

Thấy ta nhanh chóng đồng ý, khóe mắt hắn hơi nhíu lại:

"A tỷ, tỷ không lo lắng cho ta chút nào sao?"

Thẩm An cau mày, vẻ mặt rất không hài lòng.

Ta cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.

Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không đồng ý thì không vui, đồng ý cũng không vui!

Ta còn nhớ rõ lúc trước tính tình ta mạnh mẽ, tính khí cũng nóng nảy, miệng cứng lòng mềm, bởi vậy kiên quyết không đồng ý Thẩm An tòng quân, còn mắng hắn không cần ỷ vào chút công phu là được thăng tiến, nếu như không muốn ở Thẩm phủ, không cần lấy cớ tòng quân, hắn có thể đi nơi khác bất cứ lúc nào.

Lúc ấy ta đã trực tiếp bịt miệng Thẩm An.

Sau đó, nửa đêm ta dậy đi nhà xí, tình cờ nhìn thấy hắn ngồi trong sân lặng lẽ lau nước mắt.  

Đừng nói, bộ dáng rất giống con chó đen lớn ta từng nuôi lúc trước, mỗi khi tủi thân liền trốn ở trong góc khóc.

Đi tới hỏi mới biết, hắn cảm thấy lời ta nói ban ngày quá tổn thương, cảm thấy có phải ta đã sớm có suy nghĩ không cần hắn hay không.

Nghĩ tới đây, ta chột dạ sờ sờ mũi: "Lo chứ, sao ta lại không lo lắng chứ!"

"Còn không phải do ta cảm thấy thân thể đệ cường tráng, đến đó ước chừng sẽ không chịu thiệt sao."

Thấy hắn vẫn có hơi không vui, ta lại thành khẩn nói: "Hơn nữa hiện giờ vận nước tràn ngập nguy cơ, thân là con cháu hoàng triều, nên trung quân hộ quốc."

Hoàng đế đương triều ngu ngốc, phòng tuyến biên cương lui rồi lại lui, những năm gần đây số lượng người phải tòng quân đột nhiên tăng vọt, đều là để bảo vệ sự trị vì của hoàng triều, ngăn cản man di tiến vào quốc thổ.

Ta chỉ nghĩ rằng Thẩm An đề nghị tòng quân cũng là vì như thế.

Thẩm An trầm mặc một lát, vẫn chưa đáp lời.

Xem ra dỗ còn chưa đủ.

Được rồi.

"Chờ khi đệ đi tòng quân rồi, mỗi ngày ta đều sẽ gửi cho đệ một phong thư."

Nghe thấy lời này, hai mắt Thẩm An 'vụt' cái sáng lên.

Tuyệt vời, hắn vui vẻ rồi…

Hắn hài lòng nhích lại gần, ánh mắt sáng quắc: "Tỷ đã nói rồi đó, không được đổi ý."

Ta qua loa gật đầu, sai hắn đi nấu cơm cho ta.  

Trước khi đi, Thẩm An hơi khựng lại.

Hắn quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói: "A tỷ, thật ra ta không phải vì báo quốc, ta chỉ muốn tỷ có cuộc sống tốt hơn."

Ta sững sờ.

Phản ứng lại ngay lập tức.

Cô nữ Thẩm gia ở hoàng thành thế đơn lực bạc, tuy rằng ta chưa từng nói cho Thẩm An biết tình huống của mình, nhưng dựa vào sự thông minh của hắn, chắc hẳn đã sớm nhìn ra khó khăn của ta.

Nhiều năm qua, ta chưa từng tham gia yến tiệc của danh gia vọng tộc nào trong kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, thậm chí thỉnh thoảng còn bị người quen chế giễu trên đường.

Hắn đã sớm nhìn ra.

Nếu muốn thay đổi tình cảnh của ta, chỉ có một lần nữa chống đỡ gia tộc thất thế này.

Một làn gió xuân thổi qua.

Lại ngẩng đầu lên, Thẩm An đã đi xa.

Ta bật cười.

Tên nhóc này.

Ánh trăng bị mây đen che phủ, không khí tràn ngập mùi máu, ngày thứ ba sau khi Thẩm An tòng quân, trên đường trở về phủ, Quý Yến trọng thương ngã trên đất, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.

Hai năm xa cách, không nghĩ tới gặp lại lại là cảnh tượng như thế này.

Quý Yến cố gắng chống đỡ mình, cảnh giác nhìn về phía ta.

Ồ, sao nào? Muốn ăn vạ sao?

Ta bĩu môi, không chớp mắt đi lướt qua hắn.

Đột nhiên một bàn tay nắm lấy làn váy của ta.

Ta cúi đầu nhìn, là Quý Yến: "Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn ăn vạ à?"

Ta hơi kinh ngạc, sau đó cảm thấy xui xẻo kéo váy ra.

Quý Yến nghe không hiểu ta đang nói cái gì, y chỉ gian nan ngẩng đầu lên, mặt mang theo vẻ cầu xin: "Cô nương, cứu ta một mạng, tất có hậu tạ!"

Quý Yến lại nắm chặt làn váy của ta, lần này ta không rút ra được.

Y còn chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt và vết máu loang lổ trên người của Quý Yến, ta lặng người.

Cẩn thận quan sát y.

Quý Yến mặc hắc bào, nhìn rất là chật vật.

Có vẻ như những năm qua y sống không tốt.

Thật đáng thương.

Hay là cứu y đi.

"Mới là lạ."

Ta mỉm cười.

Sau đó duỗi chân đá y bay hẳn một mét.

Quý Yến đang hôn mê phun ra một ngụm máu.

Ta vỗ tay, co chân bỏ chạy.

Dựa theo dòng thời gian ban đầu, lúc này Quý Yến dưới sự bảo hộ của ta hẳn là đã an toàn rồi.

Y là con trai trưởng lưu lạc bên ngoài của phủ Thừa tướng, tình cảnh rất nguy hiểm.

Đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Tỷ đây không hầu hạ ngươi nữa.

Không có tấm khiên lớn như ta, có lẽ hiện tại Quý Yến còn đang lưu lạc đầu đường xó chợ.

Có điều nếu y đã trở lại thành Kim Lăng, chắc hẳn phủ Thừa tướng cũng gần tìm được y rồi.

Vậy thì ta vẫn nên tránh xa y một chút, miễn cho chọc phải một thân máu tanh.

Nghĩ đến đây, ta tăng tốc chạy nhanh hơn nữa.

Thời gian thoáng qua, Thẩm An đã tòng quân được ba năm.

Những năm gần đây biên cương không yên bình, nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ liên tục nổ ra.

Theo như Thẩm An nói, hắn từng bước từng bước nhờ vào công trạng trở thành Phó tướng, dưới tay thống lĩnh thiên quân vạn mã.

Bởi vì tiền tuyến cấp bách, ba năm nay hắn không cách nào trở về, nhưng hết lá thư này đến lá thư khác liên tục được gửi đến Kim Lăng.

Ta hơi lo lắng.

Trận chiến cuối cùng sắp bắt đầu.

Quân địch bị đánh lui từng bước, Thẩm An nói bọn chúng sắp không nhịn được nữa.

Mấy ngày nay Thẩm An gửi thư càng ngày càng ít, hiển nhiên là tình hình tiền tuyến càng ngày càng gay gắt.

Ta không làm được gì, chỉ có thể tiếp tục nằm bẹp trong phủ.

Gió xuân du dương thổi nhẹ phất phơ, thật là đẹp.

Giữa lúc ta đang phơi nắng ngủ say, đột nhiên một thanh âm từ trên đầu tường truyền đến: "Thu Thu."

Ta kinh hãi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Ánh mặt trời có chút chói mắt, ta nhận ra là Quý Yến.

Mặc bạch y, ôn nhuận như ngọc.

Ngay cả động tác trèo tường cũng không che dấu phong thái của y.

Chẳng trách sau khi trở thành đại công tử phủ Tể tướng, chỉ trong vài ngày y đã trở thành người tình trong mộng của tất cả thiếu nữ trong thành.

Nhưng dù lớn lên đẹp trai đến đâu cũng không che dấu được nội tâm xấu xí. Y nhảy xuống bức tường rồi đứng đó nhìn ta chằm chằm.

Ta không hiểu ra sao: "Ngươi có việc gì? Sao lại tự tiện xông vào nhà dân."

Nhìn đôi mắt càng lúc càng u ám của Quý Yến, ta đột nhiên nhớ ra.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ, y biết mấy năm trước ta đá y, nên đến tìm ta trả thù?

Ta rùng mình một cái.

Vội vàng nhanh chóng lui về phía sau, cảnh giác nhìn về phía y.

Thấy ta tránh xa, Quý Yến có vẻ hơi đau lòng: "Thu Thu, nàng đừng sợ. Ta đã nhớ ra hết rồi."

Y hoài niệm nhìn chằm chằm ta, hơi dè dặt: "Thu Thu, thực xin lỗi, lúc đó ta không biết nàng nghiêm túc, ta còn tưởng rằng nàng đang giận dỗi với ta. Sau khi nàng đi ta rất nhớ nàng, ta không muốn mất đi nàng, vì thế đã đi theo nàng."

Ánh mắt Quý Yến quyến luyến, nỗi nhớ nhung trong mắt dường như muốn tràn ra: "Thật tốt, ta có thể gặp lại nàng."

Tay y run rẩy tiến lên vài bước, giơ tay muốn chạm vào mặt ta nhưng cuối cùng vẫn không giơ lên.

Ta nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ này chắc là Quý Yến đã có ký ức kiếp trước.

Ta lặng lẽ oán thầm:【Hệ thống, sau khi trở về nhớ sửa chữa lại.】

Hệ thống phớt lờ ta.

Quý Yến trông mong nhìn ta, chờ ta trả lời.

Có điều chiêu này của y đối với ta cũng vô dụng.

Nhớ lại tất cả những chuyện ở kiếp trước, ta không giấu nổi hận ý: "Ồ, Quý đại thiếu gia của chúng ta còn có thể nói xin lỗi nha."

Ta khoanh tay trước ngực, âm dương quái khí nói: "Ngươi thật đúng là da mặt trái dán da mặt phải, một bên là da mặt dày, một bên là không biết xấu hổ. Không biết là ai đã dùng máu đầu tim của mình làm thuốc dẫn cứu muội muội của ngươi, Quý đại thiếu gia đây là quý nhân hay quên, không cẩn thận quên mất rồi?"

Ta nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Quý Yếu tức khắc trở nên có phần khó coi.

Năm đó Sở Linh bị bệnh nặng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mà ta lại có khả năng tự chữa bệnh, vì thế bị Quý Yến cưỡng ép lấy máu đầu tim đi chữa bệnh cho Sở Linh.

"Ta... ta... là ta có lỗi với nàng."

Bóng cây loang lổ chiếu lên mặt y, khiến y trông có vẻ gầy yếu, lại có vẻ ảm đạm đau thương: "Ta tin lời đồn thổi của người khác, không ngờ sẽ có thương tổn lớn với nàng như vậy, Sở Linh đối với ta rất quan trọng, ta cũng bất đắc dĩ....".

Y yếu ớt giải thích.

"Ta cũng không dám nhận sự hổ thẹn của ngài, ngài đã khiến ta mất mạng không phải sao?"

Ta mỉa mai.

Quý Yến cúi đầu xuống, khiến người khác không thể thấy rõ vẻ mặt của y: "Thật xin lỗi............".

Y im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể nói ra ba chữ nhợt nhạt này.

Nhìn bộ dạng này của y, đột nhiên ta không còn hứng thú nữa: "Cút đi."

Ta quát lớn một tiếng rồi lập tức trở về phòng, không cho y một ánh mắt nào nữa.

Nghe thấy trong đình viện không còn tiếng động, ta có chút hoảng hốt.

Những lời của Quý Yến lại gợi lên một số hồi ức trong ta.

Khi đó là lần đầu tiên ta nhận loại nhiệm vụ công lược này, lúc xuyên tới trong lòng tràn đầy sự mới lạ.

Trước kia ta vẫn luôn nhận nhiệm vụ tương tự chơi game, chỉ cần đánh đánh giết giết là được, loại công việc nói chuyện yêu đương này ta dốt đặc.

Bởi vậy ta đã không chút do dự chọn kỹ năng hồi sinh trong số các kỹ năng công lược.

Điều này cũng dẫn đến con đường công lược tiếp theo đi chệch hướng, không thể quay lại được nữa.

Sau khi gặp Quý Yến, ta đã bị phong thái của y mê hoặc trong giây lát.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song, chẳng qua là nói y đi.

Đáng tiếc y thân là con trai thừa tướng lại lưu lạc bên ngoài, sống rất thê thảm, mỗi ngày đều bị đuổi giết bị hạ độc, quả là có buff tử thần.

Ta nhất thời mềm lòng thay y đỡ một kiếm, liền vô tình bại lộ năng lực của mình.

Từ đó về sau càng không thể cứu vãn, ta trở thành tấm chắn hình người của Quý Yến.

Y xem ta làm lá chắn, ta xem y làm đối tượng công lược.

Mãi cho đến khi ta càng để tâm y hơn, ta mới chợt phát hiện ra dường như Quý Yến không có tình cảm với ta.

Khi ta vô tình bày tỏ tình cảm của mình với Quý Yến, thứ ta nhận lại là vẻ mặt chán ghét của y.

Quý Yến nói: "Thẩm Thu, thê tử kiếp này của ta chỉ có thể là Sở Linh. Đừng nghĩ đến người không thuộc về ngươi."

Mặc dù tâm nguội lạnh nhưng ta vẫn giữ tinh thần chuyên nghiệp, kiên trì tiến đến cùng.

Ta ở cạnh y ngày đêm, làm tấm khiên thay y thử độc, bày mưu tính kế cho y, rong ruổi khắp thành Kim Lăng mua cho y món bánh ngọt y yêu thích.

Cuối cùng trong mắt Quý Yến cũng có ta.

Y trở nên dịu dàng với ta, còn cẩn thận dặn dò ta không được quá mệt mỏi.

Ta nghĩ rằng nhiệm vụ sẽ sớm thành công.

Không ngờ đây chỉ là biểu hiện bên ngoài.

Sở Linh bệnh nặng, ngày ngày ho ra máu.

Nửa đêm Quý Yến xông vào phòng ta, muốn lấy máu đầu tim của ta: "Thu Thu, đại phu nói thời gian của Sở Linh không còn nhiều, chỉ có nàng mới có thể cứu nàng ấy."

Mặt y lộ vẻ không đành lòng.

Ta kinh sợ hỏi y: "Nếu ta chết thì sao?"

Sau khi bị sốc, ta hỏi y: "Nếu ta chết thì sao?"

Y không chút do dự: "Ta tin tưởng nàng, nàng sẽ không chết, chỉ là một chút máu đầu tim mà thôi."

Ta im lặng không nói, cuối cùng vẫn đưa cho y.

Ta có chút bi ai vì bản thân, lần đầu tiên làm nhiệm vụ công lược đã gặp phải một tên cặn bã như vậy, uổng công ta trả giá thật lòng.

Chỉ còn 10 điểm yêu thích nữa là nhiệm vụ thành công, ta tự nhủ, một lần cuối cùng, một lần cuối cùng.

Đáng tiếc mọi chuyện không như mong muốn.

Phản quân công thành, không có gì bất ngờ, ta bị Quý Yến bỏ rơi.

Y vẫn đường hoàng như cũ, nhưng ta lại hoàn toàn hết hy vọng, không bao giờ muốn cùng y duy trì tình cảm giả dối nữa.

Kể từ ngày đó, Quý Yến lại tới tìm ta vài lần, nhưng lại bị ta lấy đủ loại lý do từ chối.

Tiện thể ta còn mướn vài người bảo vệ phủ đệ của ta, phòng ngừa Quý Yến lại lén lút trèo tường đi vào.

Bởi vì y thường xuyên lui tới nên khắp thành Kim Lăng đã truyền đi tin đồn của ta và y.

Đối với việc này ta cảm thấy rất xui xẻo.

Rất nhiều người mắng ta không biết tốt xấu gì, vậy mà không nể mặt Quý công tử.

Thậm chí có người còn đặc biệt chạy đến gặp ta, sau đó trở về thêm mắm giặm muối.

Nhưng những thứ này rất nhanh đã được dẹp sạch, có lẽ là bút tích của y.

Có ký ức kiếp trước, Quý Yến giờ đây như phá trúc, mạnh mẽ vang dội, chớp mắt đã trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng.

Cho dù ta cửa lớn không ra, cửa sau không bước, cũng có thể nghe thấy các loại tin tức của y.

Nghe nói y rất được Hoàng đế yêu thích, bởi vì có công trị thủy nên được phong Hình bộ thị lang.

Lại nghe nói đích nữ Hứa gia ngăn y lại tỏ tình ngay trên đường, cũng tuyên bố không phải y thì không gả.

Còn có người nói Quý Yến có tư thế hơn người, có thể dự đoán tương lai, hoàn toàn xứng đáng là người tài ba.

Trong khoảng thời gian ngắn ở thành Kim Lăng Quý Yến cực kỳ nổi danh.

Chuyện này có ổn không?

Thấy Quý Yến sống tốt, so với giết ta còn khó chịu hơn!

Ta hận đến nghiến răng.

không thì dứt khoát giết chết y đi, để ta được yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play