Không biết tiền bối thật khen cô ấy thông minh hay nói cô ấy là người có mưu kế, nhưng chung quanh đều là tiếng cười.

    “Tại sao cô ấy lại đi thực tập ở khoa Ngoại Tổng Quát 2 mà không phải thực tập ở khoa Ngoại Tổng Quát 1?” Một số giáo sư đặt câu hỏi.

    Khoa Ngoại Tổng Quát 1 luôn là khoa trọng điểm được các bệnh viện bố trí cho sinh viên y khoa theo học, nhưng khoa ngoại tổng quát II thì không.

    Khi được hỏi, chủ nhiệm Trịnh lắc đầu tỏ ra không biết gì: “Tôi chưa bao giờ nghe nói lớp cô ấy sẽ đến bệnh viện thực tập. Họ là khóa 96 và ban đầu cần hai năm để học trên lớp. Cô ấy được coi là một trường hợp đặc biệt, và cố ấy cũng không nói với chúng tôi, nếu không thì bác sĩ Giang ở khoa chúng tôi đã từng tiếp xúc cô ấy, anh ấy từng nói với tôi rằng sẽ đích thân hướng dẫn cô ấy nếu cô ấy đến khoa của chúng tôi thực tập. 

Bác sĩ Giang tỏ ra khó chịu: “Tối qua tôi đến khoa Ngoại Tổng Quát 2 để hỏi thăm, họ không muốn đề cập cô ấy. Tôi hỏi ai đã chẩn đoán bệnh cho bệnh nhân, nhưng họ tránh mặt tôi, không chịu nói cho tôi chính là cô ấy." 

"Nói đơn giản, họ không muốn chúng ta biết về cô ấy. Họ muốn giấu chuyện đó cho riêng mình. , khi thực sự cần người, chúng ta lại không biết không cùng với họ tranh đoạt.” Thủ đoạn nhỏ này của Khoa Ngoại Tổng Quát 2 không thể giấu được khoa Ngoại Tổng Quát 1.

    Khi Tạ Uyển Doanh nghe những người ở đây nói điều này, cô nghĩ rằng họ đang phóng đại. Cô mới đến học, chưa biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào. Làm sao có bộ phận nào có thể muốn cô ấy được?

    "Thường thì tôi sẽ thăm bệnh vào sáng thứ Tư, nếu em muốn đến học thì có thể nói với chủ nhiệm Trịnh đến phòng khám gặp tôi." Giáo sư Trương quay lại nói với Tạ Uyển Doanh.

    “Hai vị giáo sư khác thắm bệnh vào thứ Hai và thứ Sáu.” chủ nhiệm Trịnh nói, ám chỉ rằng cô có thể ra ngoài học với bất kỳ giáo sư nào cô muốn bất cứ lúc nào.

    Sự tốt bụng của các tiền bối khiến Tạ Uyển Doanh vội vàng gật đầu cảm ơn, sau đó cô nhớ lại lời đàn chịđã dặn, nói: “Em cần bàn bạc với giáo sư Đàm. Em chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập được giao"

    Một nhóm người hiểu ra. Vị giáo sư già lại chỉ vào cô: “cô gái thông minh”.

    Điện thoại vang lên , Tạ Uyển Doanh đi đến một bên nhấc máy nghe.

    "Bạn học Tạ, em đã đi đâu vậy?"

    Giáo sư Tiểu Tôn gọi, Tạ Uyển Doanh nói: "Em sẽ quay lại khoa ngay bây giờ." Nói xong, cô cúp điện thoại, chào tạm biệt các giáo sư khoa Ngoại Tổng Quát 1, và chạy về khoa Ngoại Tổng Quát 2. .

    Chạy một mạch về khoa, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở hành lang phía xa, không phải giáo sư Tôn mà là giáo sư Đàm. Tạ Uyển Doanh bước nhanh hơn.

    Đàm Khắc Lâm đứng cạnh quầy y tá và lấy bút kiểm tra xem yêu cầu y tế mà cô đưa cho Giang Nhã Trí có sai sót gì không.

    “Giáo sư Đàm.” Đi tới, Tạ Uyển Doanh thấp giọng nói, trong giọng điệu có chút kinh ngạc, bởi vì cô không ngờ giáo sư Đàm đích thân đến.

   Ban đầu các yêu cầu nhập viện sẽ được giáo sư Tôn kiểm tra giúp, nếu có chuyện gì xảy ra cô chỉ cần gọi điện thoại báo cáo. Nhìn chung không có lịch phẫu thuật vào thứ bảy nên phó chủ nhiệm không cần phải quay lại bệnh viện.

    "Vừa rồi em đi đâu?" Đàm Khắc Lâm hỏi.

    “Em đã đến khoa Ngoại Tổng Quát 1, vì chị y tá bảo em đến xem đồng nghiệp bị bệnh của cô ấy.” Tạ Uyển Doanh báo cáo, không dám nói dối một lời, “Lúc đi đến đó, không ngờ lại gặp được chủ nhiệm Trịnh và một số giáo sư. Họ hỏi em về tình hình học tập của em, em trả lời rằng em học rất tốt từ giáo sư Đàm. Các giáo sư mời em đến học cùng họ ở phòng khám ngoại trú. Em nói rằng trước tiên em phải hoàn thành nhiệm vụ học tập của giáo sư Đàm và được giáo sư Đàm đồng ý trước. Nhưng bây giờ em chỉ học được một chút, và phỏng chừng cũng-"

    Sau khi nghe cô kể lại, Đàm Khắc Lâm quay đầu lại liếc nhìn cô, ánh mắt nói: Tiếp nhận sự giáo dục rồi?

    Cô đã được giáo dục từ lâu rồi, sao cô dám tự mình đưa ra quyết định. Lần khám kia là không có cách nào, đã quá muộn rồi — (chỉ lần trước khám cho Xảo Văn )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play