Công ty giải trí Đại Tiếu không gọi điện quấy rối Kiều Xuyên Bách nữa, nhưng Từ Phu lại gọi đến vào lúc này. Câu đầu tiên khi gọi đến lại là: "Người anh em! Tao nghe nói mày dẫm phải vỏ chuối té đập đầu hả!" - một câu cực kỳ gào thét.
Kiều Xuyên Bách bị tiếng hét làm cho ù tai, nhưng mắt trần có thể nhìn thấy khuôn mặt đang dần sụp xuống của anh. Vậy là, bây giờ có phải rất nhiều người đều biết chuyện anh đập đầu rồi không?
Kiều Xuyên Bách hỏi điện thoại: "Mày nghe từ đâu?"
Bên kia im lặng một giây, rồi bùng nổ với âm thanh lớn hơn, "Cmn! Thật luôn hả! Vậy tối qua sao mày còn gọi điện khoe khoang tình yêu với tao? Chẳng lẽ não mày không bị đập hỏng à? Tao nghe đồng nghiệp nói là, bên ngoài đã đồn mày bị va đập đến hỏng cmn đầu óc, [Chú Mèo Lăn Tròn] sắp toi đến nơi rồi. Mẹ kiếp, chắc chắn là thằng Triệu Khoát kia! Không làm được chuyện gì ra hồn hết!"
Triệu Khoát, hẳn là tổng giám độc Triệu mà Khúc Dung nói, là người của bên [Người Yêu Ngọt Ngào].
Kiều Xuyên Bách nheo mắt, "Vậy là do tên đó truyền ra ngoài?"
"Bằng không thì sao? Mày chỉ mới nhập viện là bọn tao đã được truyền tới mấy lần. Bây giờ tình huống mày sao rồi?"
Kiều Xuyên Bách mở máy tính lên, nghiến răng nghiến lợi, "Não không hỏng, mất trí nhớ, hiện tại đang ở tuổi 16. Mẹ kiếp, đợi tao hiểu rõ tình hình rồi, nhất định phải chỉnh cho thằng nhóc kia."
Kiều Xuyên Bách vừa dứt lời, bên kia Từ Phu im lặng lại, sau đó giọng nói ồn ào của Từ Phu cũng nhỏ đi, “Kiều này, mày nói lại xem nào? Mất trí nhớ? 16 tuổi, tao không nghe nhầm đúng chứ?”
Kiều Xuyên Bách đã mở máy tính, đang tìm kiếm [Người Yêu Ngọt Ngào].
Kiều Xuyên Bách đang định "ừ" một tiếng, Từ Phu lại tự lẩm bẩm: "Chắc chắn không nghe nhầm. Bây giờ mày còn dám chửi thề bậy bạ?Vậy là mất 10 năm ký ức?"
Kiều Xuyên Bách không vui, cái gì mà "bây giờ anh không dám nói tục chửi thề"?
"Không có gì thì cúp máy đi, tao bận rồi."
"Đừng, đừng, đừng, để tao đi hỏi vợ mày xem có thể ghé qua thăm mày không."
Kiều Xuyên Bách khựng lại tay đang di chuột, "Mày muốn đến thì đến trực tiếp, hỏi cậu ta làm gì?"
Từ Phu nói như đúng rồi: "Vợ mày là người là chủ căn nhà mà! Hơn nữa hiện tại mày còn mất trí nhớ, tao sao dám tùy tiện qua đấy?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Kiều Xuyên Bách: "..."
???
!!!
Thôi bỏ đi, Khúc Dung còn bị cha mẹ bắt nạt, làm chủ gia đình thì làm gia đình đi. Kiều Xuyên Bách cố gắng an ủi bản thân.
***
Khúc Dung hơn 12 giờ đêm mới về, lúc về Kiều Xuyên Bách vẫn đang ở trong thư phòng. Khúc Dung gọi một tiếng, Kiều Xuyên Bách vác một khuôn mặt thối đi ra.
Khúc Dung đang đặt những hộp thức ăn mang về lên bàn, "Tiểu Bách à, 16 tuổi này của anh, có phải sống rất uể oải hay không?"
Kiều Xuyên Bách hừ lạnh một tiếng, cũng nhìn thấy đống hộp chất đống ở cửa ra vào. Kiều Xuyên Bách cũng không tò mò Khúc Dung mua gì. Kiều Xuyên Bách đi về phía nhà bếp, "Có phải rất nhiều người biết chuyện tôi dẫm vỏ chuối rồi không?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"
Kiều Xuyên Bách cầm bát và đũa, mặt mày sịu xuống đi ra, "Hôm nay có một người của Đại Tiếu Giải Trí muốn phỏng vấn tôi. Chính là chuyện tôi dẫm vỏ chuối. Còn Từ Phu, tôi chưa nói với tên đó, mà tên đó đã biết chuyện tôi dẫm vỏ chuối rồi."
Khúc Dung im lặng.
Nói thật, đồng nghiệp ở trường của cậu cũng hỏi chồng cậu có phải dẫm vỏ chuối hay không. Dù sao, người trưởng thành dẫm vỏ chuối, té đập đầu vào viện, dường như có vẻ khiến người ta rất tò mò.
Kiều Xuyên Bách của hiện tại vốn rất sĩ diện, kết quả —
Sự im lặng của Khúc Dung, khiến Kiều Xuyên Bách lập tức hiểu ra, anh đặt bát đũa lên bàn, thấp giọng mắng: "Triệu Khoát! Quá đáng ghét! Là tên đó tung tin đồn?"
Khúc Dung muốn nói với Kiều Xuyên Bách, đây không phải là tin đồn.
Nhưng hiện tại " ông chồng chưa thành niên" của cậu đang rất tức giận, vì vậy Khúc Dung chọn cách dung túng, "Có lẽ là tên đó. Hắn thực sự rất trẻ con, nhưng con người hắn không tính là nham hiểm, có lẽ là cố ý chọc ghẹo anh thôi. Chuyện anh mất trí nhớ không ai biết, dẫm vỏ chuối cũng không liên quan đến anh, là do Kiều Xuyên Bách 26 tuổi."
Kiều Xuyên Bách: "..."
Lúc này Kiều Xuyên Bách cuối cùng cũng thừa nhận, "Nhưng hiện tại tôi chính là Kiều Xuyên Bách 26 tuổi. Giáo viên trường cậu cũng biết rồi phải không?"
Khúc Dung lại im lặng.
Kiều Xuyên Bách lập tức nằm lên bàn, ủ rũ nói, "Tôi không muốn sống nữa."
Nói thật, Khúc Dung có chút hỏi bị đáng yêu.
Nhưng vẫn phải an ủi.
"Đừng tức giận mà, anh không đói hả? Buổi chiều còn phải đến bệnh viện tháo băng gạc, ba giờ còn có cuộc họp. Chuyện này nên trách người vứt rác bừa bãi, chứ không phải chế giễu anh là nạn nhân đâu. Không sao đâu, Tiểu Bách à."
Kiều Xuyên Bách lộ ra khuôn mặt, anh áp má vào cánh tay kia, ánh mắt cũng không tập trung, không biết nhìn đâu, hình tượng cao lãnh giả tạo không thể duy trì được nữa, lúc này anh mới vô cùng khó chịu nói, "Nhưng mặt mũi tôi mất hết rồi. Bây giờ, nếu tôi thực sự 16 tuổi thì tốt biết mấy." Anh có thể trùm bao bố đánh cho tên Triệu Khoát kia một trận. Nhưng anh của hiện tại lại là tên trượt vỏ chuổi 26 tuổi, thế giới của người lớn thì không thể động thủ được."
Khúc Dung thở dài.
"Ông chồng chưa thành niên" của cậu thật đáng thương và sĩ diện.
Khúc Dung lại nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tấm lưng của Kiều Xuyên Bách, chỉ vỗ một cái vỗ, lưng của Kiều Xuyên Bách như bị điện giật, bật dậy như cá chép.
Khúc Dung thu tay lại, ngơ ngác.
Tai Kiều Xuyên Bách đỏ bừng, đột nhiên nói một câu, "Tự trọng."
Khúc Dung càng ngơ ngác hơn, lại nhìn tay mình. Không thể nào? Chỉ vỗ nhẹ vào lưng thôi mà. "Ông chồng chưa thành niên" này của cậu, sao có thể trong sáng đến thế?
Kiều Xuyên Bách ngây thơ trong sáng im lặng ăn hết bữa trưa, tiện thể rửa luôn bát dĩa.
Lúc đi ra ngoài, Kiều Xuyên Bách nhìn thấy "tay cầm chơi game" trên bàn, tay cầm chơi game?
Kiều Xuyên Bách nhanh chóng bước đến bàn, quả thực là tay cầm chơi game! Kiều Xuyên Bách cầm trên tay, cảm giác cực kỳ tốt!
Khúc Dung ở bên cạnh lại nhặt một hộp chứ từ trên sàn, mở ra, bên trong là một quả bóng rổ.
Hai mắt Kiều Xuyên Bách mở to.
Khúc Dung đưa cho Kiều Xuyên Bách, "Ông chủ giới thiệu quả bóng rổ xa xỉ mà học sinh cấp ba thích nhất, nhưng không mua nổi."
Kiều Xuyên Bách ôm quả bóng rổ, kinh hỉ, "Những thứ này là tặng cho tôi?"
Khúc Dung cười gật đầu, lại lấy ra một bộ mô hình ô tô, còn có mô hình nhân vật One Piece và đồ chơi Lego.
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không thể ra dẻ cao lãnh nổi nữa, đây đều là những thứ anh thích!
Khúc Dung cùng Kiều Xuyên Bách đang háo hức chờ giải thích, "Hỏi anh trai anh lúc anh học cấp ba thích gì. Thời gian đã trôi qua mười năm, tuy sở thích của con người luôn thay đổi. Kiều Xuyên Bách của năm 26 tuổi chưa chắc anh đã thích. Nhưng Kiều Xuyên Bách của 26 tuổi không chỉ có công việc. Vì vậy em đã nghĩ, ngoài việc nghiên cứu công việc ra, những lúc khác anh sẽ không thấy chán nản. Em trai Bách bé nhỏ à, chơi vui vẻ."
Kiều Xuyên Bách trong lòng vô cùng chấn động.
Anh không ngờ người vợ trên danh nghĩa của mình lại có thể đối xử tốt với anh như vậy!! Sẽ quan tâm đến anh như vậy!!
Khúc Dung lại lấy ra một hộp từ dưới đất, bên trong là một đôi giày thể thao, một túi khác đựng quần áo thể thao, bên trong còn có một số dụng cụ bảo hộ thể thao khác.
Lúc này, Kiều Xuyên Bách cảm động đến mức muốn khóc.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Khúc Dung lại đưa cho Kiều Xuyên Bách một chiếc túi màu đen sau lưng. Kiều Xuyên Bách kiềm chế cảm xúc xúc động của mình, "Sau này tôi có chỗ nào làm không tốt, cậu cứ nói thẳng."
Sau đó, Kiều Xuyên Bách háo hức mở túi ra, nhìn vào.
Kiều Xuyên Bách: "..."
Kiều Xuyên Bách cứng đờ lấy thứ trong túi ra, đó là một tập tài liệu 53 bài tập toán.
Kiều Xuyên Bách vô tội nhìn Khúc Dung.
Khúc Dung khẽ cong mắt, "Lúc nhàm chán cũng có thể làm bài tập, rèn luyện trí não một chút."
Học sinh kém Kiều Xuyên Bách muốn chửi người.
Nhưng học sinh kém Kiều Xuyên Bách nhìn thấy nhiều thứ trên bàn như vậy, suy nghĩ một chút rồi lại thôi. Hơn nữa, Khúc Dung còn không biết anh là đút lót tiền mới vào được Đại học A. Là sinh viên Đại học A, thành tích học tập cấp ba chắc chắn sẽ không quá tệ, theo quan sát của Kiều Xuyên Bách, những học sinh giỏi đều thích làm bài tập.
Vì vậy, Khúc Dung cũng là vì muốn tốt cho anh?
Kiều Xuyên Bách trong lòng thở dài một tiếng. Thật là lòng tốt làm hại con người, anh là học sinh kém mà!
Nhưng mà,
Kiều Xuyên Bách cảm động là thật. Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung, Khúc Dung đang ngồi trên ghế, tò mò nghịch ngợm tay cầm chơi game.
Khuôn mặt Kiều Xuyên Bách có chút buồn khổ.
Vợ trên danh nghĩa của anh bị cha mẹ anh bắt nạt.
Thế nhưng, Khúc Dung không giống như một người dễ bị bắt nạt. Khúc Dung vẫn là giáo viên đại học, địa vị xã hội cũng rất cao, ngoại hình...... nói thật là rất đẹp. Bình tĩnh mà xem xét, người vợ trên danh nghĩa này của anh có phải là yêu anh đến mức, tình nguyện bị cha mẹ khi dễ, cũng không muốn ly hôn với anh ?
Cha mẹ anh, tại sao lại bắt nạt Khúc Dung?
Nhưng bây giờ có anh ở đây!
"Sau này tôi chắc chắn sẽ không để cậu bị bắt nạt nữa." Kiều Xuyên Bách nghiêm túc bảo đảm.
Khúc Dung không hiểu, anh ngước mắt nhìn Kiều Xuyên Bách trước mặt, ánh mắt kiên định như muốn vào đảng.
"Anh đang nói gì vậy? Ai có thể bắt nạt em chứ?"
Kiều Xuyên Bách lại thở dài trong lòng.
Người vợ trên danh nghĩa này của anh, thật là tốt! Cố ý giả ngốc không muốn nói cho anh biết chuyện này!
Kiều Xuyên Bách cảm thấy, anh cong không oan uổng chút nào!
Ít nhất, người vợ trên danh nghĩa của anh, là siêu cấp vô địch tốt bụng! Ngoại trừ lúc chửi bới anh ra.