Khi bước lên tầng 8, Tạ Uyển Doanh phát hiện khoa Ngoại Tổng quát 1 nằm đối diện khoa phẫu thuật tim mạch. Trước đây cô đã không nhận ra điều đó. Chẳng trách giáo sư luôn nói cô bướng bỉnh.
Bước vào khoa Ngoại tổng Quát 1, không khí ở đây rõ ràng khác hẳn khoa Ngoại Tổng Quát 2.
Ấn tượng của khoa Ngoại Tổng Quát 2 là lạnh lùng, xa cách, không thích nói chuyện với bất cứ ai mình gặp, bác sĩ và y tá đều như nhau, làm việc nhanh như vũ bão và quá kỹ tính, cực kỳ coi trọng hiệu suất.
Bây giờ, tại khoa Ngoại Tổng Quát 1, có thể nhìn thấy đủ loại khuôn mặt tươi cười, ai cũng đầy sự thân thiệnNgay khi cô vừa bước vào đã có người chủ động giúp cô đỡ.
"Em đang tìm ai?" Một y tá trưởng dịu dàng hỏi.
"Em đang tìm chị Xảo Văn, chị ấy là y tá ở đây, nghe nói chị ấy đang nằm viện." Tạ Uyển Doanh giải thích.
Bên kia nhận ra cô từ thẻ thực tập sinh mà cô đeo và kêu lên: "Em là bác sĩ Tạ à?"
"Vâng, y tá trưởng."
"Ồ, em còn trẻ quá?"
Sinh viên y khoa còn trẻ, và vấn đề là có rất nhiều bác sĩ đều tương đối lớn tuổi, như La Yến Phân chẳng hạn.
Y tá trưởng trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhìn thấy nữ bác sĩ khoa Ngoại nào trẻ như Tạ Uyển Doanh.
“Em——” Tạ Uyển Doanh không biết nên giải thích thế nào. Trong giới bác sĩ, trẻ tuổi cũng không phải là điều tốt. Bởi vì hầu hết mọi người đều biết rằng các bác sĩ trẻ còn thiếu kinh nghiệm.
“Lại đây, lại đây.” Y tá trưởng vẫy tay với cô.
Nghĩ rằng y tá trưởng đang dẫn cô đến phòng bệnh bệnh, vì vậy Tạ Uyển Doanh đi theo. Họ đi bộ đến văn phòng chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm Trịnh, bác sĩ Tạ từ khoa Ngoại Tổng Quát 2 đến rồi, cô ấy muốn đến thắm Xảo Văn." Y tá trưởng mở của văn phòng và nói với chủ nhiệm bên trong.
"Đến rồi à? Mở cửa cho cô ấy vào."
Nói xong, y tá trưởng bước sang một bên, sau đó một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tạ Uyển Doanh.
“Giáo sư Giang.” Tạ Uyển Doanh kêu lên.
“Mời vào.” Bác sĩ Giang rất vui mừng nhìn thấy cô, giơ tay ra hiệu cho cô vào, giới thiệu cô với trưởng khoa: “Đây là chủ nhiệm Trịnh của khoa Ngoại tổng Quát 1.”
Người đàn ông chừng năm mươi tuổi đứng phía sau bàn làm việc , đang sắp xếp đồ đạc trên bàn, cỏ vẻ lớn tuổi hơn chủ nhiệm Thẩm và có nụ cười trên môi, giống như một ông nội hiền từ.
So với chủ nhiệm Thẩm, hai chủ nhiệm thực sự hoàn toàn khác nhau.
“Rót cho cô ấy cốc nước trước.” Chủ nhiệm Trịnh nhiệt tình chào đón.
"Tôi sẽ đi, tôi sẽ đi," y tá trưởng trả lời.
"Chủ nhiệm Trịnh, em không cần uống nước, em chỉ đến thăm chị Xảo Văn, lát nữa em phải quay lại phòng bệnh bên kia, còn có việc khác phải làm -" Tạ Uyển Doanh giải thích với chủ nhiệm.
"Em ở khoa Ngoại Tổng Quát 2 thế nào rồi? Mọi người ở đó có hòa đồng không?" Chủ nhiệm Trịnh thấy cô có chút lo lắng, liền bảo cô đừng lo lắng, "Chủ nhiệm Thẩm rất nghiêm túc phải không? Không giống như chủ nhiệm Thẩm, ở đây chúng tôi không có nhiều quy định như vậy.”
“Chủ nhiệm Thẩm không có quy định nào đối với bọn em.” Tạ Uyển Doanh nhớ lại khoa NGoại Tổng Quát 2 không có quy định nào, bởi vì mỗi buổi họp của khoa NGoại Tổng Quát 2 đều kết thúc nhanh chóng.
Chủ nhiệm Trịnh vô tình phát hiện ra đặc điểm trong lời nói của cô: “Hả?”
Bác sĩ Giang cười lớn: “Chủ nhiệm, cô ấy rất thành thật.”
“Hoàn toàn không nhìn ra được.” Chủ nhiệm Trịnh tỏ ra khá ngạc nhiên.
Có lẽ trước đây tôi đã từng nghe nói đến một nữ sinh xinh đẹp và thông minh, nghĩ rằng sẽ kiêu ngạo hoặc có miệng ngọt ngào để nịnh nọt người khác. Nhưng khi tiếp xúc ngày hôm nay, tôi cảm thấy rằng không phải như vậy.
“Chớ trách, chớ trách.” Chủ nhiệm Trịnh vẫy cuốn sổ trong tay, cảm khái.