Buổi chiều, Kiều Xuyên Bách lại mặc bộ áo vest lịch sự, Khúc Dung tiến đến thắt cà vạt cho anh. Lúc này, Kiều Xuyên Bách lại giống như một "thiếu niên" ngây thơ, đến nỗi thở mạnh cũng không dám.
Khúc Dung không hề cảm thấy thương xót, thậm chí còn thắt lâu hơn một chút, để ông chồng ngây thơ này nghẹn ngào một lúc. Kiều Xuyên Bách không biết ý đồ độc ác của Khúc Dung, lại nghĩ rằng mình cong không uổng chút nào, người vợ trên danh nghĩa còn thắt cà vạt cho anh.
Hai người đến bệnh viện để tháo băng gạc trên đầu. Trước khi đi, Khúc Dung như nhớ ra điều gì đó, lại quay về phòng ngủ. Kiều Xuyên Bách đợi ở trước cửa. Thời điểm Khúc Dung đến, cậu đưa cho Kiều Xuyên Bách một thẻ ngân hàng, "Đây là tiền của anh. Nếu anh muốn đi chơi với Từ Phu, anh có thể tiêu trong này."
Kiều Xuyên Bách lạnh lùng đẩy ra, từ chối nói: "Tôi không cần."
Khúc Dung tưởng là Kiều Xuyên Bách không biết thẻ ngân hàng này là của ai, "Đây là thẻ của anh, không có tiền còn có ý tốt muốn tìm em à? Em vỗ vai anh một cái, anh còn bảo em tự trọng."
Kiều Xuyên Bách có chút không được tự nhiên, vì vậy anh chọn ngước lên nhìn trần nhà, một bộ rất ngang nhiên oai hùng, "Đó là chuyện khác. Tôi không phải là tên ăn bám. Hơn nữa--"
Khúc Dung chú ý đến hành vi kỳ quặc của Kiều Xuyên Bách, không thể hiểu được, "Tiểu Bách à, nói chuyện với người khác mà nhìn lên trên trời cũng là một kiểu tỏ ra nguy hiểm à?"
Kiều Xuyên Bách nhanh chóng cúi đầu, đương nhiên không phải!
Anh nhanh chóng liếc nhìn Khúc Dung, rồi chuyển tầm mắt nhìn xuống đôi giày da của mình, "Đàn ông có tiền sẽ sinh hư. Tôi phải loại bỏ mọi khả năng biến bản thân trở nên hư hỏng."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Khúc Dung kinh ngạc, Kiều Xuyên Bách sẽ không muốn ngoại tình chứ? Dù sao anh ấy vẫn luôn tự nhận là thẳng nam.
Khúc Dung nhét thẻ vào ví của anh, theo Kiều Xuyên Bách đứng cạnh tòa nhà chờ thang máy, trong thang máy chỉ có hai người là cậu và Kiều Xuyên Bách. Giọng Khúc Dung cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, "Hư hỏng là chỉ điều gì?"
Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ, nhưng không hiểu sao lại có thể nghe ra giọng điệu không thích hợp của Khúc Dung, tim anh khẽ đập, Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào số tầng thang máy, Khúc Dung, có phải là đang tức giận???
Đi vào thang máy, Kiều Xuyên Bách ngoan ngoãn hơn nhiều, cũng không dám nói dối, thành thật trả lời: "Nạp tiền vào game, gánh khoản nợ khổng lồ."
Khúc Dung ngẩn người một giây, "Cái gì cơ?"
Kiều Xuyên Bách nghiêm túc: "Có thể cậu không hiểu rõ về khía cạnh này. Có rất nhiều gia đình vì nạp tiền vào game, phải đi vay mượn người khác, cuối cùng gánh khoản nợ khổng lồ. Quá nhiều tiền thì sẽ không trả nổi, một gia đình hạnh phúc từ đây nghèo rớt mùng tơi. Tuy tôi rất xa lạ với cậu, nhưng tôi cũng không muốn hại cậu."
Khúc Dung: "..."
Đây là chuyện gì vậy? Ý là, cậu phải cảm động một chút đúng không?
Khúc Dung hỏi: "Vậy anh không phải tự xưng là thẳng nam sao? Không muốn tìm một người lý tưởng à?"
Kiều Xuyên Bách kinh hoàng, không thể tin được mà nhìn Khúc Dung bên cạnh, "Cậu muốn tôi trở thành một kẻ đạo đức bại hoại, ngoại tình trong hôn nhân à??"
Khúc Dung đối mặt với nghi vấn của Kiều Xuyên Bách.
Rất nhanh đã đến tầng hầm, Kiều Xuyên Bách mang theo vẻ mặt bị Khúc Dung sỉ nhục nhân cách, sau khi lên ghế phụ lái thì ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thèm quan tâm đến Khúc Dung.
Khúc Dung không ngờ phản ứng của Kiều Xuyên Bách lại lớn như vậy.
***Được rồi, bây giờ cậu hoàn toàn không cần phải lo lắng gì về việc "ông chồng chưa thành niên" không có ấn tượng với mình, sẽ đi ra ngoài làm chuyện càn rỡ?
Khúc Dung nhanh chóng liếc nhìn Kiều Xuyên Bách, vẫn đang giận dỗi.
Khúc Dung chỉ có thể dỗ dành " ông chồng chưa thành niên" của mình, "Em không có ý đó. Anh không phải luôn tự xưng là thẳng nam sao? Khi ở bệnh viện ấy, em đã nói em là vợ anh, anh còn cầu cứu bác sĩ nữa mà."
Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào bóng hình của Khúc Dung được in lên cửa sổ, vẫn rất tức giận nói, "Nhưng tôi không phải là kẻ súc sinh cặn bã! Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự cong queo rồi. Tôi đã cong như cây thước dèo rồi, làm sao có thể đi lừa gạt con gái nhà người ta nữa?"
Khúc Dung: "..."
Đúng vậy.
Kiều Xuyên Bách 16 tuổi có tam quan rất chính.
Là cậu lòng dạ hẹp hòi.
Khúc Dung nghiêm túc xin lỗi Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách miễn cưỡng không giận Khúc Dung nữa.
Đến bệnh viện, băng gạc trên đầu Kiều Xuyên Bách cũng được tháo ra. Lúc này Khúc Dung mới phát hiện ra, trên đầu Kiều Xuyên Bách chỉ có một vết thương nhỏ, rất nhỏ, chỉ cần dùng băng dán cá nhân là được. Hơn nữa, gần đây Kiều Xuyên Bách cũng không có cắt tóc mái, vừa vặn che đi vết thương đó, chẳng trách mới hôm qua bác sĩ đã đề nghị tháo băng gạc.
Khúc Dung cảm thấy hơi mất mặt.
Vết thương nhỏ như vậy, lại còn mất trí nhớ!
Bệnh viện cũng hỏi Khúc Dung về tình hình của Kiều Xuyên Bách khi ở nhà, còn mang theo chút tò mò hỏi, "Kiều tiên sinh vẫn kiên trì bảo mình là thẳng nam nữa không?"
Khúc Dung ừ một tiếng, "Có điều, tuy anh ấy cái gì cũng không nhớ, nhưng một số thói quen vẫn còn giữ nguyên. Còn nữa, tôi nói làm gì, anh ấy dù cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn sẽ nghe."
Bác sĩ trầm tư một lúc rồi nói: "Mất trí nhớ thực sự là không nhớ gì cả, bao gồm cả cậu, cũng bao gồm những thói quen hình thành trong mười năm qua của anh ấy. Nhưng hành vi của Kiều tiên sinh hiển nhiên không phải như vậy. Nhưng khu vực lưu trữ ký ức của anh ấy lại bình thường, thông thường người mất trí nhớ sẽ bị tổn thương ở khu vực đó. À, anh ấy có đi khám tâm lý không?"
Khúc Dung nói: "Bình thường."
Bác sĩ dừng một giây rồi nói: "Vậy trước mắt thế này đã, tôi sẽ tìm hiểu thêm tài liệu. Nếu có bất kỳ tiến triển nào về tình trạng của Kiều tiên sinh thì sẽ liên lạc lại với cậu."
Khúc Dung cảm ơn: "Làm phiền bác sĩ rồi."
"Không sao. Nếu rảnh rỗi, cậu có thể viết nhật ký quan sát về Kiều tiên sinh." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khúc Dung ngạc nhiên: "Nhật ký quan sát?"
Bác sĩ giải thích: "Những hành vi đáng ghi chép trong sinh hoạt hằng ngày của anh ấy, kỳ lạ hay khiến anh ấy cảm động gì đó, tóm lại càng chi tiết thì càng tốt."
Khúc Dung đã hiểu: "Được."
Sau khi nói chuyện với bác sĩ xong, Kiều Xuyên Bách cũng dán xong miếng băng vết thương, hơn nữa còn cẩn thận che kín miếng dán dưới tóc mái.
Khúc Dung không thể không nói, Kiều Xuyên Bách thả tóc mái xuống trông trẻ hơn năm tuổi.
Đúng vậy, chỉ năm tuổi thôi.
Tuy nhiên, đôi mắt của Khúc Dung híp lại.
"Ông chồng vị thành niên" của cậu lại đút tay vào túi quần, bắt đầu ra dẻ.
Kiều Xuyên Bách vừa đút tay vào túi quần, lập tức chú ý đến ánh mắt ghét bỏ của Khúc Dung.
Kiều Xuyên Bách: "......" lập tức rút tay ra.
"Đi công ty." Kiều Xuyên Bách đi tới trước mặt Khúc Dung, dùng giọng trầm thấp nói.
Khúc Dung: "Nói bình thường, đừng có mà ra dẻ."
Kiều Xuyên Bách im lặng, thật phiền phức!