“Của ai vậy?” Ngô Lệ Tuyền ngồi gần cửa sổ xe nhất vừa cầm ô vừa hỏi.
“Tôi lấy nó từ xe của đàn anh Tào.” Hoàng Chí Lỗi nói, nghĩ thầm nếu không phải tối nay có quá nhiều người vì sợ sẽ gây quá nhiều sự chú ý, Tào Dũng đã muốn đích thân chở tiểu học muội về.
Thời tiết tối nay rất âm u và có cảm giác như trời sắp mưa.
“Đàn anh Tào còn có ô không?” Tạ Uyển Doanh hỏi đàn anh Hoàng.
"Đừng lo lắng, anh ấy có rất nhiều ô." Hoàng Chí Lỗi nói với cô, vỗ nhẹ vào cửa xe để tài xế lái đi.
Thế là chiếc ô bị bỏ lại trong xe và chiếc taxi đã phóng đi.
Nhìn thấy vậy, La Yến Phân nói: "Từ sớm đã nghe nói rằng đàn anh Tào ở Khoa Phẫu thuật Thần kinh rất lịch sự. Thật đáng tiếc là tôi không thể đến Khoa Phẫu thuật Thần kinh."
Ngô Lệ Tuyền nghĩ đến tối nay là rằng hai người đó chắc chắn muốn biết thêm bí mật về cô ấy, lịch sự cái gì!
Đàn anh Tào là người hiền lành. Tạ Uyển Doanh nhìn chiếc ô đen to lớn, trong đầu hiện lên hình ảnh đàn anh Tào ngày đó lái xe đến đón cô, cầm ô cho cô.
Trời mưa khi trở lại cửa ký túc xá. Chiếc ô lớn màu đen được giơ lên và để ở ban công ký túc xá. Sau đó cô ấy nghĩ lại có chuyện gì không ổn: cô đã không trả lại khăn tay cho người ta, giờ cô lại mượn ô của người ta?
Cô nhớ phải phải đem trả lại cho đàn anh Tào. Tạ Uyển Doanh lấy tay gõ nhẹ vào đầu để nhắc nhở mình.
Hai đàn chị tối nay không trở về ký túc xá. Ngô Lệ Tuyền ở lại qua đêm tại chỗ của cô ấy. Ngày hôm sau dậy sớm cùng cô ấy ăn sáng, chuẩn bị hai ngày nữa về quê, Ngô Lệ Tuyền nói với cô: “Lần sau mình sẽ mang trà cho cậu, có lẽ phải đến tháng sau. Tiền bối của cấu nếu muốn, Mình sẽ gửi cho họ và được giảm giá tốt nhất. "
Tạ Uyển Doanh đoán rằng đàn chị Khương sẽ muốn nó bởi vì đàn chị Khương luôn khen nó có vị ngon như thế nào khi uống trà tối qua.
Cùng Lệ Tuyền đi đến cổng trường, tiễn cô ấy đi, sau đó một mình đi đến cổng bệnh viện.
Hôm nay cô đã hẹn gặp cha con Giang Nhã Trí.
"Chị bác sĩ." Cô bé được bố bế đến cửa bệnh viện, khi đôi mắt nhỏ nhìn thấy cô, Giang Nhã Trí lắc tay nhỏ với cô như thể không hề xa lạ chút nào.
Tạ Uyển Doanh ôm đứa trẻ và nói với bố của Nhã Trí: “Chú hãy đi làm thủ tục nhập viện, tôi sẽ đưa cô bé lên phòng bệnh trước.”
"Cảm ơn bác sĩ Tạ!” Cha của Nhã Trí vô cùng biết ơn và nhận lấy phiếu nhập viện do cô đã cấp, vội vàng đi làm thủ tục nhập viện cho con gái.
Đầu tiên cô bế đứa bé lên phòng bệnh trên tầng sáu, Tạ Uyển Doanh bàn bạc với mấy y tá về cách sắp xếp một chiếc giường phụ.
"Em gọi điện, y tá trưởng đã giúp sắp xếp một chiếc giường cho cô bé trong phòng điều trị. Nhóm của em sẽ có một chiếc giường trống vào thứ Hai." Y tá cho cô biết về việc sắp xếp giường.
"Trước tiên chị hãy lấy máu của cô bé để kiểm tra nhé. Sáng nay cô bé đã không ăn sáng khi đến đây." Tạ Uyển Doanh nhờ y tá trực.
"Không thành vấn đề." Nhận lấy bảng điều trị, y tá trực đi theo bọn họ, nói với cô: "Đồng nghiệp của chị đang ở bệnh viện, người trước đó đã gặp em xem bệnh."
"Vậy cô ấy sao rồi?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Cô ấy nói muốn em đến gặp cô ấy, còn muốn hỏi em một số điều."
"Ở khoa Ngoại tổng quát có rất nhiều giáo sư có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, họ hiểu về căn bệnh này nhiều hơn em." Tạ Uyển Doanh nói.
"Cô ấy chỉ muốn được an ủi một chút mà thôi, dù sao cũng là em nhìn thấy bệnh của cô ấy. Bây giờ bác sĩ ở đó cũng không xác định được, cũng không thể nói cho cô ấy biết căn bệnh là lành tính hay ác tính. Em qua nói chuyện với cô ấy đi."
Vì vậy, thừa dịp thứ bảy không cần họp, sau khi sắp xếp cho cô bé, đợi người nhà bệnh nhân làm xong các thủ tục, Tạ Uyển Doanh nhận lời ủy thác của chị y tá và đến Khoa Ngoại Tổng Quát 1.