"Ma ma, hắn quỳ ở bên ngoài bao lâu rồi?" Sau khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, ta nhìn những bông tuyết rơi ngày càng nhiều ngoài cửa sổ và hỏi.

Triệu ma ma thở dài, trong lời nói mang theo oán giận: "Không lâu lắm, từ hôm qua đến giờ chỉ có mười lăm canh giờ mà thôi."

Người quỳ trong sân là người đã đính hôn với ta từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã hơn mười năm của ta, Thế tử của Cố Bắc Hầu, Tần Hoài Viễn.

Hôm qua ta cập kê, y là người tới sớm nhất.

Ta bước đến chỗ y với nụ cười đầy vẻ vui mừng, nhưng thứ ta nhìn thấy lại là hôn thư mà chúng ta đã ký kết ba năm trước.

"A Kiều, chúng ta hủy hôn ước đi." Nói rồi y chỉ vào chiếc hộp gỗ sơn đỏ mà gã sai vặt mang theo phía sau, "Những vật này nàng cũng hãy thu hồi về đi."

Trong hộp là quá khứ của chúng ta bao năm qua: chiếc khăn tay do chính tay ta thêu, bài thơ gửi gắm nỗi tương tư, bùa hộ mệnh mà ta đã dập đầu chín mươi chín bậc thang ở miếu Hộ Quốc để thỉnh, chiếc đai bảo vệ thắt lưng được khâu từng mũi từng mũi...

Khi đó mỗi lần y nhận được một món quà đều phải khoe khoang khắp nơi 'là A Kiều tặng cho ta' một phen.

Nhưng bây giờ, y lại không cần bất cứ thứ gì.

Sự xuất hiện của Tần Hoài Viễn đã đánh tan cảnh tượng náo nhiệt vốn có trong nội viện, những người hầu tay ôm lụa đỏ, bưng chén rượu vàng lui về hậu viện, chỉ để lại ta và y đứng giữa sân.

"Sao lại hủy hôn ước?" Giọng nói của ta run run, ta có thể nghe được chính mình đang khóc nức nở.

Đây là lần đầu tiên trong đời ta mất bình tĩnh.

Tần Hoài Viễn vẫn im lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Ta nhìn theo tầm mắt của y và thấy, lúc sớm tinh mơ rõ ràng cảm thấy sắc trời sáng ngời, nhớ đến lúc ấy lòng ta tràn ngập niềm vui chờ đợi lễ cập kê của mình, hành lễ chọn ngày lành liền có thể thành hôn và có thể ở bên Hoàn Viễn cả ngày. Chỉ khi đó ta mới cảm thấy rằng ngay cả bầu trời âm u này cũng trở nên sáng hơn.

"Tuyết sắp rơi rồi." Sau khi nhìn hồi lâu, Tần Hoài Viễn đột nhiên mở miệng nói.

"Từ nhỏ nàng đã sợ lạnh lại thích náo nhiệt, luôn không nghe lời khuyên bảo, tuyết rơi nhất định phải chạy ra ngoài chơi, trở về bị cảm lạnh liền vùi bên cạnh lò sưởi không nhúc nhích cau mày sụt sịt như một kẻ đáng thương. Khi đó ta sẽ luôn nướng quýt cho nàng ăn, vừa ngọt vừa nóng, nàng sẽ cười sau khi ăn quýt."

"Sau này, vẫn nên chú ý nhiều một chút, chăm sóc tốt bản thân và ít ra ngoài khi trời có tuyết rơi."

Y vẫn dặn dò ta như thường ngày.

Nhưng hôm nay nếu muốn từ hôn với ta thì còn nói những lời quan tâm chua xót này làm gì, bộ dáng giả vờ thâm tình này là đang tính toán cái gì.

Ta cười lạnh một tiếng: "Ta đường đường là đích nữ phủ Quốc Công, cho dù từ hôn cũng phải giải thích rõ ràng nguyên do, Đào A Kiều ta không chấp nhận sự sỉ nhục không rõ ràng như vậy."

Tần Hoài Viễn dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Ta, yêu Nguyệt Nương."

"A Kiều, nàng rất tốt, nàng là một trong hai tài nữ trong kinh thành, ngay cả Bệ hạ cũng khen nàng có phong thái đích nữ của thế gia vọng tộc, nhưng A Kiều nàng gả cho ta chẳng qua là theo từ phủ Công tước đến phủ Hầu tước, cuộc sống trôi qua không có gì khác biệt, không hề có sức sống."

"Nhưng Nguyệt Nương thì khác, nàng ấy hiểu hoài bão trước sau như một của ta, nàng ấy luôn có rất nhiều ý tưởng mới mẻ trong đầu, mỗi một khắc ở bên nàng ấy đều tràn ngập cảm giác mới mẻ làm cho ta tràn đầy mong đợi vào ngày mai, ta luôn muốn mặt trời mọc sớm hơn để nhìn thấy nàng ấy sớm hơn."

"Nàng ấy không tuân thủ quy củ và không giống với quý nữ các nhà khác, nhưng chính sự độc đáo này mới là điều đáng quý nhất, ý ta đã quyết, đời này không phải nàng ấy thì không cưới."

Chiếc khăn tay ta đang nắm chặt rơi xuống đất.

Đây là khi đi du ngoạn Lật Sơn năm ấy ta làm mất chiếc khăn tay yêu thích nhất, Nguyệt Nương vì an ủi ta đã đích thân thêu nó cho ta. Trên khăn thêu tên của ta và nàng ấy, nàng ấy dựa vào vai ta cười: "A Kiều cười rộ lên mới đẹp, chỉ cần ngươi thích, sau này khăn hỉ khi ngươi thành thân với Thế tử, yếm của con ngươi, ta đều thêu cho ngươi có được không?"

Sao có thể là nàng ấy?

Ta không biết đã đứng trong viện bao lâu, mãi cho đến khi bông tuyết rơi xuống rơi xuống chóp mũi, một chút mát lạnh sau khi tuyết tan mới đánh thức ta.  

Triệu ma ma che ô chạy tới, Tước Mai cũng theo sau bà cầm áo khoác da cáo khoác lên người ta: "Cô nương, tuyết rơi rồi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về phòng đi."

Lúc ta xoay người Tần Hoài Viễn đã gọi ta lại: "A Kiều, là ta có lỗi với nàng, chúng ta miễn cưỡng thành thân cũng sẽ không hạnh phúc. Nàng thu lại hôn thư, chúng ta mỗi người bình yên."

Người vừa rồi còn dặn dò ta coi chừng kẻo bị cảm lạnh, giờ phút này chỉ nhớ thương ta có đồng ý từ hôn hay không.

Quả nhiên, lời quan tâm ngoài miệng là rẻ mạt nhất.

Ta không để ý tới y, vào phòng sai Triệu ma ma ra tiền viện mời phụ thân.

Quy củ của phủ Quốc Công rất nghiêm, kiêng kị nhất là hạ nhân chê cười chủ tử, bởi vậy chuyện xảy ra vừa rồi nếu không có sự cho phép của ta thì một chữ cũng không được lọt từ viện ta ra ngoài.

Lúc này ở tiền viện, phụ thân đang nói chuyện cùng Tần Hầu gia, có lẽ là đang định hôn kỳ. Mà mẫu thân cũng đang chiêu đãi Hầu phu nhân, có lẽ đang thảo luận khi nào cùng nhau đưa ta vào cung cảm tạ Hoàng hậu nương nương.

Triệu ma ma đi chưa tới một khắc, Tần Hầu gia liền cầm kiếm vọt vào trong viện ta.

"Đồ nghiệt tử, uống say rồi nói nhảm cái gì thế hả. Bị mỡ heo làm mê muội tâm trí hay sao mà ngươi dám từ hôn?" Nói xong lại cầm chuôi kiếm đánh lên lưng Tần Hoài Viễn.

Ta ngồi ở bên cửa sổ nhìn, lần này lực đạo không nhẹ nhưng sắc mặt Tần Hoài Viễn vẫn không hề thay đổi.

"Lúc nhỏ chưa thông suốt không hiểu chuyện dựa theo mong muốn của các trưởng bối định hôn sự, nhưng mấy năm nay ta vẫn luôn coi A Kiều như muội muội mà đối đãi, hiện giờ ta đã có người cảm mến nên tuyệt đối không thể cưới A Kiều làm vợ."

Nghe đến đây, Tần phu nhân tức đến hôn mê bất tỉnh.

Hầu gia tức giận, sai người lấy cành mận gai đến quất mạnh lên lưng Tần Hoài Viễn, mỗi lần quất lại hỏi một câu: "Có biết sai không?"

Đánh gãy chừng ba cành mận gai, đánh đến lưng Tần Hoài Viễn máu thịt be bét nhưng hắn cũng không kêu đau câu nào.

Ngày xưa rõ ràng ngón tay y bị rạch một vết cũng muốn đến trước mặt ta để ta thổi một cái.

Ta nhìn vết máu nhỏ giọt trên mặt tuyết trong viện vô cùng bắt mắt, đâm vào mắt ta đau, cũng đốt đến lòng ta đau.

Tình yêu của Tần Hoài Viễn đối với Nguyệt Nương lại sâu đậm như vậy.

Nhưng Nguyệt Nương và y, là chuyện từ khi nào?

Ta không hề hay biết.

Ta nhắm mắt cố gắng tìm kiếm ký ức.

Khi Nguyệt Nương sáu tuổi bị bệnh nặng, phụ thân nàng ấy cầu xin mẫu thân ta, mẫu thân mời thái y chữa khỏi bệnh cho nàng, Nguyệt Nương liền ở lại Đào gia, cùng ăn cùng ở cùng đãi ngộ với ta.

Chỉ là sau trận bệnh kia Nguyệt Nương thường xuyên đau đầu, xem rất nhiều lang trung cũng uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không thấy khá hơn. Lúc đau đầu Nguyệt Nương sẽ lẩm bẩm một mình, lúc tâm trạng kích động lại giống như là đang cãi nhau với người khác, uống thuốc ngủ một giấc liền khôi phục như cũ.

Mẫu thân luôn nói có lẽ là bởi vì trận bệnh này đã khiến Nguyệt Nương trưởng thành vượt xa tuổi tác, làm việc trầm ổn kiên định, nàng ấy đi theo ta đến gặp Hoàng hậu hai lần, ngay cả Hoàng hậu cũng khen nàng ấy 'dịu dàng nhã nhặn, hào phóng khéo léo'.

Từ nhỏ Nguyệt Nương đã biết ta đã định hôn sự với Tần Hoài Viễn, mỗi khi Hoài Viễn đến phủ Quốc Công, nàng ấy đều tránh đi, không phải làm ổ ở trong phòng thêu hoa thì là giương các loại cờ hiệu ra phố.

Nàng ấy luôn nói: "Ta có thể lớn lên trong phủ Quốc Công đã là một điều may mắn rất lớn, nếu đến gần Thế tử gia khó tránh khỏi sẽ có lời đồn đại."

Nguyệt Nương như vậy khác xa Nguyệt Nương trong miệng Tần Hoài Viễn.

Nghĩ kỹ lại, khoảng chừng là nửa năm trước sau lần rơi xuống nước thì Nguyệt Nương liền thay đổi.

Khi đó vừa mới vào hạ, hồ nước còn rất lạnh nhưng Nguyệt Nương khăng khăng muốn đi thuyền ra giữa hồ, ta nghĩ nàng ấy hiếm khi thích nước nên đành phải phái người theo sát nàng ấy.

Nhưng cuối cùng không coi chừng, nàng ấy trượt khỏi thuyền ngã xuống hồ.

Sau khi cứu lên sốt suốt hai ngày, khi tỉnh lại như biến thành người khác.

Trước đây nàng ấy không thích náo nhiệt nhất thế mà bây giờ có thể chạy đi tụ tập hai lần mỗi ngày.

Ở lần thi hội mùa hạ năm đó, một mình Nguyệt Nương đối thơ với sáu người khiến bốn phía kinh diễm, nàng ấy xuất khẩu thành thơ, vả lại phong cách đa dạng, hoặc phóng khoáng, hoặc uyển chuyển hàm xúc, hoặc phiền muộn.

Khiến cho mọi người đều kinh ngạc khâm phục: "A Kiều, quý phủ của ngươi có tài nữ như thế vậy mà ngày thường lại cất giấu không cho chúng ta biết."

Ta cười ứng phó mọi người nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất nghi hoặc.

Nguyệt Nương thích thêu thùa đánh đàn, thích len lén đọc một ít thoại bản, ghét nhất là thi từ ca phú, sao lại đột nhiên đổi tính?

Sau vài vòng đối thơ, Nguyệt Nương giơ cao chén lưu ly hát giai điệu ta chưa từng nghe qua.

"Ai nói nữ tử kém cỏi hơn nam tử? Ta nhìn tửu lượng của các vị công tử hôm nay chưa chắc đã bằng ta." Nguyệt Nương vịn lan can cười khanh khách nhìn mọi người, rất nhanh đã khơi dậy lòng hiếu thắng của các công tử, họ liền thi nhau uống rượu cùng nàng ấy.

Tần Hoài Viễn nhíu mày thì thầm bên tai ta: "Hành vi lần này của nàng ta thế mà cũng không sợ mất mặt phủ Quốc công."

Ta cười thay Nguyệt Nương giảng hòa: "Mấy ngày trước nàng ấy bị rơi xuống nước nên tâm tình phiền muộn, bây giờ cần phát tiết một chút."

Giữa tháng sáu, ta cùng mẹ đi lễ Phật nên ở trên núi một tháng.

Đợi đến khi ta trở lại phủ Quốc Công, Nguyệt Nương đã trở thành đối tượng được các thế gia công tử trong kinh thành tranh nhau mời dự tiệc.

Ngay cả thiếp mời đến yến tiệc thưởng hoa của phủ Cố Bắc Hầu cũng đưa cho nàng ấy một cái, trước kia Nguyệt Nương là người kiêng kị phủ Cố Bắc Hầu nhất.

Nhưng ngày đó, sau khi đến Hầu phủ lại quen đường quen nẻo tìm được hồ sen.

Lúc Tần Hoài Viễn nhìn thấy chúng ta, đầu tiên là cười chào hỏi Nguyệt Nương: "Ta đã nói hôm nay ngươi nhất định sẽ đến dự tiệc ngắm hoa mà, ta đã mời nhạc sư giỏi nhất, ta cũng muốn nghe xem ngươi còn có thể hát được khúc gì mới."

Trong lòng ta hơi ngưng lại, trong một tháng ta không ở đây này thế mà bọn họ lại thân thiết như thế.

Nguyệt Nương che miệng cười, ánh mắt lại liếc về phía ta: "Vậy cũng không được rồi, hôm nay bảo bối trong lòng ngươi đã trở lại, ta phải cách ngươi xa một chút."

Trong mắt Tần Hoài Viễn lóe lên một tia mất mát rồi mới nhìn về phía ta cười nói: "Ở trên núi có tốt không? Mấy ngày nay ta bận tuyển binh trong doanh nên quên đón nàng xuống núi."

Trong lòng ta có chút chua xót, không có thời gian đi thăm ta lại có thời gian cùng Nguyệt Nương đi tham gia tụ tập.

Ngày đó, Nguyệt Nương cũng phớt lờ Hoài Viễn như thường lệ nhưng Hoài Viễn lại khác thường ngày, y luôn có vẻ bình tĩnh nhưng lúc nói chuyện cùng y phải gọi mấy lần y mới lấy lại tinh thần.

Có lẽ là chính từ lúc đó y bắt đầu có ý với Nguyệt Nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play