"A Kiều muội muội, muội nếm thử canh cá này đi, canh này ở phương Bắc không có."

"Đây là tôm sống mà ta đã cố ý mang về, hấp chín sẽ giữ được đầy đủ hương vị của tôm."

"Muội cũng đừng đánh giá thấp món ngọn bí đỏ xào chay này, muội cũng không ngờ phải không? Ngọn bí đỏ cũng có thể làm món ăn."

Trong bữa tiệc, Chu Dịch ngồi bên cạnh ta nói linh ta linh tinh không ngừng, những ký ức quen thuộc của ba năm trước lập tức hiện lên trong đầu.

Không sai, vị công tử tuấn tú này đích thật là Chu Dịch.

Hắn vẫn thích ăn như vậy, chỉ có điều đã giảm cân thành công.

"Đa tạ Thái tử ca ca, ta biết hôm nay huynh làm những thứ này bao gồm cả việc đưa Ngọc Như Ý đều là muốn tăng thể diện cho ta. Tâm ý của huynh, A Kiều rất cảm kích." Vì để cắt ngang việc bàn luận về thực đơn của hắn, tôi đã lên tiếng.

Lông mi Chu Dịch chớp chớp, cười nói: "Yến tiệc hôm nay là do Hoàng tổ mẫu gợi ý, bà ấy vốn có lòng muốn trút giận thay muội nhưng ta lại cảm thấy chưa đủ, ở trong lòng ta muội là cô nương tốt nhất, xứng với dáng vẻ tốt nhất. Cho nên ta đã đi cầu Phụ hoàng tổ chức yến hội này ở Lưu Phương các."

Trên mặt Chu Dịch hiện lên sự chân thành nhưng trong lòng ta lại có hơi khổ sở.

Trước kia cũng có người sẽ tốn tâm tư vì ta như vậy, nhưng lòng người dễ thay đổi, mọi thứ đều có thể đảo lộn long trời lở đất trong chốc lát.

Yến tiệc này đã hoàn toàn dẹp loạn những lời đồn đãi trong hai ngày qua.

Mọi người đều khen ta là tài nữ, một khúc 'Hồng mai thán' chiếm được lòng Thái hậu.

Mọi việc trong phủ cũng khôi phục như bình thường, phụ thân vẫn giống như trước, hạ triều trở về liền kể vài tin đồn thú vị.

"Đứa nhỏ Chu Dịch này đi theo Thái Phó tu dưỡng ba năm quả nhiên có hiệu quả, chẳng những sửa lại khuyết điểm kiêu căng mà bây giờ còn có thể đưa ra sách lược cai trị quốc gia, hôm nay còn cãi nhau với đám học giả trong triều, nói đến Tổng thống lĩnh đại doanh Tây Giao không ngóc đầu lên được."

"Hôm nay Đô phủ nha môn tấu lên rằng hơn mười vị phụ nhân cáo trạng các tướng sĩ đại doanh Tây Giao lại vì chuộc thân cho nữ tử Thanh Lâu mà muốn bỏ vợ."

"Bởi vì nhân số đông đảo lại ảnh hưởng đến lòng quân, liên can trọng đại, Bệ hạ đã phái Thái tử bắt đầu điều tra việc này."

Đại doanh Tây Giao là nơi Tần Hoài Viễn đảm nhiệm, y dựa vào địa vị Hầu phủ và năng lực của bản thân, hiện giờ cũng ngồi lên vị trí Phó thống lĩnh.

Trong lòng ta luôn mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan với y.

Quả nhiên, ngày hôm sau Chu Dịch liền tới tìm ta.

Hắn nắm chặt tay đi đi lại lại trong thư phòng: "Những tướng sĩ này thật đáng hận, hiện giờ cuộc sống thái bình không cần bọn họ đi đánh trận, bọn họ không muốn luyện binh mà cả ngày mê luyến tửu sắc. Từ sau khi Tần Hoài Viễn từ hôn với muội, bọn họ giống như là nhận được cổ vũ, nhao nhao muốn bỏ vợ."

"Điện hạ cần ta làm gì?" Ta hỏi.

Chu Dịch nhìn ta cười nói: "A Kiều muội muội hiểu ta, ta đoán việc này có liên quan đến Tần Hoài Viễn nên muốn muội đi điều tra với ta, hơn nữa lấy thân phận của muội càng dễ khiến những phu nhân kia mở miệng hơn."

Ta và Chu Dịch bí mật đi thăm nhà mấy vị tướng sĩ kia và phát hiện những thay đổi của bọn họ đều tập trung ở tháng sáu tháng bảy.

Lúc trước hạ triều xong họ liền về nhà, giờ lại bắt đầu lưu luyến thanh lâu, thậm chí nhiều lần còn mang về phủ vui vẻ.

"Chàng nói ta là lựa chọn bất đắc dĩ của chàng, bây giờ chàng phải sống vì bản thân." Các phu nhân lau nước mắt nói.

"Ta trách chàng cho dù là tìm thì cũng phải tìm một cô nương trong sạch, sao phải dùng k-ỹ n-ữ đến n-h-ụ-c nhã ta. Chàng lại nói chân ái thì cần gì để ý đến thân phận."

"Nhà ta đời đời thư hương, nếu ta thật sự vì một k-ỹ n-ữ mà bị hưu thì chỉ sợ phụ thân ta sẽ tức c-h-ế-t."

Nghe đến đây, trong lòng ta đã hiểu được bảy tám phần, những ngôn luận này giống như lời Nguyệt Nương nói.

Lại kết hợp thời gian, nói với Chu Dịch "Sau khi Tần Hoài Viễn từ hôn bọn họ như được cổ vũ", ta kết luận tất cả những chuyện này không thể không có liên quan với Nguyệt Nương.

Ta và Chu Dịch đi thẳng tới phủ Cố Bắc Hầu, có Thái tử ở bên cạnh nên không ai dám ngăn cản ta.

Đẩy cửa viện của Tần Hoài Viễn ra liền nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Nương tiếng bên trong: "Hoài Viễn đừng nghịch, vết thương của chàng còn chưa lành, nếu muốn ta thì sợ sẽ tác động đến miệng vết thương."

Sắc mặt Chu Dịch tối sầm, đưa tay che tai ta: "Hôm khác lại đến."

Nhưng ta không muốn kéo dài.

Món nợ của Nguyệt Nương, ta phải thanh toán với nàng một phen.

Chuyện ngày đó ta có có thể niệm tình xưa mà tha cho nàng ta một lần nhưng hiện tại ảnh hưởng đến trung quân, thân là nữ nhi Đào gia ta không thể ngồi yên mặc kệ.

Ta sinh ra ở biên quan, lớn lên với đao thương gậy gộc bao quanh trong phủ Quốc Công, biết bao thế hệ tổ tiên nhà ta cắm rễ trong quân doanh mới đổi lấy thái bình thịnh thế, quyết không thể bị Nguyệt Nương làm lung lay.

Nhớ lại hôm nay nhìn thấy bộ dáng những phu nhân kia che mặt gạt nước mắt, những đứa nhỏ kia ôm mẫu thân thanh âm non nớt hỏi: "Mẫu thân, phụ thân không cần chúng ta nữa sao?" Trong lòng ta càng căm tức thêm.

Trẻ con có tội gì, các phu nhân có tội gì?

Ta nhẹ nhàng đẩy tay Chu Dịch ra, đi vào trong viện.

Chu Dịch cũng không hề ngăn cản ta nữa mà là bước nhanh đi tới phía trước ta, một cước đá văng cửa phòng đang đóng chặt, Nguyệt Nương thét lên một tiếng khiến cảnh kiều diễm trong phòng hoàn toàn bại lộ ở trước mắt chúng ta.

Nguyệt Nương mặc yếm, trong lúc hoảng loạn kéo một dải lụa mỏng che lại, xấu hổ phẫn nộ chỉ vào Chu Dịch: "Ngươi là cái thứ gì, thứ hạ tiện không có quy củ, viện của Thế tử Hầu phủ sao ngươi có thể xông vào?"

Chu Dịch dáng người đoan chính đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Nguyệt Nương không đáp một lời, cho đến khi tùy tùng của Chu Dịch phong tỏa xong viện tử về bẩm lại: "Bẩm báo Thái tử điện hạ, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng."

Nếu ta không nhìn lầm, sau khi Nguyệt Nương nghe được hai chữ 'Thái tử' thì sự xấu hổ và phẫn nộ vừa rồi đã biến thành thẹn thùng, nàng ta sửa sang lại mái tóc rối bên tai dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Chu Dịch, dịu dàng nói: "Tiểu nữ không biết là Thái tử điện hạ, kính xin thứ tội." Vừa nói vừa từ từ trượt tấm lụa mỏng đang che xuống.

Chu Dịch không thèm để ý nàng ta mà là lạnh lùng nhìn sắc mặt cũng u ám của Tần Hoài Viễn: "Hôm nay Cô đến là có việc muốn thỉnh giáo Thế tử cùng vị nương tử ngoại thất* này."

Tần Hoài Viễn hừ lạnh một tiếng: "Điện hạ là Thái tử, tôn quý cỡ nào, vào Hầu phủ nói phong tỏa viện tử liền phong tỏa viện tử, chẳng qua ta chỉ là một Phó thống lĩnh còn có thể nói cái gì. Chỉ là Nguyệt Nương là người ta thương, sau này cũng sẽ là phu nhân của ta, điện hạ mở miệng ngoại thất là đang nhục nhã nàng."

"Chưa tam sinh lục lễ chưa cưới hỏi đàng hoàng vào cửa lại làm chuyện tằng tịu đó là ngoại thất." Chu Dịch không chút khách khí trả lời.

Tần Hoài Viễn còn chưa kịp nói thì Nguyệt Nương đã mở miệng trước: "Nếu Thái tử điện hạ đã tới tra hỏi vậy cứ hỏi đi, hai vị đều là người có thân phận thể diện xin đừng vì ta mà cãi nhau, Nguyệt Nương gánh không nổi."

Nói xong nàng ta mềm nhũn tựa vào vai Tần Hoài Viễn, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, sau đó ở trước mặt ta và Chu Dịch ngửa đầu hôn Tần Hoài Viễn một cái rồi nép vào trong lòng y thì thầm nói gì đó.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tần Hoài Viễn sau một tháng chúng ta từ hôn, ta còn tưởng mình sẽ đau lòng khó có thể quên được, nhưng nhìn hai người vuốt ve nhau như thế này ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy mình đã đúng khi từ hôn.

Ta và Tần Hoài Viễn đã định sẵn không phải là người cùng một đường, thứ ta muốn không phải tự do không danh không phận và truy đuổi dục vọng, thứ ta muốn chính là một tình yêu quang minh chính đại được thừa nhận, một tình yêu không trộm không cướp.

Ta không để ý tới hai người đang mổ nhau nữa, bình tĩnh hỏi: "Nguyệt Nương, hôm nay ta muốn hỏi ngươi, chuyện các tướng sĩ trong quân muốn hưu thê là ngươi cổ động đúng không?"

Khi Tần Hoài Viễn nhìn Nguyệt Nương thì mang vẻ mặt nhu tình, nhưng nghe xong nhìn về phía ta thì lại lạnh xuống: "Rốt cuộc là có Thái hậu làm chỗ dựa nên uy phong của Đào cô nương đã đến tận Hầu phủ ta rồi."

Nguyệt Nương nghe vậy càng trở nên tự tin hơn vài phần: "Có lẽ là nàng ta còn tưởng rằng nơi này là phủ Quốc Công nên có thể mặc cho nàng ta tự cao tự đại, còn muốn hạ nhục chàng nữa."

Sau hai lần gặp mặt Nguyệt Nương, ta phát hiện công phu châm ngòi đổ thêm dầu vào lửa của Nguyệt Nương đúng là hạng nhất.

Trước đây ta chưa từng nhìn ra.

Ta còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói kìm nén tức giận của Chu Dịch đã vang lên: "Cô cùng A Kiều được lệnh kiểm chứng việc hưu thê của các tướng sĩ trong quân, việc này có liên quan đến hai người các ngươi, không biết các ngươi muốn nói chuyện ở đây hay là về Đô phủ nha môn nói?"

Nguyệt Nương đứng dậy đi tới trước mặt Chu Dịch, đưa lưng về phía Tần Hoài Viễn cười nói: "Thái tử điện hạ hung dữ như vậy sẽ dọa sợ Nguyệt Nương." Ánh mắt đầy vẻ quyến rũ, bộ dáng xinh đẹp động lòng người.

Dù ta có là kẻ ngốc thì cũng có thể nhìn ra được, kể từ khi nàng ta biết được thân phận Chu Dịch thì nàng ta lại như đang vô tình cố ý quyến rũ Chu Dịch.

Giờ khắc này đáng thương nhất là Tần Hoài Viễn không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, còn tưởng Nguyệt Nương chung tình với y.

Lại không biết, Nguyệt Nương chung tình chính là địa vị và quyền lợi, khi xuất hiện một Chu Dịch cao hơn y một tầng, lúc này Nguyệt Nương chỉ hận không thể bổ nhào lên Chu Dịch.

Thấy Chu Dịch mặt lạnh không nói lời nào, Nguyệt Nương lại nói: "Chỉ là điện hạ tướng mạo tuấn tú phong cách lịch sự như vậy vẫn là nên tránh xa A Kiều xa một chút, kẻo cho người bên ngoài cho rằng ngài muốn nhặt lại giày rách mà Thế tử gia không cần."

Sắc mặt Chu Dịch xanh mét, sau khi ho nhẹ một tiếng, đám tùy tùng bên ngoài đẩy cửa tiến vào không nói lời nào liền trói Nguyệt Nương, lại ép Tần Hoài Viễn lên kiệu: "Hai vị, mời đến Đô phủ nha môn tra hỏi."

Nguyệt Nương trừng mắt nhìn ma ma trói chặt nàng ta, lớn tiếng quát: "Các ngươi dám trói ta?"

Những ma ma này đều là người phụ trách đưa các cung nữ phạm tội trong cung lên đường, làm việc quyết đoán, thủ đoạn độc ác. Ma ma cầm đầu giơ tay tát một cái vào gò má Nguyệt Nương, khiến nàng ta ngã thẳng xuống đất, một bên mặt lập tức đỏ bừng sưng tấy.

"Vô lễ với Thái tử, một cái tát này hời cho ngươi."

Từ khi Nguyệt Nương rơi xuống nước tới nay vẫn rất ngông cuồng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sợ hãi trong mắt nàng ta.

Nàng ta co rúm người lại, sợ tới mức không dám nói gì.

Lúc rời khỏi Hầu phủ, Tần phu nhân hai mắt đẫm lệ kéo tay ta: "A Kiều, Hoài Viễn là có lỗi với ngươi, nhưng..."

Ta nhẹ giọng xoa dịu bà: "Bá mẫu yên tâm, Thái tử điện hạ mời hắn đi chỉ là muốn hiểu rõ ngọn nguồn, hỏi xong sẽ đưa về."

Trong lòng ta thầm cảm khái, ngày đó nói cái gì phải đánh chết tên nghiệt t-ử này, rốt cuộc nhi tử của mình thì mình vẫn đau lòng, chỉ sợ không bao lâu nữa chỉ cần Tần Hoài Viễn kiên trì, Nguyệt Nương sẽ có thể vào Hầu phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play