“Chúng ta đi gặp bệnh nhân trước đi.” Đậy nắp bút lại, Đàm Khắc Lâm quay người đi.
Tạ Uyển Doanh bước từng bước nhỏ đi theo giáo sư.
Hai người đến phòng điều trị nơi Giang Nhã Trí ở tạm thời. Cha của Nhã Trí đang tết tóc cho con gái, nhìn thấy bác sĩ tới, ông lập tức nhường chỗ.
Giang Nhã Trí ngoan ngoãn nằm trên giường chờ bác sĩ khám cho mình.
Sau khi chạm vào bụng bệnh nhân nhỏ, Đàm Khắc Lâm tập trung kiểm tra nồng độ oxy trong máu mà học sinh nhắc đến, móng tay hay môi của cô bé quả thực không tím tái hay trắng bệch.
"Trước đây cô bé cũng rất gầy phải không? Mẹ cô bé có gầy không?" Đàm Khắc Lâm quay lại, cẩn thận hỏi người nhà bệnh nhân.
“Có , trước đây con bé gầy nên chúng tôi không để ý bụng nó không phình ra.” Bố Nhã Trí nói, “Mẹ con bé cũng gầy.”
"Mẹ cô bé đâu?”
“Mẹ con bé ngày nào cũng buồn, rơi nước mắt. nên tôi để cô ấy ở nhà cho đến ca phẫu thuật được xác nhận." Cha của Nhã Trí nói.
“Chúng tôi sẽ kiểm tra trong hai ngày nữa và sẽ thực hiện ca phẫu thuật này sớm nhất có thể.” Đàm Khắc Lâm nói.
Sau khi nghe những lời giáo sư nói, có vẻ như giáo sư đã thay đổi suy nghĩ. Tạ Uyển Doanh vui vẻ.
“Tôi nghe nói bác sĩ vừa nói có lẽ con bé phải đến khoa tiêu hóa trước để lấy mẫu nội soi?” Cha Nhã Trí hỏi.
“Ai nói vậy?” Đàm Khắc Lâm nhìn học sinh của mình hỏi.
“Em không nói với chú ấy điều này.” Tạ Uyển Doanh trả lời 1 cách chắc chắn, bởi vì bản thân cô cũng không đồng ý với cách làm này. Nếu quyết định phẫu thuật trước rồi mới làm hóa trị, việc có nội soi tiêu hóa hay không không quan trọng.
“Một bác sĩ nam nói, hình như anh ta họ Lý.” Cha Nhã Trí nói.
Giáo sư Lý? Không, hôm nay giáo sư không đến. Đó có thể là ai?
“Người đó còn trẻ không?”
“Rất trẻ, đeo kính.”
Tạ Uyển Doanh trong lòng có dự cảm không tốt: Chẳng lẽ là cô bạn cùng lớp Lý Khải An?
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Đàm Khắc Lâm lại hỏi học sinh: "Em đã nói gì với các bạn trong lớp chưa?"
"Không thưa giáo sư. Chiều qua giáo sư mới đứa ra quyết định, sáng nay em chưa gặp các bạn cùng lớp." Tạ Uyển Doanh trả lời một cách chắc chắn, giống như giáo sư nghi ngờ chính bạn cùng lớp của cô đã nói điều đó.
“Đi hỏi cậu ta xem cậu ta có nói như vậy không.” Đàm Khắc Lâm thẳng thắn chỉ thị.
Các bác sĩ khác không thể xem loạn. Các bạn cùng lớp của cô ấy không có kinh nghiệm như cô ấy và có lẽ sẽ phải bị khiển trách. Tạ Uyển Doanh vội vàng đi tìm bạn cùng lớp và hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn khắp phòng, nhìn thấy Lý Khải An. Có vẻ như Lý Khải An năng động hơn Triệu Điềm Vĩ rất nhiều, cậu ấy tự học vào thứ bảy khi không bắt buộc phải học.
Thực sự sợ sẽ làm giảm đi sự nhiệt tình học tập của các bạn trong lớp, Tạ Uyển Doanh nghĩ xem nên nói thế nào.
"Cậu đang tìm tôi à?" Quay lại nhìn cô, Lý Khải An đi về phía cô.
Tạ Uyển Doanh dẫn bạn cùng lớp đến một góc và hỏi: "Cậu có nói gì với bố của Nhã Trí không?"
"Người nhà của đứa trẻ đó sao? Đúng vậy, cậu không có ở đây và ông ấy đã hỏi tôi kế hoạch tiếp theo của tôi sẽ như thế nào. Hôm qua Buổi chiều trong phòng không phải chúng ta đang thảo luận về chuyện đó sao? Khả năng là muốn đi nội soi tiêu hóa trước." bạn cùng lớp một cách khéo léo.
"Hôm qua tất cả các bác sĩ trong khoa đều nói điều này phải không?" Lý Khải An ngạc nhiên hỏi.
“Thảo luận là thảo luận, bác sĩ chủ trị là người đưa ra quyết định cuối cùng. Cậu chưa hỏi ý kiến của bác sĩ chủ trị, cho nên cậu không thể nói bậy bạ với bệnh nhân.”
" Bác sĩ Đàm sao? Chiều hôm qua không phải cũng không nói không sao."
"Bác sĩ suy nghĩ sẽ thay đổi. Hôm qua, giáo sư không nói sẽ tiếp nhận bệnh nhân."
"Không phải đã nói sẽ tiếp nhận sao?" Lý Khải An càng nói càng không vui: "Quyết định của giáo sư sao lại không tính? Sau đó giáo sư quay lại trách tôi nói bậy?"