Buổi chiều, Kiều Xuyên Bách - người lúc nào cũng gọi mình là tổng giám đốc, thỉnh thoảng lại lật xem tài liệu trên bàn, gõ lách cách trên bàn phím máy tính. Thoạt nhìn, anh chẳng khác nào một tổng giám đốc thực thụ. Khúc Dung lúc này đã hoàn toàn yên tâm. "Ông chồng vị thành niên" của cậu tuy mất trí nhớ nhưng năng lực vẫn còn nguyên vẹn.

Ngay lúc Khúc Dung đang yên tâm, thư ký Vương bước vào. Sau khi gật đầu chào Khúc Dung, anh ta nghiêm túc nói với Kiều Xuyên Bách: "Thưa tổng giám độc, đã điều tra ra rồi. Việc lan truyền tin đồn ngài trượt vỏ chuối ngã sấp mặt là do phía Triệu Khoát tung ra. Chúng ta cần phản ứng gì không ạ?"

Khúc Dung ngẩn người.

Kiều Xuyên Bách dựa vào ghế, cười lạnh một tiếng: "Tôi biết ngay là hắn mà. Gửi cho cậu một tập tin, dùng lời thoại trong game của họ để bôi đen họ cho tôi."

Thư ký Vương vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng rực: "Thưa tổng tài, anh đã chuẩn bị sẵn thông tin đen rồi ạ? Chuyện này sao có thể để anh đích thân làm chứ! Tuy nhiên, cuối cùng anh cũng chịu phản đòn họ rồi! Bọn họ thường xuyên chèn ép chúng ta, chúng ta cũng nhìn họ không ưa! Vậy chuyện Triệu Khoát đi vệ sinh rớt xuống hố xí còn cần tung tin đồn thêm không ạ?"

Kiều Xuyên Bách khẽ gõ nhẹ vào bàn, phong thái mười phần tổng tài bá đạo: "Không cần, bôi đen kiểu đó quá kém sang."

Thư ký Vương gật đầu: "Tốt ạ! Tổng giám đốc sáng suốt!"

Khúc Dung: "..."

Mãi đến khi thư ký Vương đi rồi, Khúc Dung mới tiến tới, liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính của Kiều Xuyên Bách, nghẹn họng một cái.

Trên màn hình là một tập tin PPT, bên trong chứa ảnh chụp màn hình lời thoại của [Người Yêu Ngọt Ngào]: Đừng bao giờ cãi lý với con gái, chỉ cần trực tiếp nhận lỗi là được.

Dưới lời thoại là một dòng chữ màu đỏ: Nói con gái không biết điều, đáng ghét. Bóc phốt một vố mới được.

Khúc Dung: "..."

Kiều Xuyên Bách một tay chống cằm suy tư, tay còn lại di chuột trên máy tính, sau đó lại ra vẻ nghiêm túc làm việc. Dưới màn hình là một đống ảnh chụp màn hình lời thoại của [Người Yêu Ngọt Ngào].

Khúc Dung thực sự không ngờ rằng, Kiều Xuyên Bách 16 tuổi lại là người có thù tất báo.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Kiều Xuyên Bách 16 tuổi dùng khóe mắt liếc nhìn Khúc Dung, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào màn hình máy tính, cố ý tỏ ra lạnh lùng để biện minh cho bản thân: "Lúc họp buổi chiều, bọn họ cứ nhìn trộm vết thương trên đầu tôi, khiến tôi mất mặt muốn chết. Tin đồn là do Triệu Khoát tung ra, hắn ta phải chịu trách nhiệm. Triệu Khoát hẳn nên cảm thấy may mắn khi không gặp tôi chân chính lúc 16 tuổi. Nếu không, hừ..."

Chính là bị trùm bao tải đánh một trận! Câu này Kiều Xuyên Bách không nói. Anh cảm thấy hành động thô bạo như vậy, không nên để cho người vợ trên danh nghĩa của mình biết được.

Khúc Dung xoa trán.

Kiều Xuyên Bách bây giờ có phải đang tự cho rằng mình rất ngầu?

"Có tin đồn gì đâu? Bây giờ anh 16 tuổi lại muốn cắt đứt mối quan hệ với anh lúc 26 tuổi? à"

Kiều Xuyên Bách biểu lộ nghiêm túc : "Người đẫm vỏ chuối không phải tôi."

Khúc Dung: "..."

Thôi được rồi, Triệu Khoát đã dẫm đạp lên "Chú Mèo Lăn Tròn" rất lâu rồi, coi như là phản đòn vậy.

Buổi chiều, Khúc Dung đổi lớp với các giáo viên khác, nên cậu không có việc gì để làm. Chờ Kiều Xuyên Bách làm xong việc, thì cũng đã đến giờ ăn cơm, Khúc Dung cầm chìa khóa xe, đề nghị: "Đi ăn cơm đi."

Kiều Xuyên Bách cũng vô cùng tao nhã mặc áo vest vào, hai người đến một nhà hàng phong cách Trung Quốc.

Khúc Dung gọi vài món thường ăn, đợi thức ăn lên, Kiều Xuyên Bách nếm thử, có cùng hương vị với món Khúc Dung mang về vào buổi trưa.

Trong lúc ăn, Kiều Xuyên Bách buông đũa xuống hỏi Khúc Dung một câu: "Chúng ta cứ mãi ăn ở ngoài à?"

Khúc Dung lại gắp cho Kiều Xuyên Bách miếng thịt: "Bổ sung dinh dưỡng."

Kiều Xuyên Bách trong lòng hiểu rõ, Khúc Dung không biết nấu ăn, nhưng anh lại nấu ăn rất ngon. Kiều Xuyên Bách nheo nheo con mắt, tiếp tục truy hỏi: "Trước khi tôi mất trí nhớ, hẳn không phải ngày nào cũng ăn bên ngoài nhỉ?"

Cứ nói đến chuyện ăn uống, Khúc Dung không muốn tranh cãi với Kiều Xuyên Bách, lại gắp thêm vài món cho anh.

Kiều Xuyên Bách ôm cánh tay, được đằng chân lân đằng đầu nói: "Vậy là, Khúc tiên sinh, đây là đang chờ người mất trí nhớ như tôi nấu cơm sao?"

Khúc Dung: "..."

Khúc Dung ngẩng đầu, thấy Kiều Xuyên Bách đắc ý như một chú gà trống chiến thắng, tức khắc mất hết nhân cách đáp trả: "Không được à?"

Hai chữ này, hung hăng đè bẹp Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách giật mình, dường như sợ Khúc Dung sẽ sinh khí, lập tức buông tay ra, chú gà trống chiến thắng biến thành một chú gà con ủ rũ. Kiều Xuyên Bách thành khẩn trong một giây: "Có thể mà, tôi chỉ hỏi cho dui thôi."

Khúc Dung khẽ khịt mũi một cái, lại gắp thêm một ít thức ăn cho Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách đang cảm thấy cực kỳ bực bội trong lòng, nhưng lại nghĩ đến việc Khúc Dung bị bố mẹ anh bắt nạt. Anh lại không khỏi thở dài, thôi bỏ đi.

Khúc Dung: "Thở dài cái gì?"

Kiều Xuyên Bách nói: "Mấy năm nay cậu sống cũng không dễ dàng, tôi nên đối xử tốt với cậu hơn."

Khúc Dung: ???

Về đến nhà, Kiều Xuyên Bách thấy dưới khu nhà có một sân bóng rổ, còn có không ít nam sinh đang chơi bóng rổ ở đó. Kiều Xuyên Bách liếc nhìn vài lần, sau đó quay về thay một bộ đồ thể thao, mang theo quả bóng rổ của mình.

Khúc Dung gọi lại thì Kiều Xuyên Bách đã đi đến cửa.

"Đám dưới lầu đều là học sinh cấp ba chân chính, sức khỏe rất tốt. Dù sao anh cũng đã 26 tuổi rồi, thể lực có theo kịp không đấy?"

Khúc Dung thực sự chỉ có ý nhắc nhở, nhưng Kiều Xuyên Bách lại rất tức giận nói: "Cậu xem thường tôi!"

Khúc Dung thực sự không có ý đó: "Không phải. Anh mới xuất viện, vận động quá mạnh không tốt cho việc hồi phục sức khỏe."

Kiều Xuyên Bách hoàn toàn không được dỗ dành, anh ném bóng một cái, bỏ lại một câu: "Tôi không quan tâm. Dù sao, sau đêm nay, tôi sẽ là người khiến cho toàn bộ người ở sân bóng rổ này phải sợ mất mật!"

Khúc Dung: "..."

"Ông chồng vị thành niên" nhà mình chạy mất tiêu rồi.

Khúc Dung không thể làm gì khác ngoài xuống dưới bồi Kiều Xuyên Bách đến sân bóng rổ.

Cùng một khu nhà, những nam sinh cấp ba kia hầu hết đều quen biết Kiều Xuyên Bách và Khúc Dung. Thấy Kiều Xuyên Bách thường ngày mặc vest lịch sự giờ đây đã thay bộ đồ thể thao, một thiếu niên đầu cắt ngắn chưa ra sân, mỉm cười chạy đến: "Anh Kiều, anh cũng chơi bóng rổ hả?" ( truyện trên app T Y T )

Khúc Dung rõ ràng nhận thấy ông chồng nhà mình lại bắt đầu có dấu hiệu không vui, sợ anh sẽ sẽ tấn công và đắc tội với nhiều người, cậu liền vội vàng thay Kiều Xuyên Bách nói: "Anh muốn xem anh ấy ném bóng, các cậu cứ chơi, không cần quan tâm chúng tôi."

Thiếu niên đầu cắt ngắn sờ đầu mình: "Anh Dung, anh còn có sở thích này à?"

Khúc Dung cười cười: "Đúng vậy, các cậu cứ chơi đi."

Thiếu niên đầu cắt ngắn lại chạy đi mất. Kiều Xuyên Bách ôm bóng rổ trong lòng, ánh mắt u oán.

Khúc Dung đưa tay xoa đầu Kiều Xuyên Bách, nhỏ giọng dỗ dành: "Dù vết thương chỉ nhỏ bằng miếng dán cá nhân, thì nó vẫn là vết thương, anh còn mất trí nhớ nữa. Anh chơi với đám nam sinh này, rồi phải chạy khắp sân bóng rổ này, hay anh đợi tối họ không chơi nữa rồi lại đến được không? Em trai Bách bé nhỏ à, cơ thể này của anh dù sao cũng nhiều năm chưa chơi bóng rổ rồi. Tập luyện trước đã, rồi hãy khiến bọn họ sợ mất mật."

Kiều Xuyên Bách lại lùi một bước, hai tai đỏ bừng.

Khúc Dung bất lực, "ông chồng vị thành niên" này của cậu quả thực là quá ngây thơ. Nhưng ông chồng ngây thơ vẫn rất nghe lời Khúc Dung nói, đặc biệt là khi Khúc Dung dịu dàng dỗ dành anh. Kiều Xuyên Bách ném bóng vài lần, rồi theo Khúc Dung về nhà.

Hơn mười một giờ tối, Kiều Xuyên Bách lại mang theo quả bóng của mình chuẩn bị ra ngoài.

Mà Khúc Dung trong phòng ngủ cũng bước ra, còn dụi dụi mắt, nhìn là biết vừa mới từ trên giường xuống.

Kiều Xuyên Bách không hiểu sao lại có chút đau lòng: "Cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi, đừng bồi tôi làm gì. Tâm lý tôi là 16 tuổi, chứ không phải 6 tuổi đâu."

Khúc Dung chậm rãi đi đến bên cạnh Kiều Xuyên Bách: "16 tuổi cũng là trẻ con. Cho em xem kỹ năng chơi bóng của anh đi? Lần cuối anh chơi bóng là hồi đại học, sau đó lười biếng hẳn đi."

Kiều Xuyên Bách cúi đầu.

Khúc Dung nói: "Múi bụng là nhờ chạy bộ mỗi ngày mà có."

Hơn mười một giờ, quả nhiên sân bóng rổ trong khu nhà không còn ai. Khúc Dung ngồi trên băng ghế dài bên ngoài sân bóng rổ, Kiều Xuyên Bách đứng dưới rổ, chuẩn bị ném thử một quả bóng. Nhưng trước khi ném, anh còn liếc nhìn Khúc Dung đang ngồi không xa, Khúc Dung đang nhìn anh. Kiều Xuyên Bách lập tức ưỡn thẳng lưng lên.

Vì khoảng cách ở gần, Kiều Xuyên Bách dễ dàng ném vào một quả bóng, Kiều Xuyên Bách đắc ý huýt sáo như một tên lưu manh. Vừa huýt xong, anh nghe thấy giọng nói thanh lãnh nhàn nhạt của ai đó: "Huýt sáo cái gì?"

Ba chữ, Kiều Xuyên Bách nháy mắt đàng hoàng.

Kiều Xuyên Bách lại đứng xa rổ hơn một chút, kết quả——

Không ném trúng.

Kiều Xuyên Bách lại lén nhìn Khúc Dung một lần nữa, Khúc Dung đang cúi đầu chơi điện thoại.

Kiều Xuyên Bách thở phào nhẹ nhõm, khi ném bóng lại lần nữa vẫn không trúng. Kiều Xuyên Bách lại lén nhìn Khúc Dung, Khúc Dung nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kiều Xuyên Bách lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.

Sau vài lần liên tiếp, Kiều Xuyên Bách vẫn không thể ném trúng rổ, cuối cùng anh tin lời Khúc Dung nói, đã vài năm anh không chơi bóng rổ! Cuối cùng, Kiều Xuyên Bách đi lại gần hơn một chút, nhưng vẫn không thể ném trúng.

Kiều Xuyên Bách lại lần nữa liếc nhìn Khúc Dung, Khúc Dung mở to mắt nhìn anh.

Kiều Xuyên Bách hoảng hốt!

Kiều Xuyên Bách đang định tìm cách giải thích, thì Khúc Dung đứng dậy: "Lâu quá không chơi, cộng với tuổi tác, em trai Bách à, em phải chấp nhận thôi. Nếu không chấp nhận thì mấy lần trước em coi như mình không thấy."

Kiều Xuyên Bách: !!!

Cái gì!!

"Cậu không phải đang nghỉ sao?" Kiều Xuyên Bách ôm bóng hỏi yếu ớt.

Khúc Dung bất lực: "Định giả vờ không thấy, không ngờ anh kém đến thế. Về thôi, chắc bây giờ anh nên cảm thấy may mắn vì hồi nãy em đã cản anh, không để anh đánh bóng với đám học sinh cấp 3 rồi chứ gì?"

Kiều Xuyên Bách tuyệt vọng.

Trên đường về, cả người Kiều Xuyên Bách đều ê ẩm hết cả lên, khi về đến nhà anh đặt bóng rổ vào chỗ trước cửa, lầm bầm nói: "Tôi đi tắm."

Khúc Dung ừ một tiếng, sau đó đột nhiên gọi Kiều Xuyên Bách đang đi về phía phòng tắm.

Kiều Xuyên Bách quay lưng lại: "Gì?"

Khúc Dung: "Quay lại đây."

Kiều Xuyên Bách quay lại.

Lúc này, mái tóc trước trán của Kiều Xuyên Bách đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi trên thái dương chảy xuống cằm rồi xuống cổ, cộng thêm biểu cảm hơi bực bội.

Khúc Dung ngạc nhiên, cười hì hì một tiếng: "Em trai Bách à, nhìn anh như vậy cũng khá giống một học sinh cấp 3, hơi bị gợi cảm đấy nha."

Đồng tử Kiều Xuyên Bách co lại, nhiệt độ trên mặt bỗng tăng vọt, hơi thở cũng gấp rút hơn rất nhiều, lúc này Kiều Xuyên Bách một câu cũng không nói nổi, quay người chạy thẳng vào phòng tắm.

Sau khi vào phòng tắm, Kiều Xuyên Bách mới nhận ra mình không mang theo gì cả. Kiều Xuyên Bách liếc nhìn chính mình trong gương, trưởng thành và... đầy quyến rũ. Anh nhẹ nhành thở một hơi, ổn định lại cảm xúc , Kiều Xuyên Bách mới kéo cửa phòng tắm ra.

Kết quả Khúc Dung đang cầm quần áo của anh chờ ở cửa, thấy anh đi ra thì lại đùa cợt: "Không lấy quần áo ngủ thì tắm cái gì?"

Cảm xúc vừa mới ổn định của Kiều Xuyên Bách lại lần nữa trở nên xúc động, anh vội vàng lấy quần áo trong tay Khúc Dung, chui vào phòng tắm. Kiều Xuyên Bách dựa vào tường, hai tay ôm ngực, đôi mắt mơ màng.

Khúc Dung, người vợ danh nghĩa của anh, ở độ tuổi sung mãn như sói như hổ, rất thèm muốn cơ thể anh!

Còn anh,

Kiều Xuyên Bách cúi đầu xuống,

Anh cũng đã ở độ tuổi sung mãn như sói như hổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play