Sau khi kết thúc giờ học, Khúc Dung liếc nhìn chiếc điện thoại một cái. Liền ngây người.

【Em Trai Bách】:Cậu có người yêu cũ?

——Ba mươi phút trước

【Em Trai Bách】:Chột dạ?

【Em Trai Bách】:Các ngươi có bí mật gì không thể nói à?

【Em Trai Bách】:Tôi đến rồi.

——Hai mươi phút trước

Khúc Dung càng ngây người hơn.

Bây giờ là Kiều Xuyên Bách 16 tuổi hay là 26 tuổi? Nhưng Kiều Xuyên Bách 26 tuổi làm sao không biết chuyện cậu có người yêu cũ? Nhưng cái này rõ ràng là ghen rất nhiệt tình, không lẽ Kiều Xuyên Bách 16 tuổi đang ghen sao?

Khúc Dung nhìn thấy câu cuối cùng “Tôi đến rồi”, vội vàng ra ngoài gọi điện thoại cho Kiều Xuyên Bách.

Điện thoại reo được một lúc lâu thì người bên kia mới bắt máy.

Khúc Dung đi trên hành lang, chú ý đến đám học sinh thích tò mò đàm tiếu, thấp giọng hỏi: “Anh muốn đến trường à?”

Âm thanh bên kia cũng đè ép rất thấp, còn ép ra một chút âm thanh như bong bóng dầu mỡ.

“Tôi đã đến rồi, đang đứng ngoài cổng trường.”

Khúc Dung mơ hồ, “Anh đến bằng cách nào? Tôi còn một tiết học nữa.”

Kiều Xuyên Bách: “Tôi mang theo máy tính, treo rồi.”

Kiều Xuyên Bách cực kỳ cao lãnh, cao lãnh đến mức khiến Khúc Dung nghĩ rằng Kiều Xuyên Bách không phải đang chờ cậu.

Làm sao có thể là Kiều Xuyên Bách 26 tuổi được!

Tiết học thứ hai còn lại mười phút, Khúc Dung để học sinh tự học. Học sinh hàng trước trêu chọc nói, “Thầy à, thầy vội vã như vậy, có phải là đi hẹn hò với ai không?"

Học sinh hàng trước nói một câu, lớp học liền trở nên náo nhiệt.

Khúc Dung cười cười: “Cứ xem như vậy đi, lớp trưởng nhìn lớp một chút nha, đến giờ thì tan học.”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.com chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chuyện Khúc Dung cùng Kiều Xuyên Bách kết hôn cũng không phải là chuyện gì bí mật, nhưng ở đại học, sinh viên thường không quan tâm đến chuyện riêng của giáo viên. Nhưng Khúc Dung lại không giống như vậy, vì trông thanh tú cộng với vẻ ngoài trẻ trung, nên được không ít sinh viên trong trường yêu thích. Vì thế, cũng có sinh viên quan tâm đến chuyện đời tư của Khúc Dung, kết quả là kết hôn sớm, vô cùng đáng tiếc. Nhưng điều này cũng không ngăn cản đám sinh viên kiếm thêm chút liên lạc của Khúc Dung. Vì thế, Kiều Xuyên Bách rất hay ghen tuông.

Khúc Dung rời khỏi tòa nhà giảng dạy, thật trùng hợp ở cổng gặp được Trương Úc từ phía bên kia đi đến.

“Thầy Khúc, thật trùng hợp.”

Khúc Dung: “…”

Khúc Dung lịch sự cười cười, “Thật trùng hợp.”

Lúc này, Khúc Dung rất không muốn cùng Trương Úc tán gẫu. Nhưng Trương Úc cứ đi theo bên cạnh Khúc Dung, “Cùng đi ăn một bữa không?”

Khúc Dung đã nhìn thấy xe của Kiều Xuyên Bách rồi, cậu cũng không tiếp tục đi nữa, mà từ chối nói: “Lần sau đi, Xuyên Bách đang chờ tôi.”

Khúc Dung chạy bước nhỏ đến bên xe của Kiều Xuyên Bách, gõ gõ vào cửa sổ.

Kiều Xuyên Bách ngồi ở hàng ghế phía sau, trực tiếp mở cửa xe ra. Khúc Dung ngồi vào, trong xe có mở điều hòa, cũng khá mát mẻ. Lúc này, Kiều Xuyên Bách đang để máy tính trên đùi, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào máy tính, rất sượng trân.

Khúc Dung: “Sao chỉ có một mình anh vậy? Ai cho anh mở xe?”

Kiều Xuyên Bách nhắm mắt lại.

Khúc Dung: “…”

Khúc Dung nhắc nhở: “Anh bây giờ còn là trẻ vị thành niên.”

Câu nói của Kiều Xuyên Bách như thể đã khơi dậy một cơ quan nào đó trong anh. Bỗng chốc, Kiều Xuyên Bách mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Khúc Dung, không thể tin nổi mà nói: "Thì sao? Vì lý do đó mà cậu không thể giữ khoảng cách với người yêu cũ ư? Tôi mất trí nhớ, chứ ko có chết!"

Khúc Dung lại ngẩn người, trước mặt cậu là Kiều Xuyên Bách đang tức giận trừng mắt nhìn mình.

Khúc Dung do dự hỏi: "Tiểu Bách, anh đang ghen à?"

Chỉ một câu nói đã đâm trúng tim đen của Kiều Xuyên Bách. Cơ thể anh cứng đờ, giả vờ ho khan một tiếng, vội vàng phủ nhận: "Chuyện này không liên quan đến ghen tuông! Đây là vấn đề đạo đức! Cho dù tôi có mất ký ức 10 năm, chúng ta vẫn là chồng chồng hợp pháp. Cậu muốn trở thành một người hư hỏng, vô đạo đức ư?"

Khúc Dung chớp mắt, nhìn chằm chằm vào hai tai đang đỏ bừng của Kiều Xuyên Bách, thử dò hỏi: "Đã vậy, thì chuyện em trở thành con người vô đạo đức cũng là chuyện của riêng em. Anh cần gì phải tức giận như vậy?"

Kiều Xuyên Bách khuôn mắt thẳng tắp, nghiêng đầu nghiêm túc giải thích với Khúc Dung: "Khúc tiên sinh, chung chăn gối không thể có hai loại người. Trước đây, tôi chung chăn gối với cậu, cho nên nếu cậu là một con người vô đạo đức, tôi cũng sẽ vậy. Tôi không muốn bị cậu kéo xuống nước."

Bản thân Khúc tiên sinh cũng bị lời nói kia làm cho nghẹn họng, Kiều Xuyên Bách trẻ tuổi này, thật biết cách nói.

Kiều Xuyên Bách còn nói: "Bây giờ tôi cực kỳ nghi ngờ rằng cậu vẫn còn lưu luyến với Trương Úc. Để phòng ngừa tôi bị cậu kéo xuống nước, sau này mỗi lần cậu gặp Trương Úc đều phải báo cáo với tôi trước." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khúc Dung xoa xoa dái tai, Kiều Xuyên Bách nói nhiều như vậy là để bắt cậu báo cáo cho anh.

Trên thực tế, Khúc Dung không bao giờ đơn độc gặp riêng Trương Úc, lý do là vì trong nhà có một ông chồng hay ghen. Ông chồng hay ghen này thực ra biết họ không có chuyện gì, nhưng lại rất thích ăn giấm. Cho nên, mỗi lần Khúc Dung có việc phải qua lại với Trương Úc, cậu đều nói với Kiều Xuyên Bách. Như vậy cũng coi như báo cáo.

Tuy nhiên, Trương Úc cũng là người hay chọc tức Kiều Xuyên Bách nhất. Chỉ cần họ tụ tập ăn uống cùng nhau, Trương Úc sẽ ngay lập tức gửi ảnh tụ tập cho Kiều Xuyên Bách.

Lần tụ tập trước, là trước khi Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ, cũng có Trương Úc. Trương Úc nhanh chóng gửi ảnh cho Kiều Xuyên Bách. Kiều Xuyên Bách lập tức nhắn tin ngược lại cho cậu, còn nói sẽ cho cậu một bài học nhớ đời.

Khúc Dung đột nhiên nghĩ đến hộp bao cao su mà Kiều Xuyên Bách mua cách đây không lâu, có lẽ đó chính là bài học mà Kiều Xuyên Bách nói?

Mặt Khúc Dung hơi nóng. Nhưng hiện tại Kiều Xuyên Bách đã mất trí nhớ, nên chưa thực hiện được bài học đó.

Giọng Khúc Dung cũng mềm mỏng hơn nhiều: "Được rồi. Nhưng phải nói chuyện lịch sự một chút, sao lại gọi là em kéo anh xuống nước?"

Tâm trạng Kiều Xuyên Bách tốt hơn một chút, nhưng vẫn chưa được.

Dù sao cũng là người yêu cũ, chắc chắn đã từng nắm tay rồi chứ? Chắc chắn...

Sắc mặt Kiều Xuyên Bách càng khó coi khi nghĩ đến chuyện này.

Kiều Xuyên Bách đem tất cả sự tức giận đổ hết cho việc hắn* là một người đàn ông có tính chiếm hữu cao, hơn nữa Khúc Dung dù sao cũng là vợ trên danh nghĩa của anh!

*Đây là chỉ KXB 26t nha mn.

"Cậu còn tình cảm với hắn ta không?" Kiều Xuyên Bách mặt lạnh tanh, vô cùng giống một người đàn ông si tình bắt gặp vợ mình lén lút hẹn hò với người đàn ông khác.

Khúc Dung trầm ngâm suy tư: "Anh trả lời một câu hỏi trước rồi em sẽ trả lời. Tiểu Bách này, anh có chắc là anh không ghen chứ? Cho dù có tình cảm, em cũng không vô đạo đức đến mức kéo anh xuống nước?"

Kiều Xuyên Bách tắt chiếc laptop "giả vờ" đang nó đặt trên đùi: "Chuyện này không liên quan đến ghen tuông hay không. Nếu cậu có tình cảm với hắn ta, sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm chuyện vô đạo đức. Tôi chỉ đang phòng ngừa cho tương lai."

Khúc Dung nheo mắt, không tin lắm. "Thật vậy ư?"

Tuy nhiên, Khúc Dung cũng không nghĩ rằng mình có thể tra hỏi được gì từ Kiều Xuyên Bách lúc này, cũng không muốn để Kiều Xuyên Bách suy diên lung tung, nên trực tiếp nói: "Không có tình cảm, chỉ là đồng nghiệp bình thường thôi. Mối quan hệ của em và cậu ta không như anh nghĩ đâu, em cũng hơi phiền khi gặp mặt cậu ta lắm. Anh hỏi nữa là em sẽ không trả lời đâu, mất mặt muốn chết. À, em và cậu ta còn chưa từng nắm tay đâu."

Phiền cậu ta?

Còn chưa từng nắm tay?

Vậy coi như là người yêu cũ kiểu gì? Chẳng lẽ là, lúc Khúc Dung học cấp ba, Trương Úc nắm được nhược điểm gì của cậu, nên hắn ta mới ép buộc Khúc Dung quen hắn? Việc này nghe có vẻ hơi mất mặt thật.

Ép bằng cách nào?

Kiều Xuyên Bách cảm thấy mình không nên tìm hiểu quá nhiều, chủ yếu là anh đã biết được. Vì vậy, Kiều Xuyên Bách giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm."

Khúc Dung cũng không vạch trần sự cố chấp của Kiều Xuyên Bách, mà hỏi lại: "Anh đến đây bằng cách nào? Đừng nói là tự lái xe nhé?" Nói thật lòng, Khúc Dung khá là lo lắng.

Kiều Xuyên Bách thành thật trả lời: "Không, tôi chưa đủ tuổi lái xe. Tiểu Bân đưa tôi đến."

"Tiểu Bân đâu?" Trong xe chỉ có Khúc Dung và Kiều Xuyên Bách.

Kiều Xuyên Bách né tránh ánh mắt: "Tôi cho cậu ta về trước rồi."

???

Khúc Dung suy nghĩ một hồi, cũng không truy hỏi nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play