Kiều Xuyên Bách lại mất ngủ, mãi đến hơn 6 giờ sáng mới mơ màng thiếp đi, nhưng anh ngủ rất nông, nên khi cửa phòng bị đẩy ra, Kiều Xuyên Bách lập tức tỉnh dậy.
Khúc Dung vừa vào cửa đã chạm mắt với Kiều Xuyên Bách.
Khúc Dung tiến vào, kinh ngạc nói: "Anh tối qua không ngủ được à? Sao lại có cả quầng thâm luôn rồi?"
Kiều Xuyên Bách không muốn thừa nhận mình mất ngủ, nên nhắm mắt nói: "Tôi đang lập kế hoạch bản đồ kinh doanh, không có thời gian ngủ, bây giờ tôi mới chuẩn bị ngủ. Khúc tiên sinh, lần sau vào nhớ gõ cửa giúp tôi."
Khúc Dung nghẹn lời, bản đồ kinh doanh?
Khúc Dung chọn cách lờ đi, "Anh chắc chắn muốn em gõ cửa?"
Kiều Xuyên Bách: "..."
Kiều Xuyên Bách nhắm mắt, yếu ớt bổ sung một câu: "Không gõ cũng được."
Khúc Dung mỉm cười, cậu ngồi xuống bên mép giường, lại nhìn kỹ vào quầng thâm của Kiều Xuyên Bách. Kiều Xuyên Bách nín thở, trong lòng rối bời, Khúc Dung - cái người tối qua nói anh quyến rũ, không lẽ bây giờ định hôn anh à?
Kiều Xuyên Bách âm thầm mở mắt, trước mặt là Khúc Dung vô cùng xinh đẹp. Khúc Dung vô cùng xinh đẹp nghiêm túc nói: "Chắc anh bị lạ giường, tối nay ngủ cùng em đi."
Dưới ánh mắt cảnh giác của Kiều Xuyên Bách, Khúc Dung bất đắc dĩ lên tiếng: "Yên tâm, em không cưỡng ép được anh đâu. Anh vẫn chưa thành niên mà."
Tâm tư của Kiều Xuyên Bách bị vạch trần, anh khẽ ho một tiếng để giải quyết sự bối rối, sau đó đứng dậy nhìn đồng hồ, mới hơn 7 giờ. Kiều Xuyên Bách lại ngã xuống giường nằm, hai mắt nhắm chặt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vừa nhắm mắt lại, Kiều Xuyên Bách đã nghe thấy tiếng nói của ác quỷ: "Đứng dậy đi làm."
Giống như anh trai gọi anh đi học.
Kiều Xuyên Bách rất không tình nguyện mở mắt: "Tôi là tổng tài bá đạo rồi, còn phải đi làm đúng giờ ư? Không thể đi muộn hơn được à?"
Khúc Dung rất vô tình nói: "Không được. Tổng tài cũng phải dậy sớm đi làm."
Kiều Xuyên Bách rất không tình nguyện từ trên giường bò lên.
Sau khi thức dậy, Khúc Dung dẫn theo Kiều Xuyên Bách xuống lầu ăn mì bò.
Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách là khách quen, chủ quán còn đặc biệt cố ý cho thêm bò vào hai tô mì của Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách. Kiều Xuyên Bách ngửi thấy mùi thơm càng đói hơn.
Một tô mì, Kiều Xuyên Bách nhanh chóng giải quyết xong. Khúc Dung vẫn đang thong thả ăn mì, Kiều Xuyên Bách liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của Khúc Dung, lập tức di dời ánh mắt.
Khúc Dung tranh thủ lúc ăn còn hỏi: "Từ Phu hẹn anh tối nay đi câu cá. Anh đi không?"
Kiều Xuyên Bách không muốn câu cá gì cả, nhưng anh nhạy bén nhận ra một điểm: "Cậu ta hẹn tôi sao lại nói với cậu? Có phải cậu đang hạn chế tự do cá nhân của tôi lúc tôi 26 tuổi không."
Khúc Dung buông đũa, "Em hạn chế tự do cá nhân gì của anh? Cậu ta biết anh mất trí nhớ, lo lắng đến chơi với anh sẽ khiến anh bị kích thích ảnh hưởng đến não, sợ anh lại tìm cậu ta gây phiền phức."
Có phải vậy không?
Kiều Xuyên Bách nheo nheo đôi mắt, cố ý nói: "Vậy tối nay tôi đi chơi net với cậu ta."
Khúc Dung ừ một tiếng, "Được."
Kiều Xuyên Bách lại nói: "Tôi chơi qua đêm, tối nay không về."
Khúc Dung lại ừ một tiếng, "Được."
Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, anh do dự một giây, lại nói: "Vậy tôi đi quán bar chơi?"
Khúc Dung vẫn ừ một tiếng, ừ xong lại tiếp tục thong thả ăn mì.
Kiều Xuyên Bách không vui, anh hạ giọng hỏi thăm Khúc Dung: "Cậu đồng ý cho tôi đi quán bar?"
Khúc Dung ngẩng đầu, đợi ăn xong mì rồi nói: "Tại sao không thể đồng ý?"
Kiều Xuyên Bách trợn tròn mắt, anh nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Khúc Dung một chút, nghiêm túc nói: "Cậu không sợ tôi đi quán bar làm bậy làm bạ à?"
Khúc Dung chớp mắt, trước mặt là phiên bản phóng đại vô cùng căng thẳng của Kiều Xuyên Bách.
Khúc Dung vẫn giữ vẻ bình tĩnh, "Không phải anh rất khinh thường những kẻ đàn ông lăng nhăng trong hôn nhân sao?"
Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, hạ giọng nói: "Sao cậu còn khó hiểu hơn cả tôi vậy, lời nói của đàn ông không thể tin được! Bây giờ tôi thực sự rất khinh thường loại người này. Nhưng lỡ một ngày nào đó tôi trở thành loại người giống như vậy thì sao?"
Khúc Dung để đũa xuống, chậm rãi hỏi:“Anh sẽ trở thành sao?”
"Sẽ không."
Khúc Dung nói: "Thế không phải là được rồi sao? Hôn nhân được xây dựng trên nền tảng tin tưởng, vì vậy em sẽ vô điều kiện mà tin tưởng anh. Tương tự, anh cũng có thể vô điều kiện tin tưởng em. Nếu anh thực sự lừa dối em, hoặc là lừa dối cả đời. Hoặc là bị em phát hiện sau đó thì ly hôn. Nếu như cả ngày đoán tới đoán lui, không phải rất mệt mỏi sao?”
Kiều Xuyên Bách thẳng tắp dựa vào ghế sau, hoàn toàn chấn kinh.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng, một người có thể tin tưởng người khác đến mức như vậy.
"Cậu, là vì yêu tôi, nên mới cho tôi nhiều tín nhiệm như vậy ư?" Kiều Xuyên Bách vô cùng nghiêm túc, không chút tạp niệm hỏi ra câu này.
Khúc Dung: "..."
Mặt Khúc Dung hơi nóng, cậu lau miệng, đưa tay rút một tờ giấy, hung hăng lau mặt Kiều Xuyên Bách.
Kiều Xuyên Bách như bừng tỉnh từ trong mộng, chưa kịp ngượng ngùng, đã nghe Khúc Dung nói: "Đã là đàn ông đích thực rồi, còn quan tâm em yêu anh hay không làm gì? Nếu tối nay đi câu cá thì tự nói với Từ Phu một tiếng, nhớ về nhà trước 10 giờ."
Kiều Xuyên Bách nghe thấy giới hạn thời gian, có chút nghi ngờ hỏi lại, "Vậy còn đi net?"
“Không được. Bây giờ anh cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Khúc Dung đứng dậy, Kiều Xuyên Bách đi theo phía sau, không thể tin được, “Đi quán bar được không?”
“Không được.”
Kiều Xuyên Bách hít một hơi thật sâu, anh hỏi thấp giọng nói với Khúc Dung vô cùng tàn nhẫn, “Cậu vừa nãy không phải nói như vậy!”
Khúc Dung liếc mắt nhìn Kiều Xuyên Bách, “Lời vừa nãy là nói với Kiều Xuyên Bách 26 tuổi. Kiều Xuyên Bách 26 tuổi đi đâu tôi cũng không hạn chế. Nhưng bây giờ anh chưa thành niên, chưa thành niên có thể đi quán bar à? Quán net bây giờ cũng không cho trẻ dưới vị thành niên đi vào đâu, còn muốn ở lại qua đêm? Em trai Bách à, kẻ trượt vỏ chuối không phải là anh à?"
Kiều Xuyên Bách chưa bao giờ nghĩ rằng, người vợ danh nghĩa của anh lại có thể độc ác như vậy!
“Không phải!” Kiều Xuyên Bách bực bội nói.
Khúc Dung cười khẽ một tiếng, không để Kiều Xuyên Bách phát hiện ra.
Kiều Xuyên Bách suốt đường đi đều rất ủ rũ, đợi ngồi lên ghế phụ, Khúc Dung khởi động xe cùng Kiều Xuyên Bách nói: “Trước tiên đưa anh về công ty, quán bar quán net hay gì đó, tuần sau mới nói tiếp. Tuần này anh cứ nghỉ ngơi trước. Em trai Bách à, yên tâm đi, tôi cũng không hạn chế tự do cá nhân của anh đâu.”
Kiều Xuyên Bách lạnh lùng rên một tiếng, anh không tin đâu!
Đến công ty sau, nhân viên bên trong công ty nhìn thấy Kiều Xuyên Bách xuống từ xe của Khúc Dung. Mấy người đang thì thầm với nhau. ( truyện trên app T Y T )
“Hôm nay sao lại là Khúc tiên sinh đưa ông chủ đi làm vậy trời? Không lẽ sếp mình té đập đầu thiệt hẻ, nếu không sao lại để Khúc tiên sinh chở đến?
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà! Nếu thật sự là vì lý do này, Khúc tiên sinh có phải là quá sủng sếp nhà mình rồi không?”
“Thư ký Vương ra lệnh đổi cách gọi, gọi tổng giám đốc. Cẩn thận bị trừ lương đấy!”
“OKOK. Học trưởng đẹp trai dịu dàng quá! Thật ghen tị với tổng giám đốc!”
“Tiểu Bân, Khúc tiên sinh còn chưa xuống xe kìa. Cậu chú ý một chút đi, thời gian này tổng giám đốc còn để cậu lái xe cho anh ấy nữa không?”
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không biết nhân viên bên dưới đang nói xấu mình.
Đợi Kiều Xuyên Bách đến văn phòng, Thư ký Vương mang tài liệu đến để Kiều Xuyên Bách xem qua, lại phản hồi về nhiệm vụ Kiều Xuyên Bách sắp xếp hôm qua, “Về chuyện bôi đen trét trấu của [Người yêu ngọt ngào], bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, phía bên kia định tối nay sẽ đăng, hôm nay thứ sáu, nhiều người xem lắm.”
Kiều Xuyên Bách gật đầu, “Làm tốt.”
Thư ký Vương mừng thầm! Cậu ta biết rồi, tổng giám đốc sớm đã khó chịu cái game [Người yêu ngọt ngào]!
Kiều Xuyên Bách ngồi xuống vị trí của mình, liền bận rộn không ngừng. Khoảng hơn mười giờ, Thư ký Vương lại đến báo cáo, “Tổng giám đốc, Từ Phu tiên sinh đến rồi, có cần gặp không?”
Kiều Xuyên Bách lạnh lùng ừ một tiếng, rất có phong cách tổng giám đốc.
“Kiều Xuyên Bách!” Từ Phu vừa vào đã la hét một tiếng. Lúc này Thư ký Vương lại mang một ly nước đưa đến. Từ Phu liền nhận lấy.
Kiều Xuyên Bách cũng ngẩng đầu nhìn Từ Phu, đợi thư ký ra đi sau, Kiều Xuyên Bách mới nói: “Mày có phải là đi phẩu thuật thẩm mỹ không?”
Trong ký ức của Kiều Xuyên Bách vài ngày trước, Từ Phu vẫn là một con khỉ gầy gò, hôm nay lại biến thành một anh chàng đẹp trai hớt đầu húi cua, cơ bắp săn chắc, còn mặc áo sơ mi trắng cài cà vạt, có dáng có dấp.
Từ Phu: “…”
“Thẩm mỹ cái rắm gì! Nam đại thập bát biến. Mày nói cho tao biết đi, mày thật sự mất mười năm ký ức à? Mày bây giờ có đọc hiểu được công việc của mình không?” Từ Phu hạ thấp giọng hỏi.
Kiều Xuyên Bách nhíu mày, “Được chứ. Tổng giám đốc không phải đều như vậy sao?”
Kiêu ngạo đắc ý, chắc chắn là 16 tuổi rồi.
Từ Phu lại cùng Kiều Xuyên Bách nói chuyện vài câu, sau đó mới nói ra mục đích lần này của mình, “Tối nay cùng tao đi câu cá đi, Khúc Dung khó lắm mới đồng ý, mày còn từ chối tao làm đéo gì?”
Kiều Xuyên Bách vừa định từ chối lần nữa, nhưng nghĩ đến bây giờ anh còn không thể đi quán net, chơi game ,chơi bóng rổ cũng bị hạn chế, Kiều Xuyên Bách lời đến miệng liền gật đầu đồng ý, lại nghĩ đến lời nhắc nhở của Khúc Dung, “Nhưng trước mười giờ tối tao phải về.”
Từ Phu vẫy tay, hắn ta cũng thừa biết.
Nhưng ngay sau đó, Từ Phu như là nghĩ ra cái gì đó, cực kỳ tò mò hỏi: “Mày 16 tuổi, vậy chỉ mới học cấp ba, lúc đó cũng không tính là quen biết Khúc Dung đâu. Mày đối với cậu ấy, bây giờ còn có tình cảm không?”
Một câu “Không có tình cảm” sắp thoát ra khỏi miệng, nhưng Kiều Xuyên Bách lại cảm thấy, nói thẳng như thế này, theo kịch bản truyền hình, nếu anh thật sự nói, Khúc Dung chắc chắn sẽ ở đâu đó nghe lén, rồi cùng anh ly hôn.
Kiều Xuyên Bách liếc mắt nhìn ra cửa.
Từ Phu cũng quay đầu lại, không hiểu, “Mày nhìn cái gì vậy?”
Kiều Xuyên Bách thu hồi ánh mắt lại, cảm thấy vẫn nên thận trọng, đáp trả mơ hồ: “Vấn đề tình cảm của tao, mày quan tâm làm gì?”
“Không phải mày thường để tao ăn thức ăn cho chó sao? Haha tò mò tò mò. Thế mày còn nhớ Trương Úc không?”
Kiều Xuyên Bách suy nghĩ một chút, nhăn mày: “Tên này nghe rất khó chịu.”
Từ Phu bỗng nhiên cười lên, còn vỗ vai Kiều Xuyên Bách, “Thằng nhóc, mất ký ức rồi còn không quên chê bai người ta vài câu à?”
Kiều Xuyên Bách đẩy tay Từ Phu ra, cảnh giác nói: “Cậu ta là ai?”
“Người yêu cũ của Khúc Dung, hai người họ cùng làm việc ở một trường học, mày thường hay ghen tị lắm đấy. Bây giờ còn không nhớ nữa sao?”
Kiều Xuyên Bách kinh ngạc, Khúc Dung còn có người yêu cũ??!!
Kiều Xuyên Bách nén lại sự bất mãn trong lòng nói: “Tao mất ký ức rồi còn nhớ được gì? Họ lúc nào ở bên nhau? Chia tay lúc nào?”
Từ Phu cũng không giấu diếm nói, “Hình như là học cấp ba năm ba mới yêu, chuyện chia tay thì không rõ lắm. Nhưng lúc mày theo đuổi Khúc Dung thì họ đã chia tay rồi, mày không phải là người thứ ba đâu.”
Kiều Xuyên Bách: “…”
Từ Phu nhìn mặt Kiều Xuyên Bách nói một câu, “Cảm giác mày có chút không vui, mặt cũng xụm nụ hết kìa. Không phải mày mất ký ức sao? Không lẽ ghen tuông thành bản năng của mày rồi à?”
Kiều Xuyên Bách một giây nghiêm túc, “Nói linh tinh cái gì? Ra ngoài, tao phải làm việc rồi.”
???
“Mày bây giờ 16 tuổi, tao lớn hơn mày 10 tuổi, nên tôn trọng một chút.”
Kiều Xuyên Bách mắt liếc một cái, “Thế mày có còn nhớ lúc tao 16 tuổi là như thế nào không?”
Từ Phu dĩ nhiên nhớ, đánh nhau trốn học cái gì cũng làm.
Từ Phu từ ghế đứng lên, haha cười một tiếng, “Thế thì tao đi đây. Nhớ nói với vợ mày một tiếng nha, cuối tuần cũng cùng đi câu cá đi. Mày nên kiềm chế kiềm chế tính khí lại chút đi.”
Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không muốn để ý đến Từ Phu.
Đợi Từ Phu đi rồi, Kiều Xuyên Bách mới lấy điện thoại ra, bấm mở ghi chú 【Vợ】 của hội thoại, vừa mới muốn hỏi, lại nghĩ đến bản thân là một tên thẳng nam. Mà anh còn mất ký ức nữa, những chuyện này không nên do anh quản.
Nhưng Kiều Xuyên Bách vẫn tò mò mở ra trang bạn bè của Khúc Dung.
Kết quả——
【Vợ】:Tụ tập, [hình ảnh.jpg]
Kiều Xuyên Bách mở ra hình ảnh đó, tiếp đó, không hiểu sao anh lại cảm thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Khúc Dung rất đáng ghét. Vì thế, Kiều Xuyên Bách chụp màn hình lại, đánh dấu người đó rồi gửi cho Từ Phu.
——Người này là ai?
Từ Phu vẫn ở trong thang máy, liền nhận được tin nhắn của Kiều Xuyên Bách, trả lời: 【Trương Úc. Đây là hình ảnh tụ tập của họ?】
Kiều Xuyên Bách: “…”