(Đồng Nhân Inuyasha) Xuyên Thành Kagome

Chương 10+11+12


6 tháng

trướctiếp

Chương 10

AnilaBloomix

Nhật Bản thời chiến quốc chiều ngang khoảng chừng có 200 năm, tôi không biết thời đại này đến cùng là thời điểm nào.Hay là tôi căn bản không cần làm rõ, nơi này vốn là lịch sử không tồn tại ở thế giới 2D, bởi vì, nơi này tôi sở học quá lịch sử cách nhau rất xa, vẫn là lịch sử chân tướng sao?

"Kagome, cô đi nhanh lên một chút có được không? Với tốc độ này của cô đến lúc nào mới đến được làng trừ yêu?"

Tiếng Inuyasha thiếu kiên nhẫn đem tôi từ trong suy nghĩ kéo về. Tôi nhìn ngôi làng nhỏ ở trước mắt, sau khi rời lang của bà Kaede thì nhìn thấy ngôi làng lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời nghiêng nghiêng trước tiên treo ở phương Tây, dần dần lạc vào trong tầng mây. Chúng tôi đã đi cả ngày rồi, thời đại này công cụ giao thông không ít, nhưng tôi vừa đến không có thì không có thú cưỡi, mà không có tiền thuê xe ngựa nốt. Lẽ nào tôi lại giống A Ly nằm nhoài trên lưng Inuyasha để cho hắn cõng đi sao?

"Kagome, tôi đang nói chuyện với cô đó !" Inuyasha lại bắt đầu giục, trên mặt lộ ra rõ ràng thiếu kiên nhẫn. Tôi không phải Kikyo, cũng không phải A Ly, hắn kiên trì không thuộc về tôi. Tôi bĩu bĩu môi, nếu không phải cân nhắc một mình tôi không thể giải quyết sự việc của ngọc tứ hồn, tôi căn bản sẽ không giải trừ phong ấn cho hắn.

"Được rồi, Inuyasha, Kagome là con người." Vô ảnh lôi kéo trên người màu đen hòa phục, lại nhấc nhấc bao mang.

"Khà khà, tiểu tử, ngươi đang để ý cô ta đúng không? Không chỉ mang đồ giúp cô ta, lại còn nói hộ cô ta !" Inuyasha nhảy đến bên người Vô Ảnh giơ cánh tay lên chọc chọc hắn, nháy mắt.

"Inuyasha, đừng quên, đồ ăn của ngươi cũng có phần . Vô Ảnh đã cõng cả ngày, hiện tại đến phiên ngươi ."

Ta không để ý tới lời Inuyasha trêu trọc, ánh mắt ra hiệu Vô Ảnh dỡ ba lô xuống.

Vô Ảnh mặt hăm hở, cao hứng thả ba lô xuống, xa xăm nói một câu, "Tiếp theo xin nhờ ngươi đi, Inu Yasha !"

Theo, như một làn khói chạy đến đằng trước.

Inuyasha liếc tôi một chút, không tình nguyện vác lên ba lô, nhưng chân dưới lảo đảo một cái, giận dử quét về phía tôi, "Xú nữ nhân, cô rốt cuộc mang theo những đồ gì? Nặng chết người rồi !"

"Được rồi. Đừng quên giao dịch của chúng ta. Cậu đang ở trong giai đoạn này, nhất định phải nghe lệnh của tôi, lẽ nào cậu muốn đổi ý sao?" Hai tay ta vây quanh vang lên, cười nhạt, nheo mắt lại quay về Inuyasha hỏi. Hắn sững sờ, theo trở nên trầm mặc, đeo túi lên lưng vẫn ung dung như cũ nhảy lên, hướng về phía Vô Ảnh chạy đi.

Tôi khẽ thở dài một cái, tình cảm Inuyasha đối với Kikyo so với tôi tưởng tượng thì thắm thiết rất nhiều. Mỗi lần chỉ cần nhấc đến sự tình của Kikyo, hắn cũng có biểu hiện rất khác thường. Tôi muốn hồi tưởng lại những gì liên quan tới hai người, nhưng não trong biển, lại không có ấn tượng gì. Chỉ để lại linh tinh hình ảnh. Bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sâu sắc đến có thể để cho Inuyasha trả giá tất cả. Yêu một người, rốt cuộc là cảm giác gì đây?

"Yêu khí." Âm thanh của Inuyasha có chút trầm trọng.

Tôi ngẩng đầu lên, phát hiện mình đã đi tới bên cạnh Inuyasha. Hắn và Vô Ảnh không tiến thêm nữa, mà là đặt ngang hàng đứng trước mặt tôi, về phần Inu Yasha đã thả xuống ba lô của tôi. Tôi nhíu mày, bởi vì tôi không có cảm nhận được bất cứ không thích hợp. Chẳng lẽ là công lực của tôi lui bước ?

Inuyasha nắm chặt rồi chuôi đao Thiết Toái Nha, cảnh giác nhìn bốn phía. Vốn là hắn không dự định mang theo Thiết Toái Nha, không biết tại sao trước khi đi nhưng có đem Thiết Toái Nha ở bên hông.

"Thiếu gia Inuyasha, thiếu gia Inuyasha !" Âm thanh la hét phát ra ở bên vai Inuyasha, "Ngài muốn cẩn thận một chút, tôi có thể cảm thấy yêu khí rất mạnh."

Ta liếc mắt nhìn tên bọ chét chỉ có bốn tay, hắn là Myoga, nghe nói là quản gia của Inuyasha. Đã từng người theo đuổi phụ thân của Inuyasha, hiện tại lại tới đi theo Inuyasha. Tại sao bọn họ cũng có thể cảm nhận được, chỉ có tôi là không thể? Lẽ nào do bị thương nên linh lực của tôi mất hết rồi?

Tôi từ trong túi áo lấy ra một viên Ngôi Sao May Mắn thả ở lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt lại, lần thứ hai mở ra, Ngôi Sao May Mắn phiêu phù ở lòng bàn tay tôi. Linh lực của tôi  không có vấn đề. Nghĩ, nôn nóng không an từ từ ở trong lòng ta khuếch tán. Đối với tương lai không xác định, khiến ta tê cả da đầu.

"Đi ra đi, đừng có trốn tránh." Inuyasha quay về phía trước nói to, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy cái gì.

"Nếu không ra, chúng ta không khách khí!" Vô Ảnh theo lớn tiếng nói. Nhưng trước mắt của tôi vẫn là một mảnh thanh minh, có thể đi vào chỉ là cảnh sắc phía trước.

Dần dần, sắc trời tối lại. Từng trận âm phong đi ra, lá cây bị âm phong thổi vang sào sạt. Rốt cục, tôi cũng cảm nhận được bọn họ nếu nói yêu khí. Ta nhíu mi, đánh vào nhuyễn tiên. Trong lòng cảm giác bị thất bại chà xát tỏa ra ngoài ra, đã từng vẫn lấy làm kiêu ngạo linh lực, ở thời đại này lại cái gì cũng không tính là.
"Kagome, cô không cần quá khổ sở .  Yêu quái này mang theo đặc thù pháp khí, pháp khí này có thể che dấu lên yêu khí không bị pháp sư phát hiện. Thế nhưng không giấu giếm được yêu quái chúng tôi đâu."

Lão Myoga không biết từ lúc nào đã đi tới bờ vai của tôi, lời an ủi của lão ở một bên tai của tôi nghe tới càng thêm cảm giác khó chịu.

"Đến rồi, chuẩn bị!" Inuyasha nghiêng đầu cùng Vô Arnh bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ gật gật đầu, đồng thời hướng về hai phương hướng chạy đi. Gió cuốn cành cây treo lên, ta nghi hoặc chớp mắt, lần này không lẽ yêu quái đến vì Ngọc tứ hồn?

Theo Inuyasha và Vô Ảnh chẳng biết đi đâu, sắc trời lại khôi phục thái độ bình thường, ta nhấc ba lô lên, ngồi ở dưới gốc cây, hồi tưởng lại khoảng thời gian này phát sinh các loại. Từ từ cúi đầu, hay là tôi quá đáng. Từ vừa mới bắt đầu, sẽ không có đem Vô Ảnh hoặc là Inuyasha thậm chí là Sesshomaru để ở trong mắt.

"Kagome, cô làm sao vậy?"
Lão Myoga giọng quan tâm vang ở tai tôi. Tôi càng thêm khó chịu. Ở ta trong khái niệm, bọn họ có điều là 2D kết quả, giúp tôi thoát khỏi phiền phức nói cụ.

"Ta không sao, ông Myoga." Tôi dựa vào đại thụ cúi đầu ủ rũ hồi đáp. Tại sao vậy chứ? Tôi từ khi nào thì bắt đầu biến thành như vậy ?

"A ! Kagome, cô lại gọi tôi là lão Myoga."

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu đầu nhìn trên bả vai mình tiểu tiểu bọ chét. Hắn ở tiểu tiểu thân thể nhảy trên bả vai tôi, xem ra lên rất dáng vẻ cao hứng. Quay đầu, tôi nhìn trước mắt xanh mượt Thiên Địa, tuy rằng kiến trúc như thế thấp bé, nhưng tất cả đều là thật sự tồn tại. Thật giống như hiện tại, tôi có thể cảm nhận rõ ràng gió, còn có mùi bùn đất. Tôi, cùng bọn họ bất cứ một người đều thật sự tồn tại. Không phải trên màn ảnh, những kia mặt bằng cắt hình.

"Kagome, cô không sao chứ?"

Inuyasha từ trên trời giáng xuống, ngồi xổm ở trước mặt nhìn tôi. Tôi liền cách hắn rất gần, có thể ngửi thấy được mùi của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được hắn nói chuyện thời điểm phun ra nhiệt khí. Inuyasha nhìn chăm chú vào khuôn mặt, trong đôi mắt một phái thản nhiên. Hắn không chắc chắn cho rằng bất luận người nào, trên mặt quan tâm chân thành cực kỳ.

Tôi lắc lắc đầu, xin lỗi nhìn Inuyasha,

"Giao dịch của chúng ta... bỏ đi. Đáp án mà cậu muốn, hiện tại tôi có thể nói cho cậu biết. Cậu không cần tiếp tục nghe lệnh của tôi."

Inuyasha hơi sững sờ, lập tức đứng lên, hắn đưa tay xuyên. Vào chính mình giữa hàng tóc bắt đầu mỉm cười,

"Không, không cần. Kagome, nếu có một ngày tôi hòa Kikyo gặp mặt ở một thế giới khác, tôi sẽ đích thân hỏi cô ấy vì cái gì mà muốn phong ấn tôi."

Tôi nhìn Inuyasha, gió thổi mái tóc dài của hắn, trong lúc nhất thời tôi không biết nên nói gì mới tốt. Đối với hai chữ tình yêu này ta càng thêm mê man .

"Nói đi nói lại, Kagome, cô tuyệt nhiên sẽ không có vui vẻ!"

Inuyasha bỗng nhiên quay đầu, mang trên vẻ mặt kinh ngạc. Ta ngẩn người, chớp mắt. Inuyasha lại đang ôm bụng bắt đầu cười ha hả,

"Ha ha ha. Cô cũng trưởng thành, lại còn có vui vẻ hơn người sao? Tôi xem, chắc cũng không ai thích cô đâu."

Tôi trừng Inuyasha một chút, lạnh rên một tiếng,

"Inu Yasha, ở thời đại của tôi, lấy tôi niên Kỷ Cương mới vừa chỉ là trưởng thành mà thôi. Hơn nữa, cũng không phải không ai thích tôi, là tôi xoi mói được chưa,"

"Ha ha ha ha" Inuyasha cười lớn tiếng hơn, "Kagome, tôi xem tên tiểu tử Vô Ảnh kia không sai, không bằng cô suy tính với hắn một chút đi!"

"Inu Yasha, cậu đi chết đi !" Ta quát to một tiếng, móc ra Ngôi Sao May Mắn đập về phía hắn.
"Khà khà, Kagome, tôi là thật lòng !" Inuyasha một bên chạy trốn, một bên quay đầu hướng ta cười nhạo. Trên mặt tôi nóng lên, đánh vào nhuyễn tiên liền muốn hướng về hắn đuổi theo.
"Không biết yêu nữ nhân, căn bản không tính là nữ nhân, chỉ là tiểu hài tử." Tiếng Vô Ảnh bỗng nhiên bốc lên.

Inuyasha dừng lại bước chân, dùng lực gật gật đầu, trong miệng phát sinh "Hừm" âm thanh biểu thị tán thành, một bộ trong lòng có sự cảm thông dáng vẻ. Theo, hai người lại kề vai sát cánh đi ở phía trước. Tôi liếc mắt nhìn hành lí trầm trọng, nhận mệnh cõng lên. Nhưng là, ba lô vẫn không có bối thượng thân, Vô Ảnh đã quay đầu trả lời bên cạnh tôi,

"Nặng như vậy bao, làm sao có thể khiến tiểu hài tử bối đây!"

Nói, nhẹ nhàng nhấc lên, trên lưng vai, nhanh chóng hướng về Inuyasha chạy đi.

Lần đầu tiên, tôi cảm giác cái thời đại này tựa hồ không có chán ghét như vậy.

Chương 11

Làng trừ yêu rốt cuộc ở đâu, kỳ thực bà Kaede không có đưa ra đáp án rõ ràng, chúng tôi chỉ dọc theo phương bắc mà tiến lên. Tự nhiên, đoạn đường này yêu quái muốn cướp đoạt ngọc tứ hồn không ít, có thể là bản thân, không có mảnh vỡ Ngọc tứ hồn, những yêu quái kia kỳ thực cũng không khó đối phó. Thoáng lợi hại điểm yêu quái, kết hợp với sức mạnh của ba người chúng tôi, rất nhanh sẽ được giải quyết . Chỉ là, đoạn đường này, không biết tại sao, tôi cảm thấy có mùi yêu khí của Sesshomaru. Nếu như hắn thật sự theo chúng tôi, Inuyasha và Vô Ảnh tại sao lại không biết? Tất cả chỉ là ảo giác của tôi thôi!
 

Vào đêm, lửa trại bởi vì cành cây thiêu đốt rung động đùng đùng. Tôi ôm chân ngồi ở bên cạnh đống lửa, không chút nào buồn ngủ. Buổi tối rừng cây có chút cảm giác mát mẻ, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, bầu trời như vậy đã lâu không thấy.

"Bầu trời như vậy đẹp mắt không?" Giọng Inuyasha buồn buồn truyền đến. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Inuyasha ôm đầu ngồi ở trên cành cây. Ở hơi yếu nguyệt quang dưới đáy, trên mặt Inuyasha lại mang theo thật sâu cô đơn. Cậu ấy đang nhớ tới Kikyo sao?

"Inuyasha, nếu như cậu không muốn, có thể không cần đi cùng tôi tới làng trừ yêu." Tôi đứng lên, dựa vào ở thân cây, tâm tình cũng theo hạ lên."Kỳ thực, nếu như có thể, tôi hi vọng chính mình căn bản không dùng tới nơi này."

"Kagome, cô tin tưởng vận mệnh sao?" Tiếng Inuyasha thăm thẳm. Tôi ngẩng đầu lên, cậu ấy nhẹ nhàng nhảy xuống trước mặt tôi, khẽ mỉm cười, lại nhảy lên một cái, mang theo tôi đồng thời ngồi ở trên nhánh cây,

"Cô tới giải phong ấn cho tôi, tôi nhớ trước biến cố của tôi và Kikyo. Chúng tôi cùng đánh yêu quái, khu ma tháng ngày là thật sự. Ở cùng với cô ấy tôi thật sự rất vui vẻ. Cô ấy là người mà tôi rất thích, cũng là người duy nhất khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ. Năm đó, cô ấy nói cho tôi biết, muốn đưa Ngọc tứ hồn cho tôi để tôi biến thành con người cùng cô sinh sống, lúc đó là tôi thật lòng đồng ý với cô ấy. Nhưng khi đợi thì cô ấy lại cầm cung tên có ý muốn bắn chết tôi."

"Kỳ thực đây là một sự hiểu lầm, cậu là vì..." Tôi ngắt lời Inuyasha muốn nói cho cậu ấy biết chân tướng, nhưng Inuyasha đưa tay ra ngăn cản tôi tiếp tục nói.

"Lúc trước tôi không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Chỉ là cảm giác mình bị lừa dối, rất muốn trả thù cô ấy. Khi cô chưa giải phong ấn cho tôi, tôi rốt cục có thời gian để suy nghĩ những vấn đề này. Ban đầu là tôi sai rồi, tôi không nên không tín nhiệm Kikyo."

Nụ cười Inuyasha nhạt nhòa. Tôi nhìn cậu ấy không cách nào giải thích cho cậu ấy lấy một lời, trên màn ảnh cái kia Inuyasha liên hệ tới. Hay là, bọn họ căn bản cũng không phải là một người. Bởi vì tôi không phải A Ly, ở hắn gặp phải ngày đó bắt đầu, liền chú định tất cả thay đổi không giống nhau đi.

"Này, hai người muốn tán gẫu tới khi nào, ngày mai còn phải gấp rút lên đường đây." Tiếng Vô Ảnh từ dưới tàng cây truyền đến, trong giọng nói của cậu ta không nghe được oán giận, trái lại có thêm mấy phần đau thương. Tôi liền nhìn khuôn mặt tuấn tú của cậu ta, đối với yêu quái này chỉ có ở thời chiến quốc mới có.

"Vô Ảnh, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tại sao nhất định phải lấy được Ngọc tứ hồn?"

Ta lại một lần nữa đề ra vấn đề của chính mình, Vô Ảnh lật phiên thân, không hề trả lời, mà là bắt đầu ngáy giả vờ ngủ. Tôi khẽ thở dài một cái, không có tiếp tục ép hỏi xuống.

"Mau đưa Ngọc tứ hồn giao ra đây, không thì ta sẽ giết chết các ngươi !"

Kèm theo giọng non nớt, một con tròn vo khí cầu hình dạng vật thể bay ở trước mặt tôi và Inuyasha. Tôi đưa tay đâm đâm nó, mềm mại còn rất co dãn. Thật cùng khí cầu không thể nghi ngờ. Tôi buồn cười nhìn con yêu quái khí này, hiển nhiên Inuyasha cảm thấy hành động của tôi không mấy thoải mái.

Cậu ấy xòe bàn tay ra mờ mịt đối với khí cầu bài đi, khí cầu hóa làm một đoàn yên vụ, tầng tầng hạ xuống. Tôi cúi đầu, Vô Ảnh không biết thức dậy từ lúc nào. Cậu ấy đưa tay tiếp nhận vật thể vừa rơi xuống. Một cái đuôi lông xù, xem ra dường như Con Rối đứa nhỏ, vỗ ngực, thở hổn hển, hướng về phía Vô Ảnh nói tiếng cám ơn. Inuyasha kéo tôi nhảy xuống cành cây, nắm lên cái đuôi lông xù của đứa nhỏ, ngồi xổm xuống. Thân liền hỏa quang nhìn một chút, giương mắt hướng về phía Vô Ảnh hỏi,

"Đây là li miêu sao?"

Đứa nhỏ vung tứ chi, lớn tiếng phản bác, "Ta là hồ ly, thả ta ra, nhanh lên thả ta ra!"

"Ai, ngươi vừa nói ngươi muốn Ngọc tứ hồn? Làm sao ngươi biết nơi này có Ngọc tứ hồn?"

Inuyasha không để ý tới phản kháng của đứa nhỏ, nhấc theo đuôi nó đứng lên. Bỗng nhiên, sương trắng lóe lên, Inu Yasha co quắp ở dưới đất, tay bị một cái tượng đá đè xuống đất. Inuyasha muốn rút ra, lại không cách nào nhúc nhích.

"Ha ha ha. Ngươi dám bắt nạt đường đường đại gia Shippo này, đáng đời !" Nói, cái này tự xưng tiểu hồ ly Shippo đánh về phía tôi, "Mau đưa Ngọc tứ hồn giao ra đây !"

Tôi nằm ở bản năng phía sau tiếp nhận tiểu hồ ly, mềm mại thân thể không có một chút trọng lượng, ôm dậy cảm giác hòa Con Rối không thể nghi ngờ. Tôi ôm chặt Shippo, đem mặt chôn vào trong tóc nó, mềm nhũn xúc cảm một chút không camera phát, nhận thức da thảo cảm giác.

"Ngươi nữ nhân này nhanh lên một chút thả ta ra." Shippo sợ hãi quát to lên.

Vô Ảnh giúp Inuyasha thoát khỏi tượng đá, hai người đồng thời hướng về tôi đi tới. Vô Ảnh nắm đuôi Shippo lên, Inuyasha phất lên lòng bàn tay, đánh về đầu Shippo. Còn chưa đánh tới, Shippo lại ôm đầu "Ô ô ô" khóc lên.

Tôi liếc hai người bọn họ một chút, ôm lấy Thất Bảo, hắn run rẩy bờ vai nhỏ, nức nở.

"Đừng khóc. Shippo, chị không có ngọc tứ hồn. Cho nên không có cách nào đưa cho em, em có thể nói cho chị biết, làm sao em biết chị có nó?"

Shippo dần dần ngừng khóc, "Ta là người của anh em Lôi thú Phi Thiên hòa đầy trời nói. Ngày ấy, bọn họ tới tìm cha ta, yêu cầu cha ta hợp tác với bọn họ đồng thời thưởng Ngọc tứ hồn, nói chỉ muốn chiếm được Ngọc tứ hồn, liền có thể biến thành mạnh nhất yêu quái. Cha ta không chịu, bọn họ lại giết hắn !"

"A !" Tôi kinh hô lên, thảo nào mà thấy Shippo rất quen. Nguyên tới đây chính là nguyên cái kia con tiểu hồ ly, nhưng không có Ngọc tứ hồn mảnh vỡ, anh em Lôi thú vẫn có thể giết chết Hồ yêu quái sao?

"Cha ngươi là hồ yêu quái đi." Inuyasha hai tay vẫn ôm trước ngực, xem thường nhíu nhíu mày.

"Ngươi... Ngươi có ý gì. Cha ta là yêu quái rất vĩ đại, là bọn họ ám hại cha ta." Shippo nhào tới Inuyasha, cắn trụ ở cổ tay. Con mắt Inuyasha cũng không trợn một hồi, cũng sẽ không bỏ qua Shippo, tùy ý hắn cắn.

Tôi đi về phía Inuyasha, lại ôm lấy Shippo, em ấy phối hợp buông ra hàm răng, nhào vào trên vai tôi lần thứ hai nhỏ giọng khóc ồ lên. Tôi nhẹ vỗ về sống lưng Shippo, nhỏ giọng hỏi: "Em muốn Ngọc tứ hồn tăng cường yêu lực, giúp cha em báo thù sao?"

Shippo ngẩng đầu lên, nhìn tôi gật gật đầu. Tôi móc khăn tay ra giúp em ấy lau nước mắt, nói rằng,

"Vậy em theo bọn chị lên đường. Chị không có cách nào đem Ngọc tứ hồn giao cho em, thế nhưng bọn chị bây giờ muốn đi tìm làng trừ yêu, bọn họ có thể giúp em."

"Ai, Kagome, cô không có lầm chứ. Muốn dẫn tên tiểu quỷ này đi sao?" Inuyasha chỉ vào Shippo, quay về tôi lớn tiếng hỏi.

Tôi vẫn không trả lời, Vô Ảnh đi tới, cậu ấy vỗ nhè nhẹ vai Inuyasha, bất đắc dĩ lắc lắc đầu,

"Kagome quyết định sự tình, rất khó sửa đổi."

Inuyasha há miệng, còn không kịp phản bác. Trong không khí, nồng đậm yêu khí tràn ngập ra, Shippo ở trong lòng ta hơi co lại cổ, run rẩy âm thanh, nói rằng,

"Là bọn họ. Anh em Lôi thú."

"Ha ha, nguyên lai cá lọt lưới ở đây. Rất tốt. Ngày hôm nay chúng ta liền một lần giải quyết đi!"
Dần dần, giữa bầu trời hiện lên một đạp lên Phong Hỏa Luân, cầm trong tay thương thép thiếu niên, bên cạnh hắn là ngồi ở đám mây bên trên, tướng mạo yêu quái trông đến quái dị.

Inuyasha tiến lên một bước ngẩng đầu lên nhìn hai con yêu quái, "A, các ngươi đúng là anh em sao? Làm sao dài không hề giống?"

"A a a a ! Ta muốn giết ngươi !" Yêu quái tướng mạo quái dị nói liền muốn nhằm phía Inuyasha.
Đạp lên Phong Hỏa Luân thiếu niên nhưng lên tiếng ngăn cản, "Manten, ngươi không nên kích động. Ngày hôm nay một đều chạy không thoát."

"Vâng, anh Hinten." Quái vật bên hông vòng quanh da lông, vừa nói chuyện một bên cầm lấy lược quay về trên đầu không khoa tay.

Vô Ảnh và Inuyasha liếc mắt nhìn nhau, Vô Ảnh lắc lắc đầu, Inuyasha bĩu môi đi lên trước đánh giá ngáp, phờ phạc đến nói rằng,

"Các ngươi nhanh một chút có được hay không? Chúng ta ngày mai còn phải gấp rút lên đường!"

"Ồ? Là bán yêu à? Ta chán ghét nhất loại sinh vật kém như vậy."

Hinten đạp lên Phong Hỏa Luân lao thẳng xuống, nhưng ngay ở Inu Yasha nhảy lên sát na hắn trường thương nhưng thay đổi tập kích đối tượng quét về phía tôi. Tôi ôm Shippo lui về phía sau, chiêu thứ hai của Hinten đã hướng về tôi kéo tới. Tôi liếc mắt nhìn vị trí của Vô Ảnh, đồng thời buông Shippo ra, rút ra nhuyễn tiên bên hông, Inuyasha không kịp xoay người giúp tôi, đã bị Manten dây dưa kéo lại.

Hinten công phu không yếu, yêu lực rất mạnh, Ngôi sao may mắn của tôi không thể đối phó. Tôi nhíu mày, vung nhuyễn tiên cùng hắn so chiêu. Vô Ảnh muốn tới giúp tôi, lại bị ngăn cách bởi kết giới của hắn ở ngoài.

Hinten đạp lên Phong Hỏa Luân, bay ở phía trên tôi, mấy chiêu qua đi, chúng ta đối với song phương chiêu thức cũng viết giải. Hắn sẽ mở lùi vài bước, tràn đầy tự tin nói, "Nữ nhân, đừng cậy mạnh, ngoan ngoãn giao ra Ngọc tứ hồn đi. Ta sẽ không để ngươi chết quá thống khổ."

"Ồ? Thật sao?" Tôi cười lạnh một tiếng, ném ra hai viên Ngôi Sao May Mắn.
Hinten vung ra trường thương tách rời ra Ngôi Sao May Mắn, bắt đầu cười ha hả,
"Ngươi cho rằng ta không đủ tư cách là yêu quái sao? Vật này đối với ta vô hiệu... A !"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khi Ngôi sao may mắn bị tách ra thì tôi vung nhuyễn tiên lần thứ hai trở lại, mục tiêu cũng không phải hắn, mà là dưới chân hắn Phong Hỏa Luân. Hinten tầng tầng suất trên mặt đất, hắn bày xuống kết giới tự nhiên giải trừ. Vô Ảnh đã bay người lên đi, trường kiếm đã ra khỏi vỏ.

"Anh Hinten!" Manten kinh hô chạy qua Inuyasha, trực tiếp bay về phía nơi Hinten biến mất.

#

Mấy ngày nay Inuyasha không phi thường. Vừa giữa tháng, cậu ấy căn bản không cần lo lắng bí mật của chính mình sẽ bị phát hiện. Nhưng là hắn xác thực không đúng, đều là ăn ngủ không yên. Tôi dùng lực hồi tưởng nội dung vở kịch, chút nào không nhớ nổi lý do khiến Inuyasha bất an. Chẳng lẽ là hắn cũng nghĩ tới mùi của Sesshomaru? Sẽ không đâu, Sesshomaru tuyệt đúng không làm Inuyasha ăn ngủ khó an lý do.
 

Rốt cục, lúc chúng tôi muốn xuống một thôn xóm, Inuyasha nói rằng, "Ai, Kagome, chúng ta trở lại phong mỗ mỗ làng đi. Tôi luôn cảm giác nơi nào sẽ có việc phát sinh."  

Chương 12

 

 Trở lại làng đã ba ngày, gió êm sóng lặng chẳng có chuyện gì phát sinh. Nhưng là Inuyasha thật giống như càng thêm bất an , hắn mỗi ngày canh giữ ở trước từ Kikyo, không biết đang suy nghĩ gì.

Tôi đứng ở trên giếng cạn, do dự hay không muốn về. Tôi tới nơi này là không có báo cho mọi người, sợ bọn họ lo lắng cho tôi. Hiện tại, đại khái cho rằng tôi bởi vì vội vàng thích ứng mới hoàn cảnh, cho nên không thời gian gọi điện thoại cho bọn họ đi. Chỉ là, thông tin phát đạt ngày hôm nay, không biết còn có thể giấu bao lâu.

"Muốn trở về thì cứ trở về đi. Tôi cùng cô, cho dù có yêu quái đến gây phiền phức cũng không sợ! Hơn nữa... Tôi cũng phải đi về nhìn." Tiếng Vô Ảnh nghe tới cũng quái quái. Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt cậu ấy lại mang theo cô đơn hiếm thấy.

Hắn phát hiện tôi đang nhìn cậu ấy, quay về tôi vẫy vẫy tay, nhún vai nói rằng, "Được rồi, thành thật nói cho cô biết. Có ta tới nói người rất trọng yếu, sinh nhật liền muốn."

"A?" Tôi quay về Vô Ảnh chớp mắt, tìm tòi nghiên cứu nhìn cậu ấy. Nhưng cậu ấy vẫn miệng kín như bưng, tôi không muốn ép cậu ấy. Lúc chúng tôi quay về thôn bàn giao một tiếng với Inuyasha và bà Kaede, mang theo đi Lý Nhất lên về tới nhảy vào giếng cạn.

Đi ra giếng cạn, tôi nhắm mắt lại, hít một hơi, mùi gió quen thuộc, lại khiến tôi có xung động muốn khóc. Tôi mở mắt ra, hội mã giá Tử Thượng đeo đầy hội mã, tôi xoay người, dưới đất chỉ có bao lưng của ta, đã không nhìn thấy Vô Ảnh. Cậu ấy đi thấy cái kia người rất trọng yếu sao?

Ta nhấc ba lô lên đi lên đất đẩy cửa ra, "Con về rồi ạ!"

"Chị hai!" Sota trước tiên vọt ra, kinh ngạc trừng mắt tôi. Ông ngoại và mẹ đồng thời chạy ra, đặc biệt nhất là trên mặt mẹ lại cúp nước mắt.

"Mẹ sao vậy ạ?" Tôi thả ba lô xuống đi nhanh về phía mẹ. Nhưng mẹ ôm tôi khóc lớn lên, tôi vỗ nhẹ sống lưng của mẹ, ngước lên nhìn mọi người.

"Chị hai, chị đi đâu? Trước lễ bái, trường học của chúng ta đi thi đấu kiếm đạo ở Kyoto, em đi tìm chị muốn cho chị kinh hỉ, nhưng lại không tìm được chị. Anh Hojo nói chị làm thủ tục tạm nghỉ học. Cả nhà liền nghĩ chị mất tích."

Sota nhìn tôi, chớp mắt, chỉ chốc lát sau, mắt em ấy sáng rực lên, ôm chặt lấy tôi và mẹ.

"Quá tốt, chị hai, chị trở lại, làm em to lắng muốn chết!"

"Chị không sao, thật sự không có chuyện gì. Mà... Mọi người không đi báo cảnh sát đó chứ?" Tôi lúng túng hỏi, nếu là báo cảnh sát thật, sự tình càng thêm phiền phức .

Ông ngoại lẳng lặng nhìn tôi, sau đó xoay người hướng về gian phòng, "Kagome, cháu đi theo ông, ông có lời muốn hỏi cháu."

Sota và mẹ thả tôi ra, tôi theo ông đi vào phòng.

"Kagome, cháu đi vào giếng ăn xương có đúng hay không?" Ông ngoại đi thẳng vào vấn đề, tôi sững sờ, gật gật đầu. Vốn là lần này trở về tôi liền dự định nói cho bọn họ biết chân tướng.

Ông ngoại cõng lấy tôi, nhìn bên trong gian phòng toàn là tranh sơn thuỷ, thăm thẳm nói, "Nguyên lai, đều là thật sự..."

"Ồ... Không có" Ông ngoại xoay người, trên mặt đổi lại vẻ mặt bình thường, ông hướng về phía tôi hỏi, " Cháu có mang đồ đặc biệt gì về không? Đồ thời chiến quốc, bất cứ đồ nào cũng coi là đồ cổ đi."

Tôi quay về ông ngoại bĩu môi, bất đắc dĩ nói, "Ông ngoại, ông dạy cháu. Đồ cổ chỉ là đồ cổ, cũng không phải là bởi vì nó chế tạo niên phần, mà là vì trải qua năm tháng lắng đọng. Nếu như trực tiếp cầm về, rồi cùng mới vừa làm không có khác nhau."

"Há, khà khà khà. Ông chỉ là cố tình hỏi cháu thôi, xem cháu có quên mất lời giảng của ông không. Nhanh đi ăn cơm đi. Đúng rồi, sự tình nhớ tới cũng phải cùng mẹ cháu nói rõ với Sota. Chúng ta là một gia nhân, không có cái gì tốt ẩn giấu." Ông ngoại có chút khuếch đại cười, cuối cùng dặn đặc biệt nhận chân.

#

Ăn xong cơm tối, Sota và mẹ nghe tôi nói chuyến đi ở thời chiến quốc, đều trợn to hai mắt. Còn có Vô Ảnh đi về cùng tôi, mẹ cực kì rất muốn gặp mặt. Sota yêu cầu tôi lần sau mang đao võ sĩ trở về. Nhưng lại bị ông ngoại quát lớn . Liền, tôi chạy đi rửa ráy. Tắm trong bồn nước nóng, tôi thật sự không muốn lại về thời Chiến quốc.

Tắm xong, tôi đi vào phòng, té nhào vào giường lớn của mình. Bởi vì mang theo yêu quái đi tìm làng trừ yêu, chúng tôi căn bản không bị thôn xóm trách cứ. Liền tính ở tại làng bà Kaede, cũng chỉ có đệm cứng, đã lâu không được ngủ thoải mái như vậy. Tôi nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ...

Không biết ngủ bao lâu, ánh mắt tôi hơi trợn, một cái bóng suốt ngồi ở ghế cạnh bàn học của tôi. Chí ít xem ra nhìn như ngồi. Tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời vẫn đen thùi. Xoay mở đèn bàn, đồng hồ chỉ về ba giờ sáng.

"Xin lỗi, đánh thức cô sao?" Tiếng Vô Ảnh phờ phạc, trong suốt thời điểm này tôi căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy.

"Xin chào người kia rất trọng yếu sao?" Tôi ngồi dậy, vuốt mắt thuận miệng hỏi.

"Kagome, cô nói tôi là một người ích kỷ sao?" Vô Ảnh là cái bóng nhàn nhạt từ bàn học trôi về một bên giường của tôi.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tôi híp con mắt buồn ngủ lại, tìm kiếm cái bóng.

"Không có chuyện gì!" Theo tiếng cậu ấy nói hạ xuống, trong phòng tôi không nhìn thấy cậu ấy. Tắt đèn, tôi tiếp tục thâm trầm ngủ, trong cơn mông lung nhắc nhở mình nhất định phải biết sự tình liên quan tới Vô Ảnh.

Ba ngày tiếp theo, tôi cũng không còn gặp Vô Ảnh, mãi đến tận tôi chuẩn bị về thời chiến quốc. Cậu ấy cũng không xuất hiện, tôi liền quyết định, nếu như buổi tối cậu ấy không xuất hiện nữa tôi sẽ không chờ cậu ấy.

"Kagome. Xin lỗi! Tôi nghĩ, tôi vẫn chưa thể đi." Tiếng Vô ảnh ở trong phòng vang lên, tôi thu hồi lời nhắn đang viết giở, xoay người nhìn về phía phía sau, một đoàn cái bóng nhàn nhạt ngồi ở trên sàn nhà.
"Vô Ảnh, kỳ thực việc liên quan đến Ngọc tứ hồn, bản thân không có quan hệ gì với cậu. Hơn nữa, tôi thành thật nói cho cậu biết, cái kia căn bản không phải viên ngọc thực hiện điều ước."

Tôi quay về Vô Ảnh nói ra điều mà mình biết sự thật về ngọc tứ hồn. Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không để ý chân tướng đối với cậu ấy mà nói ý vị như thế nào. Hiện tại, tôi lại không thể không để ý.

"Không thể? Chỉ có Ngọc tứ hồn có thể để cho tôi biến thành con người!" Vô Ảnh quên tử cho nên hô lên, theo, chỉ nghe cậu ấy thê thê nở nụ cười, quay về tôi nói,

"Cô không phải vẫn muốn biết tôi tại sao muốn có ngọc tứ hồn sao? Hiện tại tôi có thể nói cho cô biết."

"Tôi có ký ức bắt đầu chính là một cái bóng. Nhưng không biết từ khi nào tôi chỉ là một cái bóng, tôi có thể động, có thể đi, còn có tư tưởng của mình. Thậm chí có thể tiến vào trong mộng của người khác. Tám năm trước, tôi gặp được Trí Mỹ cô ấy từng thấy cô gái xinh đẹp nhất. Lúc bắt đầu hậu, tôi chỉ là làm bạn ở bên người cô ấy, nhìn đọc sách, nhìn cô ấy làm công. Nhưng mỗi khi cô ấy và người co trai khác lúc ước hẹn tôi liền đố kị cực kỳ, liền, đêm hôm đó tôi rốt cục nhẫn không trụ vào giấc mơ của cô ấy.

Ở trong giấc mơ cô ấy, tôi là con người thật. Giống dáng vẻ ở thời chiến quốc. Mỗi ngày buổi tối, tôi đều sẽ tiến vào trong giấc mơ của cô ấy. Ở trong giấc mơ của cô ấy, chúng tôi gặp gỡ, quen biết, mến nhau. Cô ấy bắt đầu từ chối tất cả ước hẹn của nam nhân, ngoại trừ đọc sách và làm công ở ngoài, bỏ qua tất cả nghiệp dư sinh hoạt, mỗi ngày nằm ở trên giường rất sớm, chỉ là vì trong giấc mơ chúng tôi có thể nhìn thấy nhau.

Ở trong mộng của cô ấy, cô ấy là chủ nhân. Tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành tất cả giấc mơ, thậm chí là làm cho cô ấy nắm giữ toàn thế giới. Dần dần, cô ấy không muốn tỉnh lại từ trong mộng..."

"A !" Tôi kinh hô lên, không thể tin nhìn Vô Ảnh. Không nghĩ tới cậu ấy gặp sự cố như vậy.

"Kagome, trong lúc đó tôi vô tình biết được Ngọc tứ hồn có thể giúp người thực hiện hết thảy nguyện vọng, cho nên, xin cô sau khi lấy Ngọc tứ hồn ra, nhất định phải cho tôi, tôi phải biến đổi thành con người thật sự, cùng Trí Mỹ vĩnh viễn cùng nhau!"
"Nhưng mà..." Tôi há miệng, nhớ tới trước lúc trở về, vẻ mặt Vô Ảnh cô đơn tôi còn là dừng lại không lên tiếng nữa.

"Ngày mai, theo tôi đi bệnh viện nhìn xem Trí Mỹ có được hay không?" Vô Ảnh sâu kín nói.
"Mà quên... Cô không ở cùng thời điểm rong mơ của cô ấy làm sao được?" Tôi nhìn Vô Ảnh. Một lát cũng không nghe được câu trả lời của cậu ấy.
 

"Vô Ảnh, cậu vẫn còn ở đó chứ?" Tôi cẩn thận từng li từng tí một, nhưng lại không biết động viên cậu ấy như thế nào. Nhưng rốt cuộc cũng không nghe thấy câu trả lời của cậu ấy nữa.  


 



 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp