(Đồng Nhân Inuyasha) Xuyên Thành Kagome

Chương 7 + 8 + 9


6 tháng

trướctiếp

Chương 7

Ở một ngôi làng nhỏ trong thời chiến quốc, tôi đứng ở cửa thôn trên sườn núi, dõi mắt nhìn lại đều là nhà gỗ thấp bé, không có bất kì trang sức dư thừa, trên nóc nhà loang loang lổ lổ, hiển nhiên đã trải qua nhiều lần tu bổ mà thành. Còn chưa tới gieo mùa, trong ruộng trống rỗng hiu quạnh vạn phần. Một cơn gió thổi tới, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận gió nhẹ, không khí ở thời chiến quốc quả nhiên so với hiện đại mới mẻ hơn nhiều. Chỉ là không khí như vậy, có lúc giáp tạp mùi máu tanh, lại còn có cả yêu khí. Tôi thở dai một cái, đếm bước chân, xuống ngôi làng đã giăng sẵn kết giới.

"Này, cái tên kia khẳng định là không thành vấn đề sao?"

Âm thanh của Vô Ảnh bỗng nhiên vang lên. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy hắn treo ở trên nhánh cây, quay về tôi bĩu môi. Tôi theo chỉ thị của hắn nhìn lại, cách đó không xa ở trên cây, một bóng người màu đỏ ngồi ôm đầu ở bên trên. Đây là lần thứ 32 Vô Ảnh hỏi về vấn đề này, tôi chẳng muốn trả lời xoay người hướng về cái thân cây khác. Bên tai chỉ là tiếng cành cây khẽ nhúc nhích, lại vừa ngẩng đầu, trên cành cây Vô Ảnh đã vững vàng đứng trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu quan sát tên yêu quái gọi là Vô Ảnh. Lúc này, hắn đang mặc một bộ chiếm bào màu đen, mái tóc dài màu đen bay theo gió, càng thêm sấn cho hắn làn da trắng như tuyết.

"Vô Ảnh, cậu chưa nói cho tôi biết, tại sao cậu lại nhất định phải có được ngọc tứ hồn?"

Tôi lời hỏi vừa mới ra khỏi miệng, Vô Ảnh đã không thấy bóng dáng. Theo tiếng cành cây chập chờn, tôi phát hiện Vô Ảnh đã đứng trước mặt Inuyasha. Vấn đề giữa bọn họ tôi không cần tham dự, tôi xoay người tiếp tục công việc của mình.

"Kagome, đến ăn chút gì đi."

Tiếng bà Kaede từ xa đến gần, tôi ngẩng đầu lên chỉ thấy bà cầm theo hộp cơm từ từ hướng về tôi đi tới. Bà vẫn duy trì tốc độ đó, không nhanh không chậm, tay luôn đặt ở sau lưng. Tôi hướng về phía bà phất phất tay, xoay người vừa định gọi Inuyasha và Vô Ảnh ra dùng cơm, đã không thấy bóng dáng họ đâu.

Ngồi dưới gốc cây đại thụ, tôi mở hộp cơm mà bà Kaede đưa tới, món ăn bên trong rất đơn giản, thế nhưng so với thời đại này đã vô cùng tốt.

"Cảm ơn bà, bà Kaede, cháu sẽ không khách khí."

"Ăn đi. Bọn họ đâu?" Bà Kaede ngữ khí hiền lành, nhưng trên mặt bà lại không có một nụ cười. Hay là đã qua năm mươi năm đã khiến bà quên rằng như thế nào là cười.

Tôi gắp lên một khối rau dại đưa vào trong miệng, thanh hương mùi vị lập tức che kín. Nghe văn hóa của bà Kaede, tôi lập lại mùi vị đồ ăn, lắc lắc đầu.

Bà Kaede nhìn về phía phương xa, thăm thẳm nói, "Thật không nghĩ tới sau khi giải trừ phong ấn cho Inuyasha hắn sẽ không gây sự. Ta cho rằng chỉ có chị Kikyo mới có thể chế phục hắn. Đúng rồi, cái này cho cháu."

Nói, bà lấy trong lồng một chuỗi màu đen châu tử có thên mấy răng động vật không biết tên đưa cho tôi. Tôi bỏ đũa xuống, tiếp nhận chuỗi châu tử. Bà Kaede tiếp tục nói.

"Cái này gọi là linh niệm châu. Chỉ cần đeo cho Inuyasha, sau đó đọc bùa chú tùy tiện, hắn cũng sẽ bị chế phục."

Nguyên lai cái này có trong kịch bản, A ly khiến cho Inuyasha ngồi xuống châu tử. Nhưng tôi cũng nhớ tới, Kikyo muốn khống chế Inuyasha nhưng sau đó không đưa đồ vật này. Tôi mím môi, đưa lại cho bà Kaede.

"Đây là đồ vật của Kikyo. Cháu nghĩ, đồ của Kikyo không nên xuất hiện trên người cháu. Như vậy Inuyasha mới không hiểu lầm." Nói xong, tôi bưng bát lên, còn chưa ăn một miếng, Inuyasha từ trên rơi xuống đất, nghiêm mặt nhìn tôi.

"Ta tuyệt nhiên sẽ không hiểu lầm. Các ngươi hoàn toàn không giống nhau, ta biết rất rõ."

Inuyasha nhìn chằm chằm chuỗi châu tử, không biết hắn có nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và bà Kaede không. Ánh mắt Inuyasha dời về phía bà Kaede, hỏi:

"Cái này thực sự là đồ vật của Kikyo?"

Bà Kaede quét qua Iuyasha một chút, từ từ nói rằng:

"Đó là lúc ngươi và chị Kikyo biết nhau không lâu. Có một buổi tối, ta nhìn thấy chị ấy ở xuyến nói linh niệm châu. Lúc đó ta vẫn còn nhỏ nên chưa thể xác định, ta chỉ có thể hỏi thăm chị. Chị nói với ta là muốn đưa cái này cho ngươi. Mặc dù điểm đó như là ám hại thật không tiện. Lúc đó ta thấy trên mặt chị còn có một tia hạnh phúc, còn nói thần chú hay là dùng âu yếm..."

Inuyasha nhẹ nhàng "Ồ..." một tiếng, bà Kaede tiếp tục nói

"Ngày thứ hai, ta nhìn thấy chị Kikyo lấy ra một hộp Yên Chi bắt đầu hóa trang. Làm pháp sư, ta cảm giác chị tựa hồ cũng không vui. Chị không cách nào như những người con gái bình thường khác. Inuyasha, chị Kikyo cùng với ngươi ở thời gian đó là những ngày tháng mà chị ấy cảm thấy hạnh phúc nhất."

"Yên Chi... hôm đó cô ta nói quên mang đồ là cái này." Inuyasha nhẹ nhàng nói, tôi vừa quay đầu định nhìn vẻ mặt của hắn nhưng hắn đã nhảy lên một cái, không gặp nữa.

"Bà Kaede, kết giới cháu đã giăng xong. Yêu quái sẽ không đến quấy rối làng nữa đâu." Tôi bỏ bát đũa xuống, bỗng nhiên không có khẩu vị.

Bà Kaede không trả lời, tôi ngẩng đầu lên đã thấy bà chuyển mắt không nhìn tôi. Tựa hồ bà lại coi tôi thành một người khác. Tôi mở miệng vừa định nói, nhưng ánh mắt của bà chuyển từ vóc người tôi, thăm thẳm nói,

"Kagome, tuy rằng cháu và chị Kikyo xem ra cũng rất giống nhau. Ta cũng rất ích kỉ hi vọng cháu và chị Kikyo chuyển thế. Có điều bây giờ nhìn lại, cháu hẳn là không phải. Chính như Inuyasha đã nói, hai người ngoại trừ tướng mạo, bên ngoài không có chút nào tương tự. Tuu rằng ta không biết ngọc tứ hồn sự tình, thế nhưng ta biết có một nơi họ sẽ biết."

"Bọn họ là ai? Hiện tại ở đâu?" Tôi hưng phấn nhảy lên.

Ở nơi này đã ba ngày, tôi rốt cuộc phải có giá trị tình báo. Trong ba ngày yêu quái gặp không ít, bọn họ thậm chí đến ngay cả ngọc tứ hồn cũng không phân biệt được chân giả, đương nhiên không có khả năng nói cho tôi tin tức liên quan tới nó. Sự cách quá lâu, liền tính là tới gần nhất là phục hồi hoàn chỉnh kí ức, thế nhưng đối với nội dung vở kịch này, tôi cũng không nhớ rõ lắm.

"Ta nhớ năm đó, có một đám người tự xưng là người trong làng diệt yêu đến tìm chị Kikyo, đem ngọc tứ hồn giao cho chị ấy. Bởi vì lúc đó chỉ có chị Kikyo mới có thể thanh tẩy được nó. Cũng bắt đầu từ ngày đó, trọng trách trên vai chị Kikyo càng thêm lớn. Kagome, cháu cùng Inuyasha và Vô Ảnh đi tìm người diệt yêu đi, họ có thể giúp ba người tìm ra ngọc tứ hồn."

Tôi nhìn bà Kaede, cảm giác sự xuất hiện của mình tựa hồ khiến bà và Inuyasha quá tàn nhẫn. Bỗng nhiên, từ phía xa xa phát ra tiếng tranh đấu, tôi đứng lên, cúi đầu chào bà Kaede, rút nhuyễn tiên ở bên hông ra rồi chạy về hướng phát ra âm thanh.

"Đồ bán yêu, ngươi câm miệng lại không sủa loạn lên."

Đó là tiếng của Vô Ảnh, tôi nhíu mày, không biết từ lúc nào mà Inuyasha và Vô Ảnh kết làm mối thù. Ba ngày trước, tôi và Inuyasha làm một cuộc giao dịch. Giao dịch thành công, tôi rút mũi tên ra, giải trừ phong ấn cho Inuyasha, cho đến giờ hắn tạm thời nghe lệnh của tôi. Tất cả những điều này Vô Ảnh thật giônga không có bất kì quan hệ gì.

"Hừ, ngươi chỉ là cái bóng vô dụng, ngươi có tư cách gì để đánh giá ta."

Âm thanh của Inuyasha cũng không chút nào yếu thế.

"Việc của ta ta tự giải quyết! Không cần ngươi nhúng tay!"

Hả? Tôi chạy nhanh về phía hai người họ, theo ngây ngẩn cả người.

Đứng trước mặt bọn họ là một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ giáp màu trắng, màu đen chiến ngoa, vai phải khoác da lông màu trắng, da lông màu trắng hầu như chiếm toàn bộ thân thể của hắn, chỉ lộ ra vai trái, mặt khác, hắn cũng giống Inuyasha có mái tóc dài màu trắng. Tôi từ từ đến gần bọn họ, mặt nam nhân từ từ hiện lên rõ hơn. Tôi có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, cái trán có hình trăng khuyết, cùng với hai gò má nhướn lên vào lông mày ba đạo màu xanh lam dấu vết. Lãnh diễm? Đẹp trai? Tôi hỗn loạn, không biết hình dung người đàn ông này như thế nào.

"Sesshomaru?" Tôi ngơ ngác nói thầm danh tự này. Không nghĩ tới nhân vật này trên màn ảnh 2D hóa thành ba chiều thời điểm, lại có lực sát thương như vậy.

Chương 8

Hirukaze ôn hòa nhẹ nhàng xẹt qua sườn núi, mang đến mùi bùn đất cùng với mùi thơm của hoa anh đào. Chỉ là rất hiển nhiên, nơi này, không có ái ngắm hoa nên nhàn hạ thoải mái. Tôi có thể cảm thụ được mùi khí áp trầm thấp lưu động. Cái này trong hương vị đầu tựa hồ còn chen lẫm mùi hương xa lạ, tôi không biết hình dung mùi hương này như thế nào, ngửi có một luồng nhàn nhạt thanh hương, chỉ là cỗ thanh hương này có luồng yêu khí. Tôi chăm chú nhìn Sesshomaru, không xác định được mùi này có đến từ hắn hay không.

"Hừ hừ!"

Sesshomaru hơi tác động khóe miêng, trên mặt lộ vẻ mặt mỉm cười hư hư thực thực. Từ góc độ này của tôi xem ra, dáng vẻ Sesshomaru cười gằn đủ khiến người ta kinh diễm. Đúng là không lạ gì có nhiều người mê mẩn hắn như vậy, Sesshomaru quả thực có tư bản này. Nếu so với Inuyasha, hắn không thể để cho bất kì kẻ nào không chế được mình.

"Sesshomaru, ngươi cười cái gì?" Tiếng Inuyasha nghiến răng nghiến lợi ở phía sau vang lên, tôi quay đầu, chỉ thấy hắn và Vô Ảnh đứng sóng vai ở trước mặt Sesshomaru, mà tôi bất tri bất giác đi đằng trước bọn họ, trong tay vẫn còn cầm nhuyễn tiên.

Sesshomaru từ từ quét về phía tôi, tròng mắt màu hổ phách của hắn nhàn nhạt xem thường, biểu hiện trên mặt vẫn không chút nào thay đổi.

"Inuyasha, ngươi quả nhiên càng ngày càng có tiền đồ. Đầu tiên là cùng đê đẳng yêu quái xen lẫn cùng nhau, sau đó lại muốn một con người yếu đuối bảo vệ sao?"

"Ai muốn cô ta bảo vệ!" Inuyasha gầm lên giận dữ, cấp tốc lẻn đến trước mặt tôi, "Sesshomaru, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi, như thế nào, hôm nay chúng ta quyết đấu một hồi đi! Phi nhẫn huyết trảo..."

Lời còn chưa dứt, Inuyasha xông về phía Sesshomaru, Sesshomaru nhìn Inuyasha, biểu hiện trên mặt vẫn không chút nào thay đổi, tác động khóe miệng nhỏ nhất cũng không có. Hắn chỉ là nhẹ nhàng nhảy về phía sau một cái, tránh thoát công kích của Inuyasha.

"Nhiều năm không gặp như vậy, ngươi vẫn chỉ có những chiêu thức này sao?" Sesshomaru lạnh lùng hỏi, theo hắn nhảy lên một cái, đến giữa không trung, hắn đưa ngón trỏ ở tay phải ra hướng về phía Inuyasha, một quang tiên màu vàng hướng về phía Inuyasha bay đi.

"Cái gì?" Inuyasha gầm nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng tránh thoát quang tiên.

"Hừ, chỉ có chút bản lĩnh này sao? Ta là yêu quái có năng lực kém sao?" Theo là tiếng Vô Ảnh cười gằn, hắn đứng tại chỗ liền biến mất. Tôi mở to hai mắt, tìm xung quanh cũng không thấy hắn. Bỗng nhiên, bên tai vang khởi một tiếng gió kì quái, tôi lập tức nhìn về phía Sesshomaru đang ở giữa không trung, hắn xem cũng không thể duỗi bên trái của mình ra, bỗng nhiên đợt bên trái công kích, nhưng tay trái vừa đưa ra, lại lập tức thu hồi.

Vô Ảnh ở cách hắn không xa nhưng dần dần mới hiện lên, tròng mắt màu đen bốc hỏa lên, "Xem ra, ngươi thực sự đúng là có tài."

"Đê đẳng yêu quái chính là năng lực kém."

Hắn đứng thẳng người, căn bản không xem Vô Ảnh mà đi về phía Inuyasha. Inuyasha bày ra tư thế, nhưng Sesshomaru giống như không muốn tiếp tục tranh đấu, "Inuyasha, đem mộ của phụ thân giao ra đây đi."

"Cái gì! Mộ của cha? Nơi đó làm sao mà ta biết." Inuyasha đứng thẳng người, cùng Sesshomaru nhìn thẳng.

Sesshomaru nhìn chằm chằm con mắt của Inuyasha, nhẹ nhàng thì thầm,

"Xem thấy rồi lại khó có thể nhìn thấy chỗ đó, một ngôi mộ mà người tuyệt đối không thể nhìn thấy bên phải hắc chân trâu, cha thật là nhọc lòng."

"Ngươi đến cùng đang nói cái gì?"

Inuyasha nhíu mày lại, lùi về phía sau một bước, hơi củng khởi sau lưng, tôi cảm giác trên người hắn có một cỗ sát khí dần dần ngưng tụ. Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay, Sesshomaru bất ngờ đưa tay trái ra bóp lấy cổ Inuyasha đem hắn quá đỉnh đầu, quang roi ở ngón trỏ tay phải đồng thời đánh úp Vô Ảnh. Vô Ảnh không ứng phó kịp, cũng rơi xuống đất, tôi lập tức chạy vội qua.

"Cha của ta chọn nơi giấu cũng thật là tuyệt. Thật quá bất hạnh lại để ta khám phá. Hắc trân châu bên phải, phụ thân đại khái không hi vọng hài cốt của mình bị phát hiện, cho nên mới phải giấu ở đó. Inuyasha, bây giờ để người anh trai này đưa ngươi đi tế bái phụ thân đi."

Nói, Sesshomaru đưa tay phải ra, đâm về phía mắt phải của Inuyasha.

Vô Ảnh cũng không lo lắng, tôi đánh vào nhuyễn tiên, không suy nghĩ nhiều hướng về phía Sesshomaru bay đi. Tôi không thể đứng khoanh tay nhìn Sesshomaru đào con mắt của Inuyasha ra. Nhuyễn tiên gần tiếp cận Sesshomaru, gò má hắn quét tôi một chút, tay phải đã tiếp nhận nhuyễn tiên.

"Nữ pháp sư, ngươi cho rằng dựa vào năng lực của bản thân có thể đấu với ta sao? Kết giới của ngươi chỉ sợ là trụ vững không được lâu."

Tôi hướng về phía Sesshomaru cười nhạt, "Kết giới của ta dùng để bảo vệ làng không bị yêu quái tập kích, đương nhiên là vững không trụ rồi."

Nói, tôi buông roi ra, quay về hắn bày ra tư thế, Ngôi sao may mắn tùy theo bay ra ngoài, "Lâm, Binh, đấu, giả, đều, trận, liệt, ở, trước!" Vốn là tập kích hắn để phân tán sự chú ý của hắn. Tôi còn chưa ngây thơ quá mức coi mình có thể đánh được Sesshomaru.

Phản ứng của Sesshomaru so với tôi tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, hắn lập tức xoay người, giơ Inuyasha lên chặn ở trước người, trên mặt tôi nụ cười sâu hơn. Một giây sau, Vô Ảnh đã lôi kéo Inuyasha ra chỗ an toàn. Ngôi sao may mắn rơi vào trước mặt Sesshomaru, tôi căn bản bày ra tư thế sai, căn bản vật trừ tà sẽ không có tác dụng.

"Đại nhân Sesshomaru!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, theo một yêu quái không biết tên cầm trượng hai tấm mặt mộc một nam một nữ chạy tới trước mặt Sesshomaru.

"Hừ, Xú nha đầu, lại dám đối xử vô lễ với đại nhân Sesshomaru!" Nói, hắn giơ mộc trượng hướng về chúng tôi.

"Jaken, tránh ra!" Sesshomaru lạnh lùng nói, trên khuôn mặt đẹp trai thật sự không nhìn thấy một tia tâm tình.

Tôi nỗ lực không để cho mình lộ ra dáng vẻ khiếp đảm. Trước mắt Sesshomaru vẫn là nhất quán khốc khốc dáng dấp, thế nhưng sát khí trên người càng ngày càng nặng. Tôi tựa hồ ý thức được mình vừa làm một việc ngốc, lại muốn đối đầu với Sesshomaru. Nhuyễn tiên đã tuột tay, bùa chú Ngôi sao may mắn đối với hắn là vô hiệu. Ở thời hiện đại những chiêu này của tôi yêu quái không đỡ nổi một đòn. Thời điểm xem 2D Anime, tôi chỉ cảm giác Sesshomaru đẹp trai, nhưng khi trực tiếp đối mặt với hắn, sát khí phả vào mặt cảm thấy ngột ngạt, thật sự có thể để người ta nghẹt thở. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy sự uy hiếp của cái chết.

Sesshomaru ở trước mặt tôi mười bước, hắn nhìn về phía tôi lạnh lùng hỏi: "Nữ pháp sư, ngươi tên là gì?"

"Ăn nhập gì tới ngươi, Sesshomaru. Kẻ thù của ngươi là ta, không liên quan gì đến bọn họ!" Inuyasha thay tôi trả lời. Hắn lảo đảo chắn trước mặt tôi, xem ra vô cùng chật vật.

"Ngươi quả nhiên giống phụ thân, rất quan tâm đến con người." Sesshomaru nhàn nhạt nói, tôi hầu như có thể thấy được một tầng ánh sáng ở xung quanh thân thể hắn hiện lên. Dù cho bây giờ là ban ngày, tia sáng chói mắt làm cho không người nào có thể không nhìn.

"Được rồi, du hí kết thúc."

Sesshomaru lần thứ hai nắm lên vạt áo trước của Inuyasha, để trống cái tay kia đưa về mắt phải của Inuyasha. Ra ngoài ý liệu của tôi, hắn không có chụp hướng về con mắt của Inuysha, mà là khoảng cách con mắt đó không xa dừng lại, theo Inuyasha rít lên một tiếng, một viên trân châu màu đen hiện ra hai ngón tay hắn lúc đó. Hắn buông Inuyasha ra, khóe miệng hơi giương lên, "Jaken, lo lắng làm gì?"

"Phải, đại nhân Sesshomaru." Cái tên gọi là Jaken hùng hục chạy về phía Sesshomaru.

Sesshomaru nhẹ nhàng ném hắc trân châu xuống đất, cầm lấy gậy đầu người mà Jaken đưa tới quay về hắc trân châu đâm xuống. Gậy đầu người trên mặt nam nhân lại "Ha ha" nở nụ cười. Trước mặt chúng tôi, một hố đen hiện ra.

Tựa hồ, tôi nhớ ra một ít nội dung vở kich. Đúng rồi, Thiết Toái Nha, hắn là muốn có Thiết Toái Nha! Quả nhiên, Sesshomaru nhẹ nhàng nhảy vào, biến mất không còn tăm hơi.

"Thiếu gia Inuyasha, nhanh lên vào trong đó đi trước lúc cánh cổng đóng lại. Thiếu gia Sesshomaru muốn độc chiếm đồ vật mà lão gia để lại."

Một âm thanh từ vai Inuyasha truyền đến. Tôi giương mắt nhìn lại, trên bả vai của hắn có một cái gì đó đứng dên thui.

"Câm miệng! Ta không để ý đến nó, thế nhưng, Sesshomaru không thể tha thứ! Kagome, Vô Ảnh, đây là việc của ta các ngươi không cần đi theo." Inuyasha quay đầu lại nhìn về phía Vô Ảnh.

Vô Ảnh chỉ là khẽ cười một cái lướt qua Inuyasha chạy về phía hố đen, "Inuyasha, ta sẽ không tha thứ cho kẻ đã gọi ta là đê đẳng yêu quái." Nói, hắn đã biến mất ngay trong hắc động

Tôi khẽ thở dài một cái, theo nhảy tiến vào. Tôi nhớ ra rồi, nguyên kịch Thiết Toái Nha cần con người mới có thể rút ra. Những người là yêu quái, tựa hồ chỉ có tôi là con người.

 

Chương 9

 

Bước ra hố đen, trước mắt là một đường hầm, thân thể trôi nổi trong không khí. Inuyasha và Vô Ảnh không thấy bóng dáng. Lại vừa định thần, tôi cảm giác chân mình không chạm đất, cả người không ngừng rơi xuống. Chữ "A" vừa ra khỏi miệng, tôi cảm giác chỉ cảm giác bên hông mình căng thẳng, theo hai chân đặt ở nơi an toàn.

Thanh hương khí nhàn nhạt xông vào mũi, đương nhiên trong đó sẽ không thiếu yêu khí. Tôi kinh ngạc nhíu mày, phát hiện mình đang cùng Sesshomaru ở cùng một con đại điểu. Tôi sững sờ nhìn bóng lưng của Sesshomaru, cơ hồ không dám tin tưởng sự thực này.

"Hừ, con người thấp kém ! Đại nhân Sesshomaru, ngài vừa vì cái gì mà cứu cô ta? Cô ta và InuYasha là một phe, còn vừa muốn công kích ngươi ! A ! Tôi hiểu rồi, ngài phải từ từ giết cô ta có đúng hay không? Hiện tại liền để Jaken giúp ngài !"

Âm thanh cổ vũ vang ở bên tai. Tôi nghiêng đầu chỉ thấy tên tiểu yêu quái không biết chủng loại gì kia giơ gậy đầu người. Tôi bĩu môi, từ trong túi tiền móc ra một Ngôi Sao May Mắn cầm ở trong tay.

Bỗng nhiên, tiếng Sesshomaru vang lên, "Jaken, ngươi câm miệng cho ta."

Ta quay đầu, nhưng Sesshomaru vẫn là chỉ chừa cho ta bóng lưng. Jaken tiến lên vài bước, "A" một tiếng, há miệng, nhưng nhìn bóng lưng Sesshomaru ngượng ngùng ngậm miệng. Hắn trừng mắt tôi, cũng không dám nói thêm một chữ. Tôi chớp mắt, đem Ngôi Sao May Mắn thả về trong túi.

Tuy rằng bây giờ là đang ở trên không, nhưng tôi không có cảm giác đến một tia không khỏe. Gió từ từ thổi qua, tôi ngồi xuống chờ đợi đến chỗ cần đến. Từ từ, một bộ hài cốt khổng lồ xuất hiện ở trước mắt, tôi trợn mắt lên, nhìn sơn một loại hài cốt, đầu óc chậm rãi bắt đầu tưởng tượng sau khi Sesshomaru biến thành đánh yêu quái, nguyên hình có thể hay không cũng là như thế.

"Đến , Jaken." Sesshomaru nói ngắn gọn, theo nhẹ nhàng nhảy xuống đại điểu.

"Chờ đã ta, đại nhân Sesshomaru." Jaken vội vội vàng vàng theo nhảy xuống.

Tôi hấp khẩu khí, nhắm mắt lại cũng nhảy xuống. Được rồi ! Loại cảm giác đó hòa khu vui chơi nhảy lầu cơ không sai ! Thật đang rơi xuống chỗ là một mảnh xốp, tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, tai sau khi nhìn dưới đất là một đống hài cốt, tôi có thể nghe được chỉ là tiếng thét chói tai của chính mình.

"Chết tiệt. Kagome, ngươi không nên theo tới!" Tiếng Inu Yasha ở không trung vang lên. Tôi ngẩng đầu lên, hắn và Vô Ảnh hợp thừa một chỉ đại điểu xoay quanh ở không trung, "Sesshomaru, khiến chúng ta thật hảo đến toán tính sổ đi!"

Một giây sau, Inu Yasha đã rơi xuống đất. Nhưng Sesshomaru không có cùng Inu Yasha tiếp tục tranh đấu, hắn đứng cắm mắt vào Thiết Toái Nha trước mặt, nhìn chằm chằm này thanh tựa hồ bị gỉ kiếm.

"Xem ra cái này chính là bảo vật mà cha lưu lại. Trong truyền thuyết chỉ cần nhẹ nhàng vung lên, Thiết Toái Nha liền có thể làm cho trên trăm con yêu quái chết." Sesshomaru lẩm bẩm, mắt thấy hắn liền muốn đưa tay ra, tôi không khỏi lên tiếng ngăn lại.

"Chờ một chút !" Tôi kêu thành tiếng. Đối với nguyên kịch tôi nhớ không quá rõ ràng, chỉ là nhớ tới Thiết Toái Nha là thanh đao dùng để bảo vệ con người, cũng chỉ có con người có thể rút ra.

"Ngươi đúng là con người thấp kém, nhanh lên một chút tránh ra cho ta !" Jaken quay về ta giơ gậy đầu người. Sesshomaru vừa quay đầu lại, Jaken lập tức thu gậy, hơi co lại cổ không tiếp tục nói nữa.

Tôi liếc hắn một cái, bước nhanh hướng về Sesshomaru. Ánh mắt của hắn thoáng đảo qua tôi, tựa hồ đang đẳng tôi nói ra làm cho hắn chờ một chút lý do.

"Nơi này có kết giới, ngươi rút nó không lên." Tôi hỗn loạn nói, lo lắng nhìn chằm chằm Sesshomaru, chỉ lo hắn kích động muốn rút kiếm. Vạn nhất nơi này có cái gì cơ quan hắn không phải rất nguy hiểm?

"Ngươi cho rằng, cha của ta sớm biết ta sẽ tới, cho nên bày xuống để giết chết ta sao?"

Sesshomaru khóe miệng tựa hồ giương lên mấy phần, tròng mắt màu hổ phách của hắn mơ hồ mang theo vài phần tức giận. Tuy rằng ngữ khí là hỏi dò, thế nhưng là nghe không ra một chút nghi vấn mùi vị. Tôi ngẩn người, lui về phía sau một bước, không tiếp tục nói nữa. Tựa hồ, tôi càng giúp càng hỏng . Inu Yasha mắt phải Hắc Trân Châu là lối vào, cây đao nay xem ra là để cho Inuyasha. Hiện tại tôi còn nói có kết giới, vậy đem Sesshomaru đặt ở đâu đây?

Tôi ảo não cúi đầu, cật lực hỏi biện pháp. Nếu như tôi nhớ không lầm, sau khi Inuyasha biết cách sử dụng Thiết Toái Nha, liền chém đứt cánh tay của Sesshomaru. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Sesshomaru, khi biết tình huống vở kịch, nếu việc ấy xảy ra lần thứ hai...

"Đại nhân Sesshomaru, nhanh lên, rút thanh kiếm ra đi." Jaken hô to gọi nhỏ lên.

Nhưng Sesshomaru không có lập tức rút kiếm mà lùi qua một bên, quét tôi một chút rồi quay về phía Inuyasha nói, "Nếu bọn họ họ cho rằng đây là kiếm của ngươi thì ngươi đi rút đi. Inuyasha, sau đó chúng ta ra ngoài tính. Nơi này là mộ của phụ thân."

Tôi nhìn Sesshomaru, trên mặt hắn trước sau như một không lộ vẻ gì. Lúc nói, thậm chí đến ngay cả ngữ điệu cũng không thay đổi làm người ta không biết hắn đang nghĩ gì. Hắn sẽ khiến Inuyasha đi rút kiếm sao? Thực sự khó mà tin nổi.

"Đúng đúng thiếu gia Inuyasha, ngài đi rút thanh kiếm đi. Đây là thanh kiếm mà lão gia để lại cho người. Thanh kiếm này được chế tạo từ răng nanh của lão gia."

Trên người Inuyasha vang lên một âm thanh khác. Tôi theo tiếng nhìn lại, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy. Vậy là cái gì? Tôi nheo mắt, dùng lực hồi ức, nhưng cái gì cũng không nhớ ra.

Nhưng Inuyasha chỉ liếc nhìn Thiết Toái Nha, căn bản không để ý tới, thậm chí hướng về phía Sesshomaru bày ra tư thế công kích,

"Sesshomaru, ngươi có ý gì? Xem thường ta à? Ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy!"

Theo tiếng hắn nói, người hắn đã bay về phía Sesshomaru. Sesshomaru không dây dưa với hắn, nhẹ nhàng tránh thoát.

"Inuyasha, ta lặp lại một lần nữa. Đây là mộ của phụ thân, ta không muốn tranh đấu cùng ngươi ở đây." Sesshomaru đứng ở trên vách tường, theo trên cao nhìn xuống chúng tôi. Tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn Inuyasha. Hít một hơi đi về phía Thiết Toái Nha, nhắm mắt lại đưa tay hướng về chuôi đao,

"Con người thấp kém, ngươi muốn làm cái gì?"

"Không nên đụng tới, Kagome!"

"A."

Ba âm thanh đồng thời vang lên, Inuyasha và Sesshomaru ánh mắt đồng thời rơi vào người tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Sesshomaru, con mắt màu hổ phách của hắn bắn ra ánh mắt giết người. Ta cảm thấy kim quang trước mắt lóe lên, roi màu vàng đã hướng về tôi kéo tới, tôi hoàn toàn không kịp né tránh. Chỉ cảm thấy vai đau xót, Thiết Toái Nha đã tuột tay.

"Con người." Sesshomaru lạnh lùng nói, hắn đi tới trước mặt tôi nhặt Thiết Toái Nha lên bắt đầu đánh giá, "Xem ra lão già đối với con người tình cảm thật thâm hậu. Đồ vật ta đã lấy được, bây giờ chúng ta ra ngoài tranh tài đi."

"Cái gì!" Inuyasha chòng chọc vào Sesshomaru, cơ thể hơi rung động, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể công kích Sesshomaru.

"Ta nói là, ngươi còn có những người không phận sự này, cũng có thể cút khỏi mộ của phụ thân."

Theo Sesshomaru gầm lên giận dữ, trước mắt tôi tối sầm. Lúc mở mắt ra đã thấy mình ở rừng cây. Sesshomaru giơ Thiết Toái Nha cùng Inuyasha mặt đối mặt.

Trước mắt tôi hiện lên cảnh sau khi Sesshomaru biến thân liền bị Inuyasha chém đứt cánh tay thảm trạng, nhẫn không trụ từng bước đi về phía trước.

"Cô đến cùng muốn là cái gì hả Kagome? Loại người như vậy nên để Inuyasha đối phó thì hơn." Vô Ảnh lôi kéo tôi không để tôi tiếp tục tiến lên, "Bờ vai cô còn đang chảy máu."

Tôi há miệng định nói, bỗng nhiên cảm thấy yêu khí từ bốn phương tám hướng vọt tới. Không thể nào! Tôi nhớ tới nguyên kịch ngọc tứ hồn rơi ra, cũng là bởi vì A Ly bị thương.

Tôi quay đầu xem vết thương của mình, chỉ nhìn thấy vệt máu tươi ở ngoài, không thấy bất kì một vật kì lạ nào.

"Những thứ kia là cái gì?" Sesshomaru ngẩng đầu nhìn lên trời, "Ngọc tứ hồn, bọn họ đến là để tìm ngọc tứ hồn."

"Được! Để ta đối trả với bọn chúng. Sesshomaru, ta hiện tại không công phu, Thiết Toái Nha trước tiên gửi ngươi ở đây. Đây là đồ mà cha để lại cho ta, ta sẽ không để ngươi hay bất kì ai lấy nó."

Inuyasha không hề quay về phía Sesshomaru, mà là giơ lên ngón tay mang theo móng tay dài, hưng phấn nhìn không trung.

"Yêu quái thật sao?" Sesshomaru giơ Thiết Toái Nha lên, thản nhiên nói, "Để ta thử uy lực của cây đao này, xem nó có thật với những gì mà ta nghe không."

Rất nhanh, yêu quái xấu xí bay tới, Inuyasha hô to "Phi nhẫn huyết trảo" xông về phía yêu quái, Sesshomaru giơ Thiết Toái Nha cũng vội vàng đi theo. Tựa hồ, Thiết Toái Nha không có phát sinh nên có uy lực. Thế nhưng rất nhanh, mấy đạo kim quang giáp tạp âm thanh Inuyasha, trước mắt của tôi mơ mơ hồ hồ, theo cái gì cũng không biết.

#

Tôi cảm giác mình hỗn loạn, thật nhiều cảnh tượng trước mắt tôi bay qua. Có Inuyasha, cũng có Sesshomaru, tựa hồ cũng có Kikyo và A Ly. Một luồng đau thắt ruột, thẳng tắp đâm vào trái tim tôi, tôi cau mày mở mắt.

Trần nhà đơn sơ, không có gia cụ trang trí, gian phòng khoảng chừng ba, bốn tấm điệp tịch. Mặc dù đã vào xuân, điệp tịch trung gian lò lửa vẫn sinh hỏa như cũ. Ánh lửa lúc lớn lúc nhỏ khiến tôi không mở mắt nổi.

"Kagome, cháu rốt cuộc đã tỉnh rồi." Tiếng bà Kaede lo lắng vang lên, tôi từ từ quay mặt sang, chỉ thấy bà chậm rãi đi vào phòng. "Cháu hôn mê đã ba ngày rồi, vết thương còn đau không?"

Vết thương? Đúng rồi. Tôi nhớ, quang tiên của Sesshomaru quất vào vai tôi. Tôi giãy dụa muốn ngồi dậy, lại bị bà Kaede ấn nằm xuống. Bà nhìn tôi, đăm chiêu nói,

"Sesshomaru đi rồi, Inuyasha và Vô Ảnh đang dò xét, sợ rằng còn yêu quái đến quấy rối. Kagome, ta hỏi cháu, tại sao cháu muốn Sesshomaru rút đao? Lẽ nào cháu đã biết từ lâu? Kagome, cháu hãy thành thật nói cho ta biết, đến cùng cháu đang có chuyện gì gạt ta?"

Bà Kaede chỉ có một con mắt lộ ra một tia sắc bén, năm mươi năm làm nữ pháp sư ngược lại tạo nên uy nghiêm cho bà. Tôi nhìn bà nhưng không trả lời. Bà quay lưng về phía tôi, lắc lắc đầu,

"Kagome, biết không? Cháu và chị Kikyo khuôn mặt rất giống nhau. Chị và Inuyasha có gúc mắc không thể nói rõ. Nhưng ta phải nhắc nhở cháu, người và yêu khi mến nhau sẽ không có kết cục tốt. Sinh mệnh con người là có hạn, tuy rằng yêu quái cũng sẽ chết nhưng không biết trường thọ của chúng là bao nhiêu. Liền tính hắn sẽ cùng cháu, nhưng hai người lại không thể ở bên nhau mãi được. Con của hai người sẽ lâm vào thống khổ, cháu xem Inuyasha cũng biết điều đó."

Tôi cảm thấy buồn cười, càng không biết bà nghĩ từ đâu mà ra. Đương nhiên là tôi biết người và yêu ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt. Inuyasha trước sau như một đều yêu Kikyo. Tôi đương nhiên sẽ không phải là người thay thế. Về phần Vô Ảnh thì hắn chỉ muốn lấy được ngọc tứ hồn ở trên người tôi.

"Bà Kaede, bà lo xa quá. Cháu đương nhiên sẽ không thích Inuyasha, Vô Ảnh càng không thể nào. Cháu tới nơi này là để xác minh xem ngọc tứ hồn có ở trên người cháu hay không, nếu có trên người cháu thì cháu sẽ tìm cách để lấy ra, sau đó trở về thời hiện đại thôi."

Nghiêng người sang, cơn đau lại kéo tới. Tôi điều chỉnh tư thế, nằm thẳng trên tấm điệp tịch. Bà Kaede nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, bắt đầu làm cơm. Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, buồn bực ngán ngẩm suy nghĩ lung tung. Từ lúc tôi mười tuổi đi khu ma cho tới nay, lần đầu tiên tôi bị thương. Uy lực quang tiên của Sesshomaru so với nhuyễn tiên của tôi đúng là không thể đem ra so sánh.

Nhớ tới Sesahomaru, tôi quay đầu nhìn về phía bà hỏi: "Sesshomaru lúc đi có mang theo Thiết Toái Nha sao?"

Bà đang cầm môi tay ngừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại quay đầu tiếp tục làm cơm.

"Không có. Hắn bảo đây không phải là bảo vật mà cha để lại."

"Ồ..." Tôi ồ một tiếng, quay đầu lại. Thiết Toái Nha là thanh đao dùng để bảo vệ con người. Nó sẽ từ Inuyasha mà phát huy uy lực. Hiện tại, Inuyasha không có A Ly để bảo vệ, Kikyo cũng đã chết... Thiết Toái Nha có thể phát huy uy lực sao? Tôi không xác định.



 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp