Bên ngoài là anh trai của Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Tùng. Kiều Xuyên Tùng mặc một chiếc áo vest màu đen được may riêng, tóc chải chuốt gọn gàng ra sau, sau lưng anh ấy là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo cặp kính vàng, cài bút trước ngực, tay cầm sổ tay, trông rất nho nhã.

Vừa bước vào nhà, Kiều Xuyên Tùng đã nhìn thấy Kiều Xuyên Bách với đầu quấn băng gạc, nhưng vẻ mặt anh có hơi cau có, "16 tuổi?"

Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào mặt Kiều Xuyên Tùng, đột nhiên nói một câu rất vô lễ: "Anh nhiều nếp nhăn hơn rồi."

Kiều Xuyên Tùng nhíu mày, em trai này của anh thực sự mất trí nhớ rồi. Kiều Xuyên Tùng cũng không cãi nhau với Kiều Xuyên Bách: "Nhiều cũng bình thường, anh mày bây giờ đã 38 tuổi rồi. Qua đây, nói chuyện với bác sĩ Tống một chút đi, sẵn kiểm tra tâm lý."

Bác sĩ Tống.

Bác sĩ Tống nho nhã lịch thiệp ở phía sau mỉm cười hỏi: "Tiểu Bách, vậy còn tôi thì sao? Nếp nhăn của tôi có nhiều không?"

Kiều Xuyên Bách lại nhìn sang bác sĩ Tống. Lúc này Kiều Xuyên Bách mới nhận ra đó là bạn của anh trai anh, Tống Trị. Khi anh thực sự 16 tuổi, Tống Trị vẫn đang bận rộn với luận án tiến sĩ.

Kiều Xuyên Bách mở miệng liền hỏi: "Anh Tống, luận án viết xong chưa?"

Tống Trị mỉm cười hiền hòa: "Đã bao nhiêu năm rồi không ai nhắc đến chuyện này nữa. Khổ sở muốn chết, suýt nữa thì không tốt nghiệp được."

Kiều Xuyên Bách cảm thấy rất kỳ lạ.

Mười năm trôi qua, anh trai anh không thay đổi nhiều, chỉ là thêm vài nếp nhăn. Nhưng ở Tống Trị, Kiều Xuyên Bách có thể cảm nhận được rõ ràng rằng, mười năm trôi qua không hề uổng phí.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Thực sự không uổng phí, anh đã cong vèo và lấy vợ.

Kiều Xuyên Bách im lặng.

Tống Trị lại nói: "Ngồi xuống sofa nói chuyện nhé? Để anh trai của em ra ngoài."

Kiều Xuyên Bách cũng không từ chối. Anh biết anh trai mình cũng tốt bụng, Khúc Dung cũng nói để anh đi khám tâm lý xem có vấn đề gì không.

Kiều Xuyên Bách ngồi xuống sofa, Kiều Xuyên Tùng thì ra ngoài để tránh đi.

Hai người trò chuyện được khoảng một tiếng, Tống Trị mới đi ra, Kiều Xuyên Tùng đang nghe điện thoại để giải quyết vấn đề trên công ty. Sau khi cúp điện thoại, Tống Trị mới nói: "Ký ức của em ấy thực sự quay trở lại 16 tuổi, có một số chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó em ấy nhớ rất rõ, có một số thì không. Tôi đã hỏi một số kiến thức toán học lớp 10, lúc Tiểu Bách học lớp 10, là một học sinh cá biệt, theo lý thuyết sẽ không trả lời được, nhưng em ấy đều trả lời được hết. Đồng thời em ấy cũng có tình cảm với Khúc Dung, nhưng bản thân em ấy hiện tại còn chưa ý thức được. Vậy nên em ấy không phải là mất trí nhớ  hoàn toàn."

Kiều Xuyên Tùng suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Vậy tâm lý nó có vấn đề gì không?"

Tống Trị cười cười nói: "Rất khỏe mạnh và lạc quan. Hiện tại nhìn chung là không có vấn đề gì. Chỉ là chuyện mất trí nhớ này, nếu như bác sĩ bên kia cũng kiểm tra không ra nguyên nhân, thì chỉ có thể tạm thời quan sát trước thôi."

Mặt mày Kiều Xuyên Tùng cuối cùng cũng dịu dàng đi một chút: "Lại làm phiền cậu rồi."

Tống Trị đẩy đẩy gọng kính, ngẩng đầu cười nói: "Em ấy cũng coi như là  em trai của tôi, đừng cảm ơn tôi. Hai anh em trò chuyện đi, tôi còn việc ở bệnh viện."

Sau khi Tống Trị đi, Kiều Xuyên Tùng vào nhà.

Sau khi Kiều Xuyên Bách kết thúc trò chuyện với Tống Trị, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Khúc Dung.

Vợ: [Nợ nần? Không có mà, có phải trong ví hết tiền rồi không? Quên nói, tiền của anh đều để ở chỗ em, bây giờ có muốn lấy lại không?]

Kiều Xuyên Bách thở phào nhẹ nhõm, may quá! Anh không nợ nần gì hết! Vậy nên, anh hẳn là có rất nhiều tiền nhỉ? Anh là tổng giám đốc mà!

Kiều Xuyên Bách thận trọng trả lời tin nhắn: [Tôi muốn, cậu sẽ đưa cho tôi à?]

Khúc Dung lúc này cũng đang online, trả lời rất nhanh: [Ừ. Thẻ ngân hàng của anh ở trong ví em mà, đợi em về rồi đưa cho anh.]

Kiều Xuyên Bách không ngờ Khúc Dung lại hào phóng như vậy.

Nhưng mà,

Đàn ông có tiền sẽ sinh hư. Bây giờ anh vẫn là một học sinh trung học không có khả năng tự chủ nhất. Kiều Xuyên Bách vẫn có nhận thức rất rõ ràng về bản thân, nếu anh có khả năng tự chủ, thì học tập cũng không đến nỗi tệ.

"Đang nhắn với Khúc Dung à?"

Kiều Xuyên Tùng đi đến, Kiều Xuyên Bách vẫn rất bực bội với người anh trai này, vài ngày trước anh đánh nhau, thì anh trai của anh mách lẻo với bố mẹ!

Kiều Xuyên Bách ừ một tiếng, nghiêng đầu, tiếp tục gõ chữ: [Đừng đưa cho tôi, cứ như trước đây là được.]

Kiều Xuyên Tùng nhìn em trai mình với khuôn mặt 26 tuổi, nhưng lại chơi trò nổi loạn với anh ấy, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy kỳ quặc.

"Em với anh thế này cũng được, nhưng đừng giờ trò nổi loạn với Khúc Dung. Em đừng dựa vào việc mình mất trí nhớ mà bắt nạt cậu ấy. Sau này em sẽ hối hận đấy."

Kiều Xuyên Bách thấy Khúc Dung không trả lời, anh quay đầu nhìn anh trai mình, thanh minh cho bản thân: "Em không bắt nạt cậu ây!" Là anh bị Khúc Dung bắt nạt, nhưng chuyện mất mặt này Kiều Xuyên Bách không muốn nói.

Kiều Xuyên Tùng nghi ngờ lời nói của Kiều Xuyên Bách - người có ký ức 16 tuổi: "Không bắt nạt là tốt rồi. Còn nữa, bố mẹ vẫn chưa biết chuyện em mất trí nhớ đâu, chuyện mất trí nhớ này bên ngoài có thể che giấu, nhưng bố mẹ sớm muộn gì cũng sẽ biết. Bọn họ đến giờ vẫn chưa chấp nhận việc em kết hôn với đàn ông đâu, thái độ đối với Khúc Dung cũng không tốt lắm. Tóm lại, em tự mình chú ý một chút."

Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, bố mẹ thế mà không đồng ý? Đồng tính luyến ái mười năm trước đã hợp pháp rồi. Kiều Xuyên Bách thực sự ngạc nhiên khi biết mình cong, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bố mẹ sẽ không đồng ý.

Kiều Xuyên Bách có một suy nghĩ vô cùng khủng khiếp: "Vậy Khúc Dung có thường xuyên bị bố mẹ chúng ta bắt nạt không?" Bố mẹ chồng độc ác, loại này Kiều Xuyên Bách đã xem qua trên phim, nhưng không ngờ có một ngày, nó lại xuất hiện trong chính nhà anh.

Kiều Xuyên Tùng im lặng một giây, có vẻ như có chút im lặng.

Nhưng vẫn nói với em trai: "Em tự hỏi Khúc Dung đi."

Kiều Xuyên Bách chìm trong lo âu. Việc anh cưới một người vợ là đàn ông đã đành, bản thân anh cong cũng đã đành, nhưng tại sao lại để bố mẹ mình bắt nạt vợ anh chứ!!

Còn gì gọi là đàn ông nữa! Thật hèn hạ!

Như vậy, việc Khúc Dung có thái độ hơi kém với anh cũng là điều bình thường, Khúc Dung cũng cần phải giải tỏa cảm xúc.

Kiều Xuyên Tùng không nói những lời này với Kiều Xuyên Bách, mà chuyển chủ đề sang công ty.

Kiều Xuyên Bách cũng tìm hiểu một số thông tin về "Chú Mèo Lăn Tròn", bao gồm cả "Hoạt động mai mối" sắp được phát hành.

Kiều Xuyên Tùng trò chuyện đơn giản với Kiều Xuyên Bách vài câu, cuối cùng mới nói: "Chiều nay có một cuộc họp phải không? Việc ra mắt dự án mới không đơn giản như vậy, anh cũng sẽ đến."

Kiều Xuyên Bách cau mày: "Anh, em biết anh không yên tâm về em. Nhưng Khúc Dung nói cậu ấy cũng đến, hai người chỉ cần một người đến thôi là được, hơn nữa em cũng không phải là không biết gì đâu."

Kiều Xuyên Tùng đứng dậy, cúi mắt nhìn Kiều Xuyên Bách: "Cậu ấy đến là vì em. Còn anh đến là vì lợi ích của công ty, anh có cổ phần trong công ty của em đấy. Đi thôi."

Kiều Xuyên Bách cũng đứng dậy: "Anh còn có cổ phần trong công ty em hả?"

Kiều Xuyên Tùng nói: "Chứ em tưởng em khởi nghiệp bằng tay trắng à?"

Một câu nói của anh trai, đã thành công chặn họng Kiều Xuyên Bách. Anh cũng không phải đồ ngốc, một trò chơi từ khâu sản xuất đến khi ra mắt , không phải là một số tiền nhỏ.

Khi Kiều Xuyên Tùng đi đến cửa, Kiều Xuyên Bách lại gọi anh trai mình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Xuyên Tùng dừng bước.

Kiều Xuyên Bách đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đôi dép lê của mình, giọng nói nhỏ nhẹ: "Em thi đỗ Đại học A, bố mẹ có nhét tiền không?"

Kiều Xuyên Tùng ngạc nhiên, nhét tiền??

Nhưng lúc này, em trai anh, đầu quấn băng gạc, tuy cúi đầu nhưng dáng vẻ rất lúng túng.

Kiều Xuyên Tùng lúc này mới liên hệ ra hai điểm, khi học lớp mười em trai anh vẫn là học tra, với thành tích lúc bấy giờ của em trai anh, đừng nói đến Đại học A, sau khi tốt nghiệp có trường học hay không cũng khó nói.

Vậy nên, Kiều Xuyên Tùng cau mày nhẹ nhàng gật đầu, rất hợp tác ừ một tiếng, "Đúng rồi."

Kiều Xuyên Bách thở dài một hơi thật sâu, vẻ mặt như thể đương nhiên như vậy, "Khúc Dung vẫn còn chưa biết, chúng ta thực ra đã giấu cậu ấy mười năm."

Kiều Xuyên Tùng im lặng không lên tiếng.

Đứa em trai 16 tuổi, đeo lên khuôn mặt 26 tuổi, tuy mâu thuẫn nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ. Hơn nữa, bất ngờ là rất dễ lừa.

Kiều Xuyên Tùng tiếp tục chọc ghẹo em trai: "Bây giờ phải nói với cậu ấy à?"

Kiều Xuyên Bách dựa vào cửa, tay định cho vào túi quần, nhưng lại nhớ tới lời Khúc Dung nói là "làm bộ*", tay vừa mới chạm tới túi quần, anh vòng một vòng, sờ lên mũi mình.

*gốc là trang bức.

Kiều Xuyên Bách lập tức từ chối, ra vẻ đạo đức nói: "Không thể nói. Vì lúc 26 tuổi em đã giấu kín chuyện này rồi, bây giờ em cũng không thể phá vỡ điều đó được. Nhưng lúc đó ba mẹ ai cũng nghĩ em học kém, định sẽ cho em đi du học nước ngoài, hơn nữa em cũng không phải là người khát cầu hư vinh gì, nhất định phải vào trường A. Em có phải... "

Nửa chừng mặt Kiều Xuyên Bách trở nên cực kỳ khó coi.

Kiều Xuyên Tùng thong thả hỏi, "Ừm?"

Kiều Xuyên Bách ngước mắt lên, ngượng ngùng nói: "Có phải Khúc Dung học ở trường A? Không phải anh bảo em theo đuổi cậu ấy sao? Có phải vì muốn theo đuổi cậu ấy nên ba mẹ mới dàn xếp cho em vào trường đại học A?"

Kiều Xuyên Tùng hiếm khi lộ ra nụ cười nhạt, đùa cợt: "Có thể? Anh là anh trai em, chứ không phải con giun sán trong bụng em đâu."

Kiều Xuyên Bách tuyệt vọng.

Qủa nhiên.

Anh thực sự thành kẻ liếm chó.

Thôi kệ, hiện tại Khúc Dung vẫn đang bị ba mẹ anh ức hiếp, liếm chó thì liếm chó vậy.

Kiều Xuyên Bách thất thần lùi lại một bước, "Anh ơi, tạm biệt." Mà không do dự đóng cửa lại ngay.

Kiều Xuyên Tùng: "......"

Khi quay lại, Kiều Xuyên Bách thấy Khúc Dung đã nhắn cho anh vài tin nhắn.

[Không cần nữa à? Tại sao vậy? Anh 26 tuổi, trước đây mỗi lần tiêu tiền đều tìm em, bây giờ hẳn là anh đâu muốn như vậy đúng không?]

[Anh trai anh có đến không? Bác sĩ Tống có đến không? Tình hình thế nào?]

[Em đang học, trưa sẽ về muộn, mua vài thứ cho anh.]

Ba tin nhắn của vợ yêu.

Kẻ liếm chó Kiều Xuyên Bách trả lời:

[Không có gì, không muốn là không muốn, thế thôi.]

[Có đến, bình thường.]

[Được.]

Kiều Xuyên Bách nhìn ba tin nhắn anh gửi, rất hài lòng. Phong cách lạnh lùng tuyệt cmn đỉnh, xem ai dám nói anh là kẻ liếm chó!

Kiều Xuyên Bách vừa định rời khỏi giao diện tin nhắn Wechat, thì tin nhắn của Khúc Dung đã gửi tới:

[Được. Trưa muốn ăn gì?]

Kiều Xuyên Bách gõ: [Chỉ cần không phải do cậu nấu, thì được.]

Nhưng sau khi gõ xong, Kiều Xuyên Bách cảm thấy hơi không ổn, hiện tại anh đang ở trạng thái ăn mềm nói nhẹ, nên Kiều Xuyên Bách xóa đi, gửi: [Không kén chọn, cái gì cũng được.]

Lần này Khúc Dung trả lời rất nhanh: [Được. Ngoan ngoãn ở nhà nhé, Tiểu Bách.]

Kiều Xuyên Bách: "......"

Khúc Dung khốn kiếp!! Lại coi anh như con nít!!

Tuy nhiên,

Kiều Xuyên Bách trả lời: [Cậu không phải đang học sao?]

Vợ yêu: [Đúng òi, lướt điện thoại trả lời cậu đấy.]

Kiều Xuyên Bách chợt nhận ra điều gì đó, vội hỏi: [Lúc trước tôi hỏi cậu về chuyện nợ nần, sao cậu trả lời lâu quá vậy?]

Vợ yêu: 【[kissTiểuCún].jpg】

Kiều Xuyên Bách nhìn chú cún cắn hoa hồng trong miệng, hít một hơi thật sâu. Vậy là Khúc Dung cố ý không trả lời tin nhắn của anh à??

Kiều Xuyên Bách rất tức giận, đang chuẩn bị tìm cách để chất vấn thì điện thoại lại reo.

Kiều Xuyên Bách nhìn thấy một dãy số không quen biết, suy nghĩ vài giây rồi vẫn quyết định bắt máy. Sau khi nghe máy, phía bên kia vội vã nói: "Là anh Kiều Xuyên Bách phải không ạ?" Là giọng của một cô gái trẻ.

Kiều Xuyên Bách giả bộ trầm tĩnh ừ một tiếng.

Phía bên kia liền lập tức nói luôn mục đích: "Chuyện là như vầy, chúng tôi là công ty giải trí Đại Tiếu. Chúng tôi nghe nói anh bị trượt vỏ chuối rđập đầu nên chúng tôi muốn phỏng vấn anh, cũng muốn thông qua anh để tuyên truyền... "

Kiều Xuyên Bách không chờ người phía bên kia nói hết câu, ngay lập tức cúp máy.

Kiều Xuyên Bách vẻ mặt khó coi.

Điện thoại lại reo, Kiều Xuyên Bách tắt máy.

Lại reo, Kiều Xuyên Bách tắt tiếp.

Cuối cùng, trước sự ngoan cố của bên kia, Kiều Xuyên Bách một lần nữa bắt máy, nói thẳng: "Không chấp nhận."

"Anh hãy cân nhắc lại đi. Hay là anh không muốn đóng góp cho công tác bảo vệ môi trường thành phố của chúng tôi sao?"

Kiều Xuyên Bách cau có nói: "Công ty giải trí Đại Tiếu của các người có muốn biến mất không?"

Sau một câu đe dọa của Kiều Xuyên Bách, lần này bên kia lập tức cúp máy.

Kiều Xuyên Bách cũng tức giận, phản xạ có điều kiện gửi một tin nhắn cho Khúc Dung.

[Vợ ơi, chuyện anh bị trượt chân do vỏ chuối có phải rất xấu hổ không?]

Chờ sau khi tin nhắn gửi đi, não Kiều Xuyên Bách mới tỉnh táo, lập tức rút lại.

Nhưng mà,

Tin nhắn của Khúc Dung đã đến: [Đã nhớ lại rồi à?]

Kiều Xuyên Bách: "......"

Kiều Xuyên Bách lại gửi một tin nữa: [Người bị trượt vỏ chuối không phải tôi của bây giờ, mà là tôi của năm 26 tuổi. Là hắn xấu hổ, chứ không phải tôi.】

Vợ yêu: 【? Tiểu Bách này, có phải anh che giấu kết quả kiểm tra của bác sĩ Tống không? Bé Khúc (bác sĩ giả mạo) cho rằng anh có chút phần tâm thần phân liệt đấy.】

Kiều Xuyên Bách: "......"

Thói quen đáng chết, hành động vô ý thức đáng chết!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play