Kiều Xuyên Bách cảm thấy mình bị coi như là con nít, nhưng nhìn Khúc Dung với đôi mắt cong cong, anh cũng chẳng thể nổi giận với cậu. Khúc Dung quả thật quá đẹp trai, những người đẹp thì làm chuyện gì quá đáng, cũng khó lòng mà khiến anh nổi giận với những người đẹp trai như vậy.
Vì vậy Kiều Xuyên Bách chọn cách bực bội trong lòng, âm thầm phụng phịu.
Khúc Dung lại kiên nhẫn dỗ dành, "Đừng giận nữa, là lỗi của em, em không nên trêu chọc anh. Tối nay em nấu cơm nhé?"
Kiều Xuyên Bách không thèm quan tâm đến Khúc Dung nữa.
Khúc Dung cũng chẳng biết làm sao, cậu đã làm cho "vị thành niên" trong nhà tức giận. Nhưng Kiều Xuyên Bách lúc này, thật dễ bắt nạt!
Nhưng giờ đã gần bảy giờ, cũng nên nấu cơm tối.
Vì vậy Khúc Dung tự mình đi đến phòng bếp, chẳng mấy chốc, Kiều Xuyên Bách cũng đi đến. Lúc này, Khúc Dung đang gọt vỏ một củ khoai tây.
Khúc Dung quay đầu lại, Kiều Xuyên Bách cau mặt nói: "Tôi cái gì cũng không nhớ, ngồi một mình trên ghế sofa chán muốn chết."
Khúc Dung biết, đây là Kiều Xuyên Bách đang muốn tìm cách chuồn đi. Khúc Dung cũng biết nên làm gì. Cậu ừ một tiếng, đặt khoai tây lên thớt gỗ, hỏi Kiều Xuyên Bách đang đứng sau lưng mình: "Muốn ăn khoai tây không?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Kiều Xuyên Bách: "Tôi không kén ăn."
Rất tốt. "vị thành niên" không có kén ăn, cậu cũng chẳng biết nấu nhiều món. Khúc Dung thầm nghĩ.
Kiều Xuyên Bách đứng sau lưng Khúc Dung nhìn cậu cắt khoai tây, trong lòng luôn cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì tay của Khúc Dung, vừa thon dài vừa trắng trẻo, quá sạch sẽ, hoàn toàn không phù hợp với không gian nhà bếp. Không giống như người sẽ biết nấu ăn.
Anh chưa từng vào bếp trước khi 16 tuổi, theo lý thuyết thì không đủ tư cách để đánh giá những lát khoai tây mà Khúc Dung cắt. Tuy nhiên, lúc này anh thực sự có thể khẳng định, những lát khoai tây mà Khúc Dung cắt quá dày.
Kiều Xuyên Bách do dự hỏi: "Bình thường ở nhà, cậu có nấu ăn không?"
Khúc Dung nhướng mày, bình thường ở nhà cậu không nấu ăn. Nhưng lúc này, Kiều Xuyên Bách chẳng biết gì cả. Vì vậy, Khúc Dung mặt không đỏ, tim không run nói: "Biết chứ. Không thì, anh nghĩ sao em có thể khiến tên thẳng nam như anh thích em hả?"
Kiều Xuyên Bách: "..."
Khúc Dung có thể nói thẳng nam, cậu nói chính là giả vờ*.
*Gốc là trang bức, nghĩa là có tiền, có quyền có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
Kiều Xuyên Bách không vui nói: "Vậy là do tài nấu ăn của cậu chinh phục tôi à?"
Khúc Dung thong thả cắt khoai tây: "Thì sao hả? Vị thẳng nam chưa thành niên?"
Câu nói "vị thẳng nam chưa thành niên" của Khúc Dung đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Kiều Xuyên Bách, anh phản bác: "Tôi chỉ là tâm lý chưa trưởng thành thôi, cậu không cần nói móc tôi như vậy."
Khúc Dung cười nói: "Chẳng phải anh không thừa nhận mình 26 tuổi sao? Nếu không phải 26 tuổi, thì không phải là 16 tuổi à?"
Kiều Xuyên Bách giải thích: "Tôi không có ý không thừa nhận. Tôi cũng biết mình hiện tại đã 26 tuổi, không phải 16 tuổi. Chúng tôi về cơ bản là một người, chỉ là tôi hiện tại không có ký ức của mười năm đó thôi."
Khúc Dung nhướng mày. Nghe có vẻ khá lý trí nhỉ?
Ngay sau đó, Kiều Xuyên Bách lại bổ sung một câu: "Người trượt vỏ chuối không phải là tôi."
Khúc Dung: "..."
16 tuổi, không thể nhiều hơn nữa.
Khúc Dung cắt khoai tây thành sợi, Kiều Xuyên Bách càng cảm thấy không ổn. Đợi đến khi Khúc Dung cho dầu vào chảo và chuẩn bị xào khoai tây sợi lên, Kiều Xuyên Bách vẫn không nhịn được mà chê bai: "Khúc tiên sinh, cậu cắt khoai tây sợi như vậy, tay nghề nấu nướng e rằng không thể chinh phục được tôi đâu nhỉ?"
Khúc Dung: "..."
Khúc Dung không thể tin được quay đầu nhìn Kiều Xuyên Bách.
Khúc tiên sinh?????????
Cái gì vậy????
Khúc Dung lập tức quay đầu lại: "Vừa rồi anh gọi tôi là gì?"
Kiều Xuyên Bách hùng hồn lại gọi một tiếng: "Khúc tiên sinh, Khúc tiên sinh, Khúc tiên sinh."
Khúc Dung: "..."
Vậy là cố ý. Kiều Xuyên Bách với bộ dạng hống hách này, thực sự rất đáng ghét.
Nam sinh cấp ba, thực sự là một nhóm người khiến cậu rất ghét.
Kiều Xuyên Bách dựa vào việc mình "nhỏ tuổi", lại nói: "Cậu hẳn là sẽ không phải tức giận chứ? Nấu nướng là chuyện phải nếm thử mới biết được. Nếu ngon, tôi xin lỗi! Nhưng tôi cảm giác nó sắp cháy rồi."
Khoai tây sợi mà Khúc Dung xào thực sự sắp cháy. Khúc Dung lập tức tắt bếp, quay đầu liếc nhìn Kiều Xuyên Bách, bình tĩnh nói: "Ra ngoài."
Kiều Xuyên Bách vừa sợ vừa mạnh miệng cãi lại: "Tại sao?"
Khúc Dung lơ đễnh ném cho Kiều Xuyên Bách một ánh mắt.
Kiều Xuyên Bách: "..."
Sau khi nhận được ánh mắt của Khúc Dung, Kiều Xuyên Bách im lặng bước ra khỏi bếp.
Kiều Xuyên Bách ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, thở dài.
Mười năm, sao anh lại có thể cưới một người đàn ông lòng dạ nhỏ nhen như vậy chứ? Nói thật, anh đã bị đuổi ra khỏi bếp. ( truyện trên app T Y T )
Nhưng Kiều Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào bàn tay hơi run rẩy của mình, im lặng. Dường như lại là thói quen chết tiệt này! Mười năm qua, anh rốt cuộc đã trải qua những gì?
Nửa giờ sau, Khúc Dung cuối cùng cũng gọi Kiều Xuyên Bách đến ăn cơm, tối nay nấu cháo. Kiều Xuyên Bách tự giác đi lấy bát và thức ăn. Trông cũng ngon, chỉ là không có món mặn.
Kiều Xuyên Bách cũng không kén ăn, cắn người miệng mềm*, vì vậy trước khi ăn Kiều Xuyên Bách còn khen một câu: "Trông ngon đấy. Nhưng dù sao tôi cũng là... không phải cong, tôi có lẽ là nhìn cậu hiền lành nên mới cưới anh thôi."
* : ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn... hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta.
Khúc Dung cũng lười phản ứng với thẳng nam vòng vo Kiều Xuyên Bách.
Thẳng nam vòng vo Kiều Xuyên Bách ăn một miếng đầu tiên, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
“Khoai tây, sao lại ngọt?”
Khúc Dung ngạc nhiên, nếm thử một miếng, lập tức nhổ ra.
“Muối cho nhầm thành đường. Ăn rau xanh đi.”
Kiều Xuyên Bách lại ăn rau xanh, lần này có thể nuốt được, nhưng Kiều Xuyên Bách lại nhạt nhẽo nhai nuốt, nhai xong nói: “Cậu không cho gì cả sao?”
Khúc Dung cũng nếm thử một miếng.
Khúc Dung giải thích: “Quên.”
Kiều Xuyên Bách: “…”
Còn có một món cà chua trứng.
Kiều Xuyên Bách lại gắp cà chua trứng. Kết quả, biểu cảm càng đau khổ hơn: “Mặn quá!”
Khúc Dung có chút ngượng ngùng, lần này không nếm thử mà trực tiếp nói: “Uống cháo đi. Đầu anh bị thương rồi, uống gì thanh đạm thôi.”
Kiều Xuyên Bách chỉ có thể uống cháo loãng.
Nhưng mà,
Kiều Xuyên Bách uống một ngụm, biểu cảm vẫn đau khổ, anh dựa vào ghế nhắm mắt, nhân sinh không còn gì lưu luyến “Tại sao cháo cũng mặn thế! Tay nghề nấu nướng của cậu, không thể khiến tôi cong được!”
Khúc Dung: “…”
Chuẩn bị nửa tiếng, không có món nào ăn được.
Khúc Dung nhẹ nhàng ho một tiếng, hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không thì anh nấu cơm đi? Có thể sẽ gợi lại ký ức trong cơ thể.”
Kiều Xuyên Bách: “…”
Kiều Xuyên Bách với vẻ mặt không thể tin được đi vào bếp, một tiếng sau, một bữa tối thơm ngon xuất hiện.
Kiều Xuyên Bách ngồi trên ghế, nhìn Khúc Dung không chút áy náy vui vẻ ăn tối, trong lòng rất khó chịu.
“Tại sao tay nghề nấu nướng của tôi lại tốt như vậy?” Kiều Xuyên Bách vẫn cau có như cũ, chất vấn linh hồn.
Khúc Dung ngước lên, nhìn Kiều Xuyên Bách không nói gì.
Nhưng lúc này Kiều Xuyên Bách đã đoán ra được!
Anh nhìn chằm chằm Khúc Dung, từng chữ như 泣血* (khấp huyết): “Có phải những năm qua, đều là tôi nấu cơm?!?!”
*Khóc chảy máu mắt, ý nói đau khổ lắm — Cũng chỉ sự để tang cha mẹ ba năm.
Khúc Dung nhai xong thức ăn trong miệng, nhẹ nhõm nói: “Chuyện này em có thể ép buộc anh à? Anh thương em, là tự nguyện.”
Kiều Xuyên Bách lập tức ngã cái phịch xuống sô pha, không còn ham muốn sống nữa, miệng lẩm bẩm: “Tự nguyện? Chỉ mới mười năm thôi, sao tôi lại hèn mọn như vậy, sao lại kết hôn rồi?”
Một câu nói khiến mặt Khúc Dung tối sầm.
Khúc Dung một lần nữa không dung túng cho Kiều Xuyên Bách, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Muốn ly hôn với tôi? Muốn ly hôn thật thì ngày mai tôi sẽ dẫn anh đến cục dân chính làm thủ tục luôn.”
Kiều Xuyên Bách cũng nhận ra mình nói sai rồi, anh nhìn Khúc Dung, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, vụng về đổi chủ đề: “Món ăn này ngon ghê ha.”
Khúc Dung lại lảng sang chuyện khác: “Kiều Xuyên Bách, nếu anh thực sự muốn ly hôn, tôi cũng không ngăn cản, anh bây giờ thực sự không còn chút tình cảm nào với tôi, cuộc hôn nhân này không cần thiết.”
Kiều Xuyên Bách cuối cùng cũng chịu thua: “Không thể ly hôn. Bây giờ tôi mất trí nhớ, mới 16 tuổi, không có cách nào thay mặt 26 tuổi quyết định chuyện ly hôn được. Mấy lời này cậu đừng nói nữa.”
Kiều Xuyên Bách nói xong lập tức cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn Khúc Dung.
Khúc Dung hừ lạnh một tiếng.
Kiều Xuyên Bách ỷ vào việc mình mất trí nhớ mà muốn làm gì thì làm.
“Anh có thể quyết định ở tuổi 16. Chờ anh lấy lại trí nhớ, anh của tuổi 26 có muốn hay không tái hôn với tôi, tất nhiên, tôi có thể từ chối.” Lần này, Khúc Dung thực sự rất vô tình.
Kiều Xuyên Bách: “…”
Kiều Xuyên Bách lặng lẽ đặt đũa xuống, cẩn thận từng li từng tí ngước lên nhìn: “Tôi có thể thu hồi lại lời nói của mình được không? Tôi sai rồi.”
Một câu nhận lỗi trôi chảy tuôn ra từ miệng Kiều Xuyên Bách.
Khúc Dung hừ lạnh: “Lần sau không được tái phạm.”
Khúc Dungbuông tha cho Kiều Xuyên Bách.
Lúc này, Kiều Xuyên Bách càng nhận thức rõ ràng hơn, rằng mười năm qua anh thực sự sống dưới “uy quyền” của Khúc Dung, bởi vì anh thực sự sợ Khúc Dung tức giận, thực sự không muốn ly hôn! Cũng đúng, anh thực sự rất nghe lời Khúc Dung!
Khốn kiếp!
Kiều Xuyên Bách lén lút liếc nhìn Khúc Dung, nhưng bị Khúc Dung bắt quả tang.
Kiều Xuyên Bách cụp mắt, thấp giọng nói: “Tôi rửa chén nhé, Khúc tiên sinh.”
Khúc Dung: “…”
Khúc Dung nhìn vào băng gạc trên đầu Kiều Xuyên Bách, rồi lại nhìn Kiều Xuyên Bách đang âm thầm dọn dẹp bát đũa, trong lòng thở dài một hơi. Có vẻ như cậu hơi quá đáng rồi, so đo với Kiều Xuyên Bách hiện tại chẳng nhớ gì cả làm gì?
Khúc Dung đứng dậy, giọng điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Để em làm được rồi. Tiểu Bách, anh không nhớ gì cả, em không nên hung dữ với anh như vậy.”
Kiều Xuyên Bách thụ sủng nhược kinh.
“Vậy tôi không rửa nữa, chơi điện thoại một lát?” Kiều Xuyên Bách dò hỏi.
Khúc Dung ừ một tiếng: “Chơi một lát thôi, đầu cần nghỉ ngơi.”
Kiều Xuyên Bách trong lòng run sợ ngồi trên ghế sofa.
Điện thoại của Kiều Xuyên Bách có cài đặt trò chơi [Chú Mèo Lăn Tròn], Kiều Xuyên Bách quyết định tìm hiểu trò chơi này trước.
Giao diện trò chơi là một thiếu niên anime với tai mèo, mặc trang phục rất giản dị, nhưng khuôn mặt khiến Kiều Xuyên Bách cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ. Khi Kiều Xuyên Bách nhìn thấy tên trò chơi “Dung Dung”, anh mới biết tại sao nó lại quen thuộc.
Chẳng phải đây là Khúc Dung phiên bản 2D sao?
Bên cạnh chân Dung Dung 2D có một nút “Chuyển đổi”. Kiều Xuyên Bách nhấp vào, một chú mèo bông xinh đẹp và quý phái xuất hiện. Khá giống với Khúc Dung.
Khi Kiều Xuyên Bách chọc vào mặt mèo bông, trên đầu mèo Dung Dung xuất hiện một khung bong bóng thoại: Hôm nay ba ba còn chưa chơi đấu trường với con? Dung Dung muốn chơi!
Kiều Xuyên Bách: “…”
Ba ba…
Khúc Dung biết không?
Kiều Xuyên Bách rất chột dạ.
Kiều Xuyên Bách lại thử chơi đấu trường. Chế độ đấu trường là 5V5, tất cả đều là hình dạng mèo, vì vậy có 10 con mèo chiến đấu và hỗn chiến trên một bản đồ, năm con mèo tạo thành một phe. Mèo có kích thước, độ béo và trang phục khác nhau, vì vậy mỗi con mèo đều là độc nhất.
Kiều Xuyên Bách cũng không giỏi chơi chế độ đấu trường, rất nhanh bị một số con mèo bên kia đánh cho tơi tả, không ngoài dự đoán, phe của anh thua.
Sau khi thua, trở lại trang chủ, trên đầu Dung Dung trang chủ lại xuất hiện một khung bong bóng thoại: Hôm nay ba ba yếu quá đi, vậy mà lại bị một con mèo đen đá cho liên hoàn cước!
Kiều Xuyên Bách không vui, như thể Khúc Dung đang nói anh yếu vậy.
Tuy nhiên, Kiều Xuyên Bách phát hiện ra đây là chế độ nuôi con. Bởi vì sau khi anh mở trang chủ của mình lên, ID của anh là “Kiều Xuyên Bách”, tên thật. Dòng bên dưới IP là phông chữ màu vàng, ghi: Đứa con yêu quý - Dung Dung.
Là đứa con yêu quý.
Anh thực sự nuôi Khúc Dung như một đứa con trong trò chơi. Khúc Dung chắc chắn không biết!
Khi Khúc Dung rửa chén xong đi qua, Kiều Xuyên Bách vẫn đang nghiên cứu trò chơi này.
"Có phải đang cảm thấy bản thân rất lợi hại đúng không?"
Khúc Dung đột nhiên lên tiếng khiến Kiều Xuyên Bách hoảng sợ, vội tắt điện thoại, không muốn Khúc Dung nhìn thấy mèo tên là "Dung Dung" của mình. Kiều Xuyên Bách lạnh lùng nói: "Tất nhiên tôi đương nhiên rất lợi hại."
Rất tự nhiên thổi phồng chính mình.
Khúc Dung mỉm cười.
Việc trượt vỏ chuối thà chết chứ không nhận, còn việc thiết kế trò chơi thì rất tự nhiên mà nhận. Nhưng lần này Khúc Dung không trêu chọc Kiều Xuyên Bách nữa, mà nói: "Chơi một lát rồi nghỉ ngơi, hôm nay mới xuất viện, chú ý hồi phục. Máy tính của anh ở trong thư phòng, mật khẩu khởi động là: 122599. Ngày mai rồi xem tiếp nhé. Tối nay anh ngủ một mình hay ngủ với em?"
Kiều Xuyên Bách âm thầm ghi nhớ mật khẩu. Nhưng ngay sau đó, anh lại sững sờ, ngủ với Khúc Dung? Kiều Xuyên Bách lập tức nghĩ đến thùng đồ bẩn thỉu đó, tai của anh cũng nóng bừng lên. Kiều Xuyên Bách vẫn lạnh lùng nói: "Ngủ một mình, Khúc tiên sinh."
Ngay khi Kiều Xuyên Bách vừa dứt lời, Khúc Dung còn chưa kịp lên tiếng, Kiều Xuyên Bách lại bổ sung một câu: "Không có ý là ly thân ly hôn đâu, Khúc tiên sinh, hy vọng cậu có thể hiểu."
Khúc Dung khựng lại, sau đó bật cười khúc khích. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi tai đỏ bừng của Kiều Xuyên Bách.
Vì vậy, "người chồng chưa thành niên" này của cậu bị chuyện ly hôn hù rồi sao?
Tai đỏ như vậy, là đang xấu hổ?
Cho nên, chứng mất trí nhớ của Kiều Xuyên Bách này, có lẽ không phải là mất trí nhớ thực sự.
Nếu thực sự mất trí nhớ hoàn toàn, Kiều Xuyên Bách của năm 16 tuổi thực sự sẽ quan tâm đến người vợ đột nhiên xuất hiện của mình, và còn có thể bị đe dọa bởi hai chữ "ly hôn" ư.
"Được rồi, Tiểu Bách nè, sau này đừng gọi là Khúc tiên sinh nữa, gọi anh trai là được. Về mặt nào đó, em cũng hơn anh mười tuổi."
"Đừng hòng!"