Khúc Dung dọn dẹp phòng khách cho Kiều Xuyên Bách, trong lúc đó Kiều Xuyên Bách đang say mê nghiên cứu trò chơi cũng chạy đến giúp trải giường. Nhưng mỗi lần đi vào phòng ngủ, Kiều Xuyên Bách đều không thể không nhìn thẳng vào bức ảnh cưới khổng lồ được treo trên tường, và cả thùng đồ bẩn thỉu được đặt ở góc nhà.
Khúc Dung không lộ ra biểu cảm gì, lại ôm thêm một chiếc chăn từ trong tủ ra cho Kiều Xuyên Bách đang đứng sau mình.
Kiều Xuyên Bách liếc nhìn Khúc Dung.
Khúc Dung rất đẹp, giống như một bông hoa tuyết liên cao quý mà anh chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đụng đến. Tính cách thì thất thường. Tuy nhiên, nhìn chung là tốt.
Vậy nên,
26 tuổi anh mua những thứ đó, Khúc Dung có thực sự phối hợp với anh không?
Nhận thức được mình đang nghĩ gì, Kiều Xuyên Bách lập tức tát mình một cái thật mạnh, tiếng tát này làm kinh động đến Khúc Dung - người đang trải giường bên cạnh.
Khúc Dung ngạc nhiên: "Anh làm gì vậy?"
Kiều Xuyên Bách ngoảnh đầu đi, lẩm bẩm: "Không có gì."
Phải nói rằng, cú tát của Kiều Xuyên Bách thực sự rất mạnh, trên má trái của anh đã mơ hồ phát hiện ra dấu tay năm ngón.
Lúc Khúc Dung đang ngẩn người, Kiều Xuyên Bách đã âm thầm hoàn thành phần giường mình đang trải dở, bình tĩnh đến mức đáng sợ.
"Tôi không sao!" Kiều Xuyên Bách sau khi nhận ra ánh mắt của Khúc Dung, rặn ra một câu từ kẽ răng.
Khúc Dung định hỏi lại liền nuốt lời xuống.
Tốt nhất là đừng kích thích Kiều Xuyên Bách nữa. Bác sĩ nói đúng, quả thật nên đi khám tâm lý. Sức khỏe của Kiều Xuyên Bách không có vấn đề gì, nhưng tinh thần thì chưa chắc.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vừa mới dọn dẹp xong giường, điện thoại của Khúc Dung reo lên, người gọi đến là anh trai của Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Tùng. Kiều Xuyên Bách liếc mắt nhìn thấy, nhưng giả vờ như không quan tâm đến. Khúc Dung lại bật loa ngoài để Kiều Xuyên Bách cũng có thể nghe.
"Bây giờ tình hình của Tiểu Bách thế nào rồi?" Đầu dây bên kia có vẻ như vừa hoàn thành xong công việc, giọng nói còn mang theo rõ sự mệt mỏi.
Khúc Dung nói: "Rất tốt. Ngoại trừ việc trí nhớ vẫn dừng lại ở tuổi 16, các khía cạnh khác đều bình thường. Anh muốn nói chuyện với anh ấy không? Anh ấy đang ở bên cạnh đây."
Kiều Xuyên Tùng ừ một tiếng.
Kiều Xuyên Bách trực tiếp quay người đi, quay lưng về phía Khúc Dung, ý là không muốn nói chuyện với anh trai mình.
Khúc Dung ngạc nhiên: "Anh, lúc Tiểu Bách 16 tuổi, anh có từng làm phật lòng gì anh ấy không?"
Kiều Xuyên Bách đột ngột quay đầu lại, trừng mắt nhìn điện thoại hét lớn: "Không được nói!"
Kiều Xuyên Tùng ở bên kia im lặng một lúc, làm lơ lời nói của Kiều Xuyên Bách, chậm rãi mở miệng bảo: "Lúc nó 16 tuổi, có một lần đi đánh nhau đến độ bị gọi phụ huynh, là anh trực tiếp nói cho bố mẹ. Sau đó nó bị đánh cho một trận nhừ tử. Tiểu Bách, có phải chuyện này không?"
Kiều Xuyên Bách: "..."
Khúc Dung: "..."
Kiều Xuyên Bách lúc 16 tuổi, thật là nổi loạn!
Kiều Xuyên Bách liếc nhìn Khúc Dung, đưa tay đổi từ loa ngoài sang tai nghe, áp sát tai nghe vào tai để nói chuyện với Kiều Xuyên Tùng, mặc dù thái độ của anh không được tốt lắm: "Anh, không có gì em cúp máy trước đây."
Khúc Dung không nghe rõ Kiều Xuyên Tùng ở đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Kiều Xuyên Bách lén nhìn cậu một cái, sau đó đi đến chỗ cửa sổ, dùng tay che miệng nói chuyện.
Khúc Dung không nghe được.
Kiều Xuyên Bách đang nói: "Em không nhớ cậu ấy, nhưng giấy đăng ký kết hôn có thể làm giả sao? Đây cũng là nhà em, tại sao em không thể ở chứ?"
Kiều Xuyên Tùng thỏa hiệp: "Anh chỉ sợ em vất vả lắm mới cua được vợ, lại bị chính mình chọc tức rồi bỏ chạy. Còn về công việc thì em không cần lo lắng quá, ngày mai anh sẽ cử người qua giám sát cho em."
Kiều Xuyên Bách cũng không từ chối ý tốt của anh trai. Nhưng, Kiều Xuyên Bách lén lút nhìn Khúc Dung một cái.
Chẳng phải Khúc Dung đã đồng ý không ly hôn với anh rồi sao? Bây giờ anh làm sao có thể chọc tức Khúc Dung rồi bỏ chạy chớ?
Kiều Xuyên Tùng lại nói: "Đưa điện thoại cho Khúc Dung, anh có vài chuyện muốn nói với cậu ấy."
Kiều Xuyên Bách chột dạ đưa điện thoại cho Khúc Dung.
Vì không phải loa ngoài, Kiều Xuyên Bách chỉ có thể dựa vào thính giác siêu phàm của mình để lén nghe. Chưa nghe rõ được mấy câu, anh lại nghe thấy một câu: "Tiểu Bách lúc 16 tuổi đánh nhau, trốn học, cái gì cũng làm, rất nổi loạn. Nếu nó nổi loạn quá, em cứ đưa nó đến chỗ anh. Đừng để ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng." ( truyện trên app T Y T )
Kiều Xuyên Bách tức giận.
Khúc Dung nhìn Kiều Xuyên Bách đang cúi đầu ủ rũ trước mặt, mỉm cười nói: "Anh ấy rất ngoan ngoãn, hiện tại chúng em sống chung với nhau rất tốt."
Tai Kiều Xuyên Bách đỏ lên.
Kiều Xuyên Tùng ở đầu bên kia không tin lắm: "Tiểu Bách là đứa thế nào anh biết rõ, tóm lại em đừng để bản thân ủy khuất. Sáng mai anh sẽ đưa bác sĩ tâm lý đến cho nó làm tư vấn tâm lý."
Khúc Dung: "Cảm ơn anh."
"Không cần cảm ơn, nó cũng là em trai anh mà."
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Xuyên Bách đã trở lại bình thường, và nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Khúc Dung ngồi bên cạnh không đi, "Em nhìn nghỉ ngơi anh mới yên tâm."
Kiều Xuyên Bách thực sự cảm thấy mình bị coi như trẻ con!
Kiều Xuyên Bách đành chui vào ổ chăn, Khúc Dung lại vén chăn cho anh.
Kiều Xuyên Bách rất không tự nhiên muốn từ chối hành động quan tâm chăm sóc này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại nuốt lời từ chối xuống, anh lăn người, phần gáy đối diện với Khúc Dung nói: "Ngày mai cậu phải đi làm đúng không?"
Khúc Dung vén chăn cho Kiều Xuyên Bách xong xuôi nói: "Đi làm chứ. Ngày mai có tiết sớm, em còn phải dậy sớm nữa. Trong tủ lạnh có bánh mì ấy, anh dậy thì nhớ hâm nóng rồi ăn. Trưa em không có tiết sẽ về."
Khúc Dung vẫn không nói trực tiếp về nghề nghiệp của mình, nhưng lần này Kiều Xuyên Bách đã hiểu, hóa ra là "có tiết" này, nhưng mà Kiều Xuyên Bách không dám tin tưởng nói: "Chẳng lẽ cậu là giáo viên?"
Vì giọng điệu của Kiều Xuyên Bách quá kinh ngạc, Khúc Dung tò mò: "Sao vậy? Em không thể là giáo viên à?"
Kiều Xuyên Bách không trả lời, lại hỏi ngược lại: "Trường nào?"
Khúc Dung nói: "Đại học A."
Kiều Xuyên Bách lập tức mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, không thể tin được: "Đại học A? Là trường đại học danh tiếng A? Hay là trường cao đẳng nào đó cùng tên với Đại học A?"
Khúc Dung bất lực bảo: "Có thể có mấy trường đại học A? Nhìn em không giống người sẽ dạy học ở đại học A à?"
Tất nhiên là không phải! Anh chỉ kinh ngạc khi bản thân lại kết hôn với một người có học thức như vậy. Bởi vì quá kích động, Kiều Xuyên Bách lập tức thu lại cảm xúc bộc phát của mình: "Giống, tôi không thi đỗ đại học à?"
Kiều Xuyên Bách cúi đầu, trong khoảnh khắc này, thiếu niên thích khoe khoang Kiều Xuyên Bách cũng trở nên tự ti vì trình độ học vấn.
Khúc Dung chớp mắt, tò mò: "Chúng ta ở bên nhau từ thời đại học, tất nhiên anh cũng là sinh viên Đại học A. Chẳng lẽ bây giờ thành tích lớp 10 của anh không tốt lắm? Nhưng cho dù có tệ đến đâu, cũng có thể lên đại học chứ?"
Lòng Kiều Xuyên Bách vô cùng kinh ngạc, anh cũng là sinh viên Đại học A?
Anh chính là một học sinh cá biệt chính hiệu, cho dù sau này có cố gắng học tập, anh cũng không thể thi đỗ Đại học A! Chẳng lẽ bố mẹ anh đã có năng lực lớn đến mức có thể ném tiền cho anh vào Đại học A?
Kiều Xuyên Bách nhận ra rằng, trong mười năm qua, thế giới này đã thay đổi rất nhiều. Anh phải hỏi anh trai mình trước đã.
Hơn nữa,
Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung đang không biết gì trước mặt. Mặc dù anh không có ký ức gì về người đàn ông trước mặt này, nhưng anh cũng biết rằng, không thể để cho vợ mình biết về quá khứ không tốt đẹp của mình, chính là tên học tra*.
*-Học tra: Luôn đau đầu vì đống công thức quá khó học; Kết quả học tập chia làm hai loại: Rớt và mém rớt; Gặp một câu hỏi khó, trực tiếp lật đáp án ra coi; Đi thi giải ra một câu khó, chỉ muốn thông báo cho toàn thế giới biết; Sắp thi mới bắt đầu giải đề, tất nhiên là luôn chọn mấy câu đơn giản; – Lúc nhận bài thi, bị trừ điểm là chửi giáo viên ác quá này nọ nhưng chả ai quan tâm;
Vì Khúc Dung không biết, anh sẽ không nói!
Kiều Xuyên Bách lại nằm xuống giường, chuyển chủ đề: "Tôi muốn nghỉ ngơi."
Khúc Dung cũng không mong đợi Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ có thể trả lời cậu điều gì, ừ một tiếng: "Ngủ ngon, Tiểu Bách?"
Tiểu Bách.
Người vợ trên danh nghĩa này của anh rất thích chiếm tiện nghi của anh!
Kiều Xuyên Bách mím chặt môi, nhắm mắt không nói lời nào. Nhưng tai anh hơi đỏ.
Khi Khúc Dung đi đến cửa, Kiều Xuyên Bách kéo chăn lên đầu, giọng nói ngột ngạt buồn cười truyền đến: "Ngủ ngon!"
Khúc Dung mỉm cười.
Lão chồng "chưa thành niên" của cậu thực sự rất kiêu ngạo.
**
Kiều Xuyên Bách mất ngủ cả đêm, mãi đến sáng sớm 5-6 giờ mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng ngủ được vài tiếng thực sự không ngủ được, Kiều Xuyên Bách đành phải cam chịu bò dậy từ trên giường.
Sau khi anh dậy, Khúc Dung đã không còn ở nhà, trên bàn ăn trong phòng khách còn có một tờ giấy.
[Tủ lạnh có sữa bò và bánh bao, anh có thể hâm nóng lại để ăn. Nếu không muốn ăn, thì dưới lầu có bán mì xào bò mà anh thích. Mật khẩu thanh toán cũng giống với mật khẩu máy tính.]
Ngực Kiều Xuyên Bách nóng bừng lên, người vợ trên danh nghĩa này của anh rất chu đáo! Việc anh cong không phải là vấn đề của riêng anh.
Tuy nhiên, anh và người vợ trên danh nghĩa này thực sự không có bí mật gì cả. Kiều Xuyên Bách không vội rửa mặt, anh phải xem mình có bao nhiêu tài sản. Bây giờ anh là tổng giám đốc.
Kiều Xuyên Bách nhanh chóng mở WeChat và Alipay.
Sau đó,
Mặt đầy mây đen.
Kiều Xuyên Bách trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, còn có thẻ ngân hàng Alipay. Kiều Xuyên Bách kiểm tra lại một lần nữa, tài sản của thẻ ngân hàng là 0.
Kiều Xuyên Bách mở to hai mắt.
So sánh lại, Alipay có nhiều nhất, là 100* Nhân dân tệ, WeChat 20* Nhân dân tệ.
* Quy đổi: 347.512,00 VND
* Quy đổi: 68.176 VNĐ :))) nghèo thiệt chớ.
Kiều Xuyên Bách lại dụi dụi mắt, rất hoang mang. Vậy nên, anh ta hiện tại chỉ có 120 Nhân dân tệ. Anh không phải là tổng giám đốc sao? TIỀN ĐÂU HẾT RỒI!!!
Kiều Xuyên Bách không có tiền, thậm chí còn không muốn ăn mì bò, chưa kể bây giờ đầu anh còn quấn băng gạc.
Kiều Xuyên Bách chọn hâm nóng bánh bao và sữa bò.
Vừa ăn sáng, Kiều Xuyên Bách vừa lướt xem WeChat của mình, đặc biệt là tin nhắn của anh và Khúc Dung. Kiều Xuyên Bách thở dài, người có ghi chú "Vợ" ở đầu trang trò chuyện. Kiều Xuyên Bách không cần suy nghĩ, hiển nhiên là Khúc Dung.
Sau khi mở hộp thoại của Khúc Dung, Kiều Xuyên Bách thực sự muốn chết.
Nội dung WeChat hầu như đều là:
"Vợ ơi, anh nhớ em"
"Vợ ơi, em ở đâu vậy?"
"Vợ có nhớ anh không?"
Kiều Xuyên Bách không đành lòng nhìn thẳng.
Tại sao! Chỉ trong vòng mười năm, anh lại trở thành bộ dạng thiếu đức hạnh như này? Ngược lại, câu trả lời của Khúc Dung:
"Biết rồi!"
"Trên đường, muốn ăn gì?"
"Hơi nhớ."
Lạnh lùng muốn chết!
Anh thực sự đã trở thành một kẻ si tình, Từ Phủ không hề lừa dối anh! Làm sao có thể như vậy?
Kiều Xuyên Bách run rẩy tay tiếp tục lướt xem lịch sử trò chuyện, càng xem càng thấy lạnh lòng. Người vợ trên danh nghĩa của anh, thực sự rất lạnh lùng. Anh là, một kẻ si tình đích thực!
Hơn nữa, anh còn để cho Khúc Dung chuyển tiền cho anh? Anh không phải là tổng giám đốc sao? Tiền của anh đâu? Anh đem đi đánh bạc rồi thua sạch à? Hay anh bị lừa đảo lấy hết tiền? Anh mua trực thăng hay xe tăng à?
Nhưng mặc kệ là trường hợp nào, thì hiện tại, anh có vẻ như là đang ăn bám vợ!
Vì vậy, tiền lẻ trong WeChat và Alipay đều là do Khúc Dung chuyển cho anh.
Kiều Xuyên Bách cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được!
Cuộc họp chiều nay vô cùng quan trọng. Và, anh còn phải xác định một điều!
Kiều Xuyên Bách nhắn tin cho Khúc Dung: "Cậu có phải cho tôi vay tiền không?"
Vừa viết xong, Kiều Xuyên Bách suy nghĩ một chút, lại thêm vài chữ: " Khúc tiên sinh, hiện tại tôi có nợ nần gì với cậu không?"
Sau khi chỉnh sửa xong, gửi cho Khúc Dung. Kiều Xuyên Bách rất hài lòng với thông tin mình chỉnh sửa, vừa lịch sự vừa khách sáo.
Kiều Xuyên Bách ăn sáng xong liền đi vào thư phòng.
Thư phòng rất sáng sủa, rèm cửa sổ sát đất đã được mở ra. Giữa phòng là chiếc bàn cổ điển, trên bàn đặt hai máy tính, bút viết và đủ các thứ đồ. Giá sách được đặt sát tường bên trái, cũng được đặt rất nhiều cây xanh.
Cả môi trường rất thoải mái.
Nhưng hai cái máy tính, trong đó có một cái được đặt micrô bên cạnh, một người nghiện mạng như Kiều Xuyên Bách (ở độ tuổi trung niên), ngay lập tức nhận ra đó là công cụ để livestream. Đây là của anh ư?
Nhưng, một tổng giám đốc bận rộn như anh, lấy đâu ra thời gian để livestream?
Cho nên, Kiều Xuyên Bách cũng không chắc cái máy nào là của mình. Tin nhắn anh gửi cho Khúc Dung cũng không được trả lời.
Vì vậy, Kiều Xuyên Bách đã thử mật khẩu của cả hai máy tính, và máy tính màu đen đã mở lên.
Kiều Xuyên Bách nhướng mày, anh thật thông minh! Anh thực sự là một tổng giám đốc trăm công ngàn việc!
Nhưng Khúc Dung còn livestream? Kiều Xuyên Bách nghĩ một giây rồi không nghĩ nữa. Trên trang chủ của máy tính có rất nhiều tệp, Kiều Xuyên Bách xem từng tệp một và tìm thấy tệp có tên là "Hoạt động mai mối".
Kiều Xuyên Bách, học sinh cá biệt, chăm chú nhìn vào nội dung trò chơi trong tệp, dòng suy nghĩ bỗng nhiên bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Trước khi ra mở cửa, Kiều Xuyên Bách lại liếc nhìn điện thoại, một tiếng rồi, Khúc Dung vẫn chưa trả lời tin của anh!
Khốn kiếp, giáo viên đi dạy không được chơi điện thoại sao?