Trong Đô phủ nha môn, một hàng thị vệ cầm kiếm đứng ở phía sau Chu Dịch, Phủ Doãn cười đứng sang một bên, bộ khoái đứng đầy trong viện, trận thế này dường như dọa Nguyệt Nương sợ, nàng ta nhìn Chu Dịch cười lấy lòng: "Thái tử điện hạ, ngài hỏi đi, ta nhất định biết gì nói nấy."

Chu Dịch không để ý tới nàng ta mà nhìn ta gật đầu.

Ta ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"

Nguyệt Nương nhìn ta cười với vẻ mặt trào phúng: "Sao, muốn ta làm người hầu bên cạnh Đào A Kiều ngươi cả đời sao? Dựa vào cái gì mà ngươi có thể gả cho Thế tử Hầu phủ còn ta lại phải gả cho một tiểu phó tướng? Tài năng và tướng mạo của ta không thua gì ngươi, chẳng qua ngươi chỉ đầu thai giỏi hơn ta mà thôi. Nhưng như vậy cũng không công bằng."

"Ta tự nhận mình xứng với Tần Hoài Viễn."

Trà của Đô phủ nha môn hơi đắng nhưng ta lại uống hết ngụm này tới ngụm khác. Trước đây Nguyệt Nương không thích trà đắng nhất, nàng ấy thích đồ ngọt, mỗi khi ngã bệnh phải uống thuốc mặt mày ủ rũ, ta liền uống một ngụm thuốc trước sau đó cầm kẹo thông dỗ nàng uống thuốc. Uống thuốc xong lúc ăn kẹo Nguyệt Nương sẽ cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết: "A Kiều, ngươi đừng cứ chiều hư ta, từ khi mẫu thân ta qua đời chưa có ai đối xử tốt với ta như vậy, tốt đến nỗi ta không muốn rời khỏi phủ Quốc Công."

Khi Nguyệt Nương bốn tuổi thì mẫu thân nàng qua đời, phụ thân tái giá liền không quan tâm nàng nữa, sau khi kế mẫu có con của mình thì càng chê nàng vướng bận.

Năm nàng sáu tuổi, nàng lâm bệnh nặng, trong nhà không muốn tốn tiền chữa bệnh cho nàng nên phụ thân nàng đã đến cầu xin phủ Công Tước, mẫu thân thấy rõ ràng họ không thích nữ nhi này của mình. Thế nên sau khi Nguyệt Nương khỏi bệnh liền giữ nàng ấy ở lại Đào phủ đi theo ta, chỉ nói với bọn họ: "A Kiều là một nữ hài tử, mỗi ngày nhàm chán có Nguyệt Nương lớn lên cùng cũng tốt."

Phụ thân và kế mẫu nàng dĩ nhiên là cam tâm tình nguyện thế nên Nguyệt Nương liền ở lại phủ Quốc Công, mẫu thân cũng thật lòng xem nàng như dưỡng nữ, sau khi ta và Tần Hoài Viễn ký hôn thư, mẫu thân cũng sẽ tìm hôn sự cho Nguyệt Nương.

"Là phó tướng trẻ tuổi nhất trong quân, không phụ mẫu tự mình dốc sức đi lên, nhân phẩm đoan chính, phụ thân ngươi rất là thích. Nguyệt Nương gả cho hắn, một là không có bà bà cô tẩu làm khó dễ, hai là có phủ Quốc Công làm chỗ dựa, ngày sau phụ thân ngươi đề bạt thêm, lúc đó Nguyệt Nương sẽ có đủ tôn quý thể diện. Chẳng phải tốt hơn là gả vào một gia đình quyền quý và bị khinh bỉ sao?"

Lúc Nguyệt Nương biết những chuyện này, nàng ấy đã ôm ta khóc suốt đêm: "A Kiều, ngay cả phụ thân ta cũng cảm thấy ta là một gánh nặng thế mà phu nhân lại vì ta hao tâm tổn trí như vậy, đời này làm sao ta có thể báo đáp ân tình này hết cho các người đây."

Ta cầm khăn lau nước mắt cho nàng: " Ân tình gì chứ, người một nhà nói những thứ xa lạ này làm gì, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn uống thuốc, thân thể khỏe lên, mỗi ngày đều tươi cười là đủ rồi."

Trong phủ nha yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được tiếng Nguyệt Nương thở dốc.

Ta đặt chén trà xuống lẳng lặng quan sát nàng ta, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khiến ta như bị dọa sợ, Nguyệt Nương trước mắt này, là giả.

Ta tin tưởng Nguyệt Nương của ta tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện này.

Tôi tin nàng ấy.

Mấy ngày nay trong lòng ta vẫn nghẹn lửa giận, không phải vì bị Tần Hoài Viễn từ hôn mà là vì Nguyệt Nương, ta vẫn luôn không hiểu tại sao lại có người đổi tính chỉ trong một đêm, trở nên xa lạ như vậy. Bây giờ ta đã hiểu, Nguyệt Nương của ta khả năng cao là đã bị người trước mắt này thay thế.

"Dựa vào cái gì à? Chỉ bằng ta là độc nữ phủ Quốc Công mà ngươi chỉ là nữ nhi quan lục phẩm. Đối với kẻ giả mạo như này ta cũng không cần phải nể mặt, nàng ta càng để ý gia thế, ta càng muốn khoét dao lên trái tim nàng.

Nguyệt Nương khịt mũi lạnh lùng: "Chẳng qua ngươi chỉ giỏi đầu thai hơn ta mà thôi. Các ngươi là những quý tộc có công chiếm giữ những tài nguyên tốt nhất, nắm giữ nhiều tiền nhất và sống một cuộc sống thoải mái nhất, trong mắt có thể nhìn thấy dân chúng bình thường sao?"

Ta cảm khái trong lòng, kẻ giả mạo này thật là to gan dám nói những lời này trước mặt Thái tử.

Ta còn chưa cảm khái xong, ma ma phía sau Chu Dịch đã tiến lên cho Nguyệt Nương một cái tát, nửa khuôn mặt còn lại của Nguyệt Nương cũng sưng lên.

"Nếu ngươi còn dám nói bậy, ta sẽ lấy kim chỉ khâu miệng ngươi lại."

Ma ma nói xong liền đứng ở bên cạnh Nguyệt Nương, Nguyệt Nương sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Nếu nàng không rõ, vậy hôm nay ta liền có lòng tốt nói cho nàng hiểu rõ, ta biết lời ta nói hôm nay chắc chắn sẽ lan truyền ra ngoài, đúng lúc cho những người bị nàng xúi giục thanh tỉnh đầu óc.

"Ngươi cho rằng, phủ Quốc Công phú quý là từ trên trời rơi xuống à?"

"Tằng tổ* của ta vốn mở hiệu cầm đồ, khi hôn quân không làm gì, chiến loạn bộc phát, dân chúng lầm than, người trả lại toàn bộ đồ cầm đồ rồi phân phát tiền tài và thực phẩm cho dân chúng xung quanh, sau đó bán tiệm cầm đồ, mua sắm binh khí ngựa chiêu nhận người đánh lui quan lại thừa dịp loạn lạc ức hiếp bách tính trong thành. Sau đó người theo Thái tổ đánh một đường tới kinh thành, giết hôn quân lập nên Đại Lương. Việc này nói tới chẳng qua chỉ ít ỏi vài câu nhưng con đường này của tằng tổ lại đi tới mười hai năm, trên người vết thương mới vết thương cũ chồng chất, cửu tử nhất sinh mới đổi lấy đan thư thiết khoán* cùng phong hào công tước."

"Tổ phụ của ta tiếp nhận trường thương của tằng tổ, trấn giữ biên quan ba mươi năm, bị gió bắc thổi ba mươi năm, đánh mấy chục trận chiến, dẹp yên vấn đề biên cảnh của Đại Lương đổi lấy thái bình mấy chục năm qua. Cuối cùng vì bảo vệ tướng sĩ trẻ tuổi mà hy sinh ở trên chiến trường, lúc chết trên người ông trúng mấy chục mũi tên, thân thể cứng đờ cũng không quỳ xuống trước mặt quân địch. Cuối cùng, tổ phụ được chôn cất ở biên quan, đến chết cũng không nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp quê nhà."

"Phụ thân ta sinh ra ở biên quan, lớn lên ở biên quan, mười lăm tuổi liền canh giữ ở biên quan, một lần canh giữ là mười lăm năm, các nước láng giềng xung quanh không một ai dám xâm chiếm Đại Lương. Bệ hạ thương cảm Đào gia ta đời đời phục vụ đất nước, vả lại biên cảnh ổn định nên mới triệu hồi phụ thân hồi kinh sống thoải mái mấy năm. Nhưng cho dù về kinh phụ thân cũng chưa từng lơ là chuyện luyện binh, năm nào cũng đi tuần tra biên quan."

"Ngươi chỉ nhìn thấy vinh quang của phủ Quốc Công lại không biết đây là lấy huyết nhục thân thể đổi lấy."

"Ngươi chỉ biết ta là đích nữ phủ Công Tước, ăn mặc chi tiêu bất phàm, lại không biết ở trong kinh ta thiết lập ba điểm cứu tế, tiếp tế người nghèo, xây trường học cho bọn nhỏ, dạy cho các thanh niên mưu sinh bằng nghề thợ mộc thợ rèn. Đương nhiên ngươi sẽ không biết ngày lễ ngày tết nào ta cũng đều sẽ đi thăm gia quyến của các tướng sĩ trấn thủ biên cương. Đương nhiên ngươi cũng sẽ không biết, ban thưởng hằng năm của triều đình cho Đào gia đều được dùng để xây dựng biên quan nhằm cải thiện tình hình đời sống của các gia quyến tướng sĩ."

"Đào gia ta có căn cơ trăm năm là do nhiều đời dốc sức làm ra, trên đời này từ trước đến nay sự cao quý không bao giờ được trao đi một cách vô ích. À đúng rồi, ngược lại là có một việc ta đã quên, năm đó phụ thân ngươi đến trước mặt mẫu thân ta cầu xin, dựa vào phủ Quốc Công tiến cử mới có được chức quan như bây giờ."

"Cho nên, ta muốn bàn gia thế với ngươi, có vấn đề gì?"

Nguyệt Nương ngồi dưới đất, trầm mặc hồi lâu.

Ta uống ngụm trà cho thấm giọng, tiếp tục hỏi: "Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, vì sao cổ động các tướng sĩ hưu thê?"

Lúc này Nguyệt Nương mới lấy lại tinh thần: "Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu đích thực, vì đã từng bị phụ mẫu sắp đặt ở bên nhau, bây giờ nên tự mình làm chủ và chia tay người không thích hợp, dứt khoát tách ra mới có thể tránh khỏi nỗi đau khổ lâu dài. Như vậy không đúng sao?"

"Chẳng lẽ Đại Lương còn có luật pháp quy định không thể tìm kiếm tình yêu đích thực? Sinh ra làm người, tất cả chúng ta không thể đối xử công bằng với cảm xúc của mình sao?"

Khó trách các tướng sĩ lại bị nàng ta thuyết phục.

Bọn họ là nam nhân vốn không cần gánh vác quá nhiều trách nhiệm, cho dù là hưu thê cũng có thể dễ dàng tái giá. Hiện tại lấy 'lý thuyết công bằng' của Nguyệt Nương cổ xúy như một tấm bia đỡ đạn che giấu tâm địa gian xảo của mình, phía trước lại có Tần Hoài Viễn từ hôn thành công làm ví dụ, tự nhiên ai cũng đều tranh nhau đi bỏ thê tử.

"Nguyệt Nương, ngươi có biết sau khi ta từ hôn, vì để lấy lại thể diện cho ta mà Thái hậu đã tổ chức một yến tiệc cập kê vì ta, mới ngăn chặn được miệng lưỡi thiên hạ không?"

Nàng ta liếc mắt xem thường, nhưng Chu Dịch bên cạnh lại lo lắng nhìn ta.

Ta cười với hắn ý bảo ta không sao, chuyện này không có gì đáng xấu hổ.

"Ta là đích nữ phủ Quốc Công mà còn cần Thái hậu ra mặt giải quyết mới có thể khiến việc này yên tĩnh. Nhưng những nữ tử không bằng ta kia thì sao?"

"Ngươi có biết trong am ni cô ở ngoại thành người xuất gia nhiều nhất là ai không? Là những nữ nhân bị bỏ rơi kia, các nàng không có nhà mẹ đẻ có thể chống đỡ, không có nơi nào để đi chỉ có thể đi làm việc, nhưng họ lẻ loi một mình lại chịu đủ khuất nhục, nước bọt từ những người xung quanh cũng có thể dìm chết các nàng. Cho nên họ chỉ có thể đến am ni cô, nơi đó có thể sống một đời thanh tịnh."

Nguyên Nương hiển nhiên không biết thứ này, nàng ngơ ngác nhìn ta.

"Vừa rồi ngươi nói ta không nhìn ra được khó khăn của người thường, ta đoán ngươi đã nhìn thấy bọn họ, nhất định là ngươi đã nghĩ tới kết cục của các nàng, ngươi nhất định có thể ngăn chặn lời bịa đặt nhảm nhí đó, sẽ giúp các nàng tìm được một hôn sự có sự đồng thuận, nơi chân ái phải được đặt lên hàng đầu, phải không?"

Môi Nguyệt Nương mấp máy nhưng không nói gì.

"Những nam tử kia có thật sự cần chân ái không? Chẳng qua bọn họ chỉ mượn Thế tử Hầu phủ để chống đỡ, để bọn họ có thể tùy ý theo đuổi lòng tham và dục vọng của mình mà thôi. Nếu không, tại sao họ lại vào thanh lâu để theo đuổi chân ái?"

"Ngươi cứ luôn mồm hô hào công chính, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến các nữ tử kia chưa? Ngươi có biết những tướng sĩ kia có bao nhiêu là dựa vào mẫu gia của phu nhân đề bạt mới lên tước vị hay không? Lúc bọn họ ra ngoài phòng thủ biên cương, song thân hài tử trong nhà cùng phủ đệ to như vậy đều do phu nhân lo liệu. Lúc bọn họ vô danh là phu nhân ở bên cạnh, bây giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn ngược lại liền muốn bỏ vợ, điều này có công bằng với các phụ nhân đó không?"

"Đây là một tai họa vô cớ phát sinh."

Nguyệt Nương còn muốn phản bác ta nhưng lại nói không nên lời.

"Nếu Nguyệt Nương đã thừa nhận châm ngòi ly gián, dao động lòng quân, lập tức đưa vào đại lao giam giữ. Những tướng sĩ trong quân hô hào muốn chân ái thì phủ đệ, cửa hàng, điền sản, toàn bộ chuyển sang tên các phụ nhân đi, để cho bọn họ theo đuổi tình yêu. Nếu có người không theo thì cứ xử trí theo quân pháp. Nhà chính là nền tảng của quốc gia, nhà không yên, Đại Lương làm sao mà yên?" Chu Dịch nghe lọt tai lời nói của ta.

Ta xoay người nhìn Chu Dịch, Hoàng trưởng tôn, cái người chỉ biết cầm đùi gà ăn đến miệng đầy dầu mỡ dần dần bắt đầu có khí chất Đế vương, nói chuyện làm việc đều đang không tiếng động mà nói cho mọi người -- đây là phong thái mà người đứng đầu Đông cung nên có.

*Tằng tổ: Ông cố.

*Đan thư thiết khoán: Nhà vua khi phong tước dùng tay chỉ núi sông mà thề, nhưng “lời nói gió bay” cho nên phải có vật làm tin. Khởi thủy  thời Hán Cao tổ khi phong tước cho các công thần có kèm theo một “đan thư” (tờ giấy viết bằng mực son) trong đó có ghi chức tước của người được phong. Về sau không ban “đan thư” mà lại khắc vào tấm kim loại mỏng gọi là “thiết khoán” (Phàm văn tự để làm tin đều gọi là “khoán”). Đan thư thiết khoán có giá trị như kim bài miễn tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play