"Hãy nghe tôi nói, bất cứ khi nào cậu muốn nói chuyện với bệnh nhân, tốt nhất hãy hỏi ý kiến của bác sĩ điều trị. Đừng để có sự khác nhau trong lời nói trước mặt bệnh nhân, điều này sẽ khiến bệnh nhân nghi ngờ." Tạ Uyển Doang nói với bạn cùng lớp. .
"Đó là vấn đề của chính giáo sư. Nếu giáo sư không nghĩ vậy, tại sao hôm qua họp mặt giáo sư không nói ra?" Lý Khải An tức giận nói.
"Giáo sư Đàm không có vấn đề gì, chỉ là cậu không hiểu rõ lắm, vì cậu mới vào lâm sàng -" Tạ Uyển Doanh cố gắng không chọc tức lòng tự tôn của các bạn cùng lớp.
"Chính giáo sư nói khác lời nói trước đó của mình thì lại không có vấn đề?" Lý Khải An trừng mắt, "Chỉ vì anh ta là giáo sư còn chúng ta chỉ là sinh viên y khoa."
“Không phải như vậy đâu. Ngay cả khi trở thành bác sĩ đừng tùy tiện giải thích cho bệnh nhân của bác sĩ khác, bởi vì cậu không hiểu hết suy nghĩ tổng thể của các bác sĩ khác trong việc điều trị bệnh nhân”
"Uyển Doanh, tôi tưởng cậu là một người lớn gan, cái gì cũng dám nói. Hôm nay mới biết cậu là một kẻ hèn nhát." Lý Khải An buộc tội cô.
"Sao có thể giống nhau được? Cậu đang nói với gia đình bệnh nhân những gì chúng ta đã thảo luận nội bộ mà không có sự đồng ý của bác sĩ điều trị."
Lý Khải An bỗng nhiên nghẹn họng.
"Tự mình suy nghĩ xem có đúng không?" Tạ Uyển Doanh yêu cầu bạn cùng lớp bình tĩnh lại trước.
“Tôi nói nhiều quá phải không?” Lý Khải An quay lại.
"Tôi biết cậu có tấm lòng tốt, muốn giúp tôi chia sẻ gánh nặng. Biết đó là bệnh nhân của tôi nên đã nói với gia đình bệnh nhân trước."
Nghe cô nói xong, Lý Khải An cúi đầu: Anh có ý tốt nhưng lại làm ra một điều xấu.
"Giờ phải làm sao?Quay lại nói với người nhà bệnh nhân là tôi đã nói sai sao?"
"Không, giáo sư Đàm nhờ tôi nhắc nhở cậu,cậu có ý tốt, chúng ta không có vấn đề gì. Chỉ là nếu lần sau cậu lại làm như vậy, sẽ làm mọi chuyện trở nên rối hơn."
Lý Khải An gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Lần sau ta nhất định sẽ không xen vào việc của người khác.”
" Với bệnh nhân của người khác, nếu cậu nghĩ có gì đó không ổn, cậu có thể đến nói chuyện với bác sĩ điều trị của bệnh nhân đó, nhưng hãy nhớ đừng tự mình nói bất cứ điều gì với bệnh nhân." Tạ Uyển Doanh đưa ra lời khuyên cho bạn cùng lớp của mình, "Bởi vì những gì bạn đang nghĩ có thể không sai. Có thể bác sĩ điều trị của họ có suy nghĩ khác."
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên nhận ra có người đang đứng gần.
Quay người lại thì thấy Lâm Hạo đang đứng ở đó.
Lâm Hạo liếc nhìn hai người, nói với Tạ Uyển Doanh: “Nếu cậu còn tiếp tục chăm sóc cậu ta như vậy, cậu ta cả đời sẽ không bao giờ trưởng thành.” “
"Cậu nói cái gì?” Lý Khải An nghe được câu nói này và tức điên lên.
"Tôi đã nói sai sao? Cậu nên học thêm. Cô ấy đến nhắc nhở cậu nên làm gì. Cậu có nghe hay không? Cô ấy đang nói một cách tuyệt vọng." Lâm Hạo nói xong, anh quay người bỏ đi.
Tạ Uyển Anh lấy tay vỗ trán, nhớ tới lời dạy trước đó của giáo sư Ngô, đôi khi dạy người cũng không nên quá nhẹ nhàng: Chẳng lẽ cô có vấn đề gì sao?
Lý Khải An tức giận đến muốn nổ tung phổi, chỉ vào lưng Lâm Hạo: “Nói về tôi không bằng nói cậu đi, cậu chỉ cùng cô ấy nói vài câu trong mấy năm trời, phải không? Cậu còn không tự tin bằng tôi"
Lâm Hạo đi tiếp không quay đầu lại, không tiếp nhận câu hỏi của cậu ta, bóng lưng màu trắng ây giống như một lời chế nhạo: Anh không cần bạn học nữ chiếu cố.
Lý Khải An nhếch mép, cũng quay đi..
Tôn Ngọc Ba xuất hiện ở cửa và nói: “Bạn học Tạ.”
Tạm biệt Lý Khải An, Tạ Uyển Doanh đi về phía văn phòng.
Sau khi bước vào, cô đi đến cạnh các giáo sư và nhìn: Hả?
Đàm Khắc Lâm ngồi ở giữa cúi đầu lật xem cuốn sổ mà Tôn Ngọc Ba giật được tối qua của cô, anh ấy nhìn chăm chú một chút, lông mày lạnh lùng, tóc mái thấp che hết mọi cảm xúc trong mắt. .