Trên tờ giấy trắng lộ ra một số bức vẽ bằng tay.
“Sơ đồ giải phẫu?”Ba bác sĩ Y Trung Sơn cúi đầu, ánh mắt hiển nhiên bị những bức ảnh này thu hút.
Có rất ít sinh viên y khoa có thể vẽ sơ đồ giải phẫu trong thực hành lâm sàng. Loại sơ đồ giải phẫu lâm sàng này theo đúng nghĩa không phải là sơ đồ giải phẫu được vẽ theo hướng dẫn trong sách giải phẫu, cũng không có nghĩa là đùa nghịch vẽ phác thảo sơ bộ để giải thích tình trạng cho bệnh nhân, cũng không phải có nghĩa là vẽ như một sinh viên mỹ thuật có tính nghệ thuật.
Những hình vẽ giải phẫu của bác sĩ cần phải chính xác, càng chính xác càng tốt. Vì vậy, khi Đàm Khắc Lâm và những người khác nói ngày hôm đó, vẻ đẹp trong tranh của cô không phải nói đến vẻ đẹp nghệ thuật mà là vẻ đẹp chính xác trong những bức tranh của cô khiến các bác sĩ phẫu thuật vui mừng sau khi nhìn thấy chúng.
Để vẽ được những hình vẽ giải phẫu chính xác nhất dựa trên các ca bệnh lâm sàng, không chỉ cần kỹ năng vẽ mà còn yêu cầu phải có nền tảng vững chắc về các kiến thức y học cơ bản như giải phẫu, phôi học, bệnh lý học,… còn đòi hỏi sự hiểu biết sâu sắc nhất các kiến thức về quá trình phẫu thuật. Ví dụ, trong một ca phẫu thuật nội soi, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể mô phỏng góc nhìn của kính nội soi để vẽ bản đồ giải phẫu? Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến bác sĩ phẫu thuật phấn khích.
Vấn đề là ngay cả những bác sĩ có kinh nghiệm cũng không thể vẽ được bức tranh này. Một sinh viên y khoa biết vẽ chắc chắn phải có tài năng nào đó. Điều này bao gồm các kỹ năng cơ bản vững chắc, khả năng tính toán vượt trội và tư duy cấu trúc ba chiều.
Đội ngũ phẫu thuật nào mà có cá nhân hay công khai loạt hình ảnh như thế này, chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người phải sửng sốt.
Bây giờ, mọi người trong phòng đều ngạc nhiên khi cuốn sổ ghi chú lộ ra một phần nhỏ.
Học muội thực sự có kỹ năng độc đáo này? Hoàng Chí Lỗi rất ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nhìn thấy học muội vẽ tranh trước đây, đàn anh Tào có biết không? Quay lại nhìn, tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tào Dũng, rõ ràng là không biết và ngạc nhiên.
“Tôi chưa bao giờ nghe Nhậm Sùng Đạt nói cô ấy có thể vẽ thứ này.” Chu Hội Thương nâng gọng kính lên, ngạc nhiên nói, phàn nàn rằng bạn học cũ đang giấu người khác chuyện gì đó.
“Cái này...” Chu Tuấn Bằng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của các giáo viên khác, quay đầu lại xem phản ứng của Phó Hân Hằng.
Phó Hân Hằng ngước lên từ cốc giữ nhiệt anh đang uống trà, đôi mắt không đáy nhìn lướt qua những bức tranh trên cuốn sổ, dường như cứng đờ trong giây lát, anh ngạc nhiên: nghĩ rằng cô có thể mang đến cho người khác, trong đó có anh, điều bắt ngờ nào nữa?
Những người ở Khoa Ngoại Tổng Quát II đã nhận ra một điều gì đó nghiêm trọng. Tôn Ngọc Ba nhanh chóng quay lại, lấy cuốn sổ từ tay học sinh và bỏ vào túi. Hành động này đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Những người không chú ý đều bị hành động của anh ta thu hút, Dư Tuấn Hiền sau đó nhận ra điều đó, tóm lấy Tôn Ngọc Ba và hỏi: "Cậu đang giấu cái gì vậy?"
Bác sĩ Tiểu Tôn lấy cuốn sổ của cô, Tạ Uyển Doanh không hiểu ý nghĩa của nó nên trước tiên cô giải thích các biện pháp phòng ngừa cho gia đình bệnh nhân.
"Không có gì." Tôn Ngọc Ba liếc nhìn trần nhà, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Rõ ràng là có chuyện gì đó đang xảy ra." Dư Tuấn Hiền không tin những gì anh ta nói.
Gọi điện xong, Tạ Uyển Doanh đi về chỗ ngồi.
Khương Huệ Châu dời ghế, ngồi ở phía sau nàng hỏi: “Em biết vẽ không?”
“Không biết.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu. Làm sao cô ấy có thể vẽ nếu cô ấy không phải là sinh viên mỹ thuật?
“Chị vừa nhìn thấy em vẽ gì trong sổ?” Khương Huệ Châu lại hỏi cô.
“Vẽ những điểm mấu chốt của kiến thức.” Tạ Uyển Doanh thản nhiên nói.
Cô ấy trung thực đến mức những người nhìn thấy cô ấy chỉ có thể nghĩ:…, tự hỏi làm thế nào cô ấy có thể nói điều này với sự trung thực như sách vở.