Giáo sư Phó thế mà rất thích uống trà. Tạ Uyển Doanh nhìn thấy cảnh tượng thầm nghĩ.

   Ngô Lệ Tuyền nhận thấy ánh mắt của cô và hiểu ra điều gì đó, liền nói với cô: "Giáo sư thích trà đen, lát nữa mình sẽ để lại cho cậu một ít."

    Vì người miền Bắc không uống trà Kung Fu nên nhà hàng đều có cốc sứ có nắp trà. Biết rằng  người ở đây không uống trà đậm, Ngô Lệ Tuyền đã pha loãng màu trà.

    Người phục vụ đặt tách trà đã pha lên bàn. Mọi người nhận lấy một cốc và uống trong im lặng. Có thể thấy bầu không khí vẫn chưa điều chỉnh lại sau cuộc điện thoại.

    Tạ Uyển Doanh và bạn thân ngồi lại trên ghế, đang bận pha trà, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

    “Người ở Khoa Ngoại Tổng Quát 1 đã gọi cho giáo sư Đàm nói chuyện về em.” La Yên Phân nháy mắt với cô, dặn dò cô phải cẩn thận.

    Người của Khoa Ngoại Tổng Quát 1 cần cô làm gì? Tạ Uyển Doanh nghĩ trong đầu đó có thể là ai.

    "Em -" Đàm Khắc Lâm vừa mới bắt đầu nói thì nhận thấy tất cả những người đang say sưa uống trà trong phòng đều ngẩng đầu lên, không khỏi cau mày: Thật là , học trò của anh ta quả thực là một nhân vật thu hút sự chú ý của mọi người.

    "Giáo sư Đàm gọi em sao?" Tạ Uyển Doanh hỏi.

    “Đúng vậy, em hãy gọi điện cho bố đứa bé đó...” Đàm Khắc Lâm nhăn mày, suy đi nghĩ lại. Cuộc gọi từ Khoa Ngoại Tổng Quát 1 khiến anh nhận ra có lẽ anh vẫn đánh giá thấp thực lực của học trò mình.

    "Giáo sư Đàm đồng ý cho Nhã Trí nhập viện sao?" Tạ Uyển Doanh nghe được lời của giáo sư nói, vui mừng khôn xiết.

    Hãy nhìn học trò này của anh ấy, nhìn là biết vừa nãy không nghe anh nói về mình, Đàm Khắc Lấm đặt tay trái lên trán: "Ừ-" 

"Em sẽ gọi bố em ấy ngay." Tạ Uyển Doanh không ngừng nhấc điện thoại di động lên, gọi điện cho người nhà bệnh nhân, đi vòng quanh bàn bàn bạc với giáo sư: “Giáo sư Đàm, sao chúng ta không cho em ấy lên giường phụ tạm thời trước rồi khi có giường chống sẽ chuyển em ấy sang đó.  Em sẽ thông báo cho y tá. Sau khi nhập viện em sẽ kê đơn hướng dẫn y tế cho em ấy. Đầu tiên, em ấy sẽ làm tất cả các xét nghiệm định kỳ và xét nghiệm máu trước khi nhập viện, để rút ngắn thời gian, em ấy có thể được phẫu thuật càng sớm càng tốt."

    Một nhóm bác sĩ nhìn cô ấy lấy cuốn sổ khám bệnh từ trong túi ra. Đã rất ngạc nhiên khi cô ấy còn mang theo cuốn sổ này khi đi ra ngoài ăn. Không chỉ vậy, Tạ Uyển Doanh còn mở ra và tìm thấy kế hoạch điều trị cũng như hướng dẫn y tế mà cô đã lên kế hoạch cho tiểu Nhã Trí trước đó.

    “Này!” Lưu Trình Nhiên đành phải kéo cô lại nhắc nhở cô không có ở bệnh viện, đang ở bên ngoài ăn cơm.

    Đàm Khắc Lâm tựa lưng vào ghế, đôi mắt lạnh lùng của anh chợt lóe lên: anh vừa mở miệng, cô đã chuẩn bị sẵn một bộ đầy đủ và mang ra.

    Không giống như những người ở Khoa Ngoại Tổng Quát 2, nhóm người xung quanh chỉ xem như một màn kịch, có người cười nói đùa, có người không nhịn được cười phun ra một ngụm trà.

    "Tiểu Tạ, em thật là một nữ King Kong." Thấy có điều gì đó không ổn, Tôn Ngọc Ba vẫy tay với học sinh, "Quay lại và ngồi đi!"

    Nhận ra rằng cô đã quá lo lắng, Tạ Uyển Doanh quay lại, cầm điện thoại di động của mình Đưa điện thoại vào tai cô nói chuyện với gia đình bệnh nhân: "Đây có phải là bố của Nhã Trí không? Tôi là bác sĩ Tạ, học trò của bác sĩ Đàm. Bác sĩ Đàm nhờ tôi thông báo với anh rằng anh có thể đưa Nhã Trí đến nhập viện. Ngày mai anh có thể đến, tôi sẽ đợi anh ở bệnh viện -" "

    "Những sinh viên y khoa khi mới bắt đầu vào lâm sàng thực sự rất nhiệt tình." Dư Tuấn Hiền thở dài khi nhìn thấy Tạ Uyển Doanh như thế này.

    Vẫn còn phải xem liệu sự nhiệt tình của những người mới vào nghề y có thể duy trì được bao lâu. Thực hành lâm sàng có thể rèn luyện con người trở nên vô cảm.

   Một nhóm lãnh đạo chuyên nghiệp không chú ý đến sự nhiệt tình của cô mà chú ý đến cuốn sổ cô mở trên tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play