Việc vẽ sơ đồ giải phẫu chỉ là sự hỗ trợ, điều quan trọng nhất của người bác sĩ là chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân bằng các thao tác thực tế. Tạ Uyên Doanh không nghĩ việc vẽ tranh này có gì để khoe khoang.

    Đàm Khắc Lâm thầm thở dài, anh đã biết học sinh này là như thế này nên ra lệnh cho Lưu Trình Nhiên thanh toán hóa đơn. Chu Tuấn Bằng cầm ví của Phó Hân Hằng vội vàng đi theo anh ta ra ngoài thanh toán nửa hóa đơn còn lại.

    Thời gian không sai biệt lắm, cần rời đi rồi.

    Mọi người ra khỏi phòng theo từng nhóm nhỏ.

    Ngô Lệ Tuyền tối nay định ở trong ký túc xá của bạn thân, cô nắm tay Tạ Uyển Doanh cùng nhau đi bộ. Trà mình mang đến đã được chia thành từng gói nhỏ. Cả hai đi vào nhà vệ sinh trước, vừa đi ra liền nghe thấy có người hô: “Đồng hương.”

    Ba bác sĩ Y Trung Sơn xách cặp đi tới, đứng trước mặt Tạ Uyển Doanh.

    “Khi nào thì em tốt nghiệp?” Một bác sĩ ở giữa hỏi cô.

    “Có lẽ là hai năm sau.” Tạ Uyển Doanh tự mình ước lượng, vì sau khi tốt nghiệp phải bảo vệ luận án nên cô không chắc mình có thể đậu một lần hay không. Không đậu thì phải hoãn việc tốt nghiệp.

    "Bệnh viện chúng tôi đang tuyển bác sĩ, khiđó em có thể nộp hồ sơ, tôi sẽ để lại thông tin liên lạc cho em." Vừa nói, đối phương vừa lấy giấy bút ra và viết địa chỉ email và số điện thoại của mình cho cô.

    Ngô Lệ Tuyền đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy tự hào vì bạn thân của mình: ba bác sĩ của bệnh viện hàng đầu ở quê nhà chú ý đến.

    "Các ngươi làm gì vậy?" Không thấy bọn họ, một đám người của Quốc Hiệp quay lại, phát hiện cảnh tượng chấn động này.

    "Đồng hương, xin vui lòng để lại thông tin liên lạc để chúng tôi có thể tiện liên lạc." Một bác sĩ cùng quê hương lịch sự giải thích lý do của họ.

    Người có trình độ học vấn cao sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?

   Không giải thích còn tốt, giải thích xong đúng là tự hủy.

    Chu Hội Thương chỉ vào ba người: "Muốn tạo tình đồng hương. Tại sao lần đầu gặp mặt không nhanh chóng để lại số điện thoại?"

    Rõ ràng những người này ban đầu không cho rằng người đồng hương này là giỏi, nhưng bây giờ họ đã phát hiện ra và muốn thu hút cô ấy.

    "Bác sĩ Chu đừng nói như vậy, nếu chúng tôi ở trong phòng chúng tôi lôi kéo tình đồng hương, sợ anh sẽ nói chúng tôi phân biệt phải không?", đối phương ngụy biện.

    Chu Hội Thương tỏ ra giận dữ.

    "Đi, đi thôi." Khương Huệ Châu đi tới kéo học muội đi, đồng thời cầm lấy tờ giấy với số diện thoại mà tiền bối đã đưa, cô ấy muốn ném tờ giấy vào thùng rác.

    Khi cô bước tới phía trước, thấy đàn chị đưa tờ giấy của mình cho các đàn anh và giáo sư, cô chưa kịp nhìn xem trên đó viết gì.

    Cuối cùng, đàn anh Chu gấp mảnh giấy của cô lại, nhét vào túi áo sơ mi của mình và nói với cô: "Tôi sẽ đưa nó cho người hướng dẫn của em sau."

    Việc này có cần phải báo cáo với người hướng dẫn không? Tạ Uyển Doanh sửng sốt.

    Tất nhiên là phải rồi. Những tài năng xuất sắc được đào tạo bởi chính trường của mình bị đào đi như thế này? Rõ ràng cần phải cảnh giác cao độ. Đương nhiên, học sinh giỏi trước tiên phải dành riêng cho trường, đơn vị mình.

    Ba vị bác sĩ Y Trung Sơn lắc đầu mỉm cười, vốn đã đoán trước được nên mới né tránh để lại lời nhắn , nhưng cuối cùng vẫn bị bắt được nên đành phải tìm cơ hội khác. Dù thế nào đi nữa, tiền bối cởi mở rất vui khi gặp được hậu bối tốt.

    Sau khi rời khỏi nhà hàng, đứng bên đường đợi taxi. Sau khi xe đầu tiên tới, các đàn anh yêu cầu đàn em đi trước. Vì thế Tạ Uyển Doanh, Ngô Lệ Tuyền cùng La Yên Phân lên xe taxi trước.

    Xe vừa chuẩn bị rời đi thì có người gõ cửa sổ xe.

    “Đây, ô nè, không biết trên đường về có mưa không.” Hoàng Chí Lỗi đặt chiếc ô của mình vào trong cửa sổ xe và nói với họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play